Sở Mộ nhìn vết thương trên người tiểu Mặc Dã, phát hiện từ lúc nhốt nó vào trong chiếc nhẫn Hồn sủng cho đến bây giờ, vết thương trên người tiểu Mặc Dã đã khép lại như kỳ tích, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy một ít vết sẹo và lân giáp bóc ra mà thôi.
Sở Mộ đúng là kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ tới một con Mặc Dã lại có năng lực tự lành kinh khủng như thế, bị đánh trọng thương gần chết đã khép lại toàn bộ trong thời gian chưa tới nửa ngày.
"Đối với năng lực tự lành có hiệu quả bình thường, trong trường hợp không phục dụng bất kỳ dược vật nào thì tốc độ khôi phục thương thế sẽ nhanh gấp hai."
"Về phần tiểu Mặc Dã này khôi phục thương thế hình như tốt hơn Mặc Dã bình thường rất nhiều. Hẳn là khôi phục nhanh gấp sáu lần, gần bằng phục dụng sáu lần trị liệu dược tề rồi."
Sau khi phát hiện điểm này, Sở Mộ rất quyết đoán lấy tiểu Mặc Dã làm thí nghiệm, bảo Mạc Tà dùng móng vuốt nhẹ nhàng tách mở khải giáp trên người Mặc Dã.
Tiểu Mặc Dã từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh, biết điều phối hợp để Mạc Tà mở ra một vết thương nhỏ trên người nó, nhưng vết thương này vừa mới bị cắt ra. Sở Mộ kinh ngạc phát hiện tầng khải giáp lại khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Thật là thần kỳ." Tần Mộng Nhi ở bên cạnh cũng há mồm kinh hãi.
"Xem ra nó thoạt nhìn nhỏ yếu hơn Mặc Dã bình thường là vì nguyên nhân này, huyết mạch của nó tăng cường trọng điểm kỹ năng chủng tộc tự lành của Trùng hệ, huyết thống Thú thuộc tính tương đối kém." Sở Mộ đã cho ra suy đoán ban đầu.
"Thiên phú Trùng hệ cường hãn dị thường, Thú thuộc tính thiên phú quá kém, đúng là đáng tiếc." Tần Mộng Nhi nói.
Mỗi một chủng tộc đều có đặc tính và huyết thống riêng biệt, một khi tố chất thân thể hoặc là năng lực thuộc tính vượt quá bình thường sẽ dẫn tới ảnh hưởng xấu hoặc tốt, tùy vào tình huống cụ thể để phán đoán. Nếu một thuộc tính cực cao và một thuộc tính khác không quá thấp, sẽ có thể định nghĩa là Hồn sủng tư chất cao hoặc thiên phú cao.
Con Mặc Dã này có thiên phú thuộc tính Trùng hệ mạnh mẽ dị thường, nhất là năng lực tự lành khoa trương đến trình độ nhanh hơn đồng tộc gấp ba lần, nhanh hơn Hồn sủng bình thường sáu lần.
Nhưng mà tố chất thân thể, ví như lực lượng, tốc độ, trưởng thành quá kém. Mặc Dã là Hồn sủng cần phải dựa vào huyết thống Thú hệ cường đại mới bảo đảm đầy đủ lực chiến đấu.
"Tiểu Mặc Dã, ngươi có thể đi rồi, không nên tiếp tục cậy mạnh, ngươi không phải là đối thủ của nó, cho dù ngươi đạt đến sáu đoạn cũng không được." Tần Mộng Nhi bản tính lương thiện nhẹ nhàng nói với tên tiểu tử cứng đầu cứng cổ này.
"Rống rống!" Tiểu Mặc Dã lắc đầu, ánh mắt nhìn vào Mạc Tà rồi hô lên trầm thấp, tỏ vẻ nếu không đánh bại Mạc Tà thì nó sẽ không buông tha.
"Để cho nó tiếp tục đi cùng vậy." Sở Mộ không có ý đuổi tiểu Mặc Dã đi nữa, bởi vì hắn đang muốn quan sát con Mặc Dã này thêm vài ngày xem sao.
Cương La thành.
Dương gia.
"Dương Kiệt và Lý Nam đều bị một thanh niên thần bí giết chết? Biết thân phận thiếu niên đó không?" Trưởng tử của gia chủ Dương gia, Dương Mãn Tham kinh ngạc nói.
Lý Nam còn đỡ, bởi hắn không tính là cao thủ nhất lưu của Dương gia. Nhưng thực lực Dương Kiệt quá rõ ràng rồi, tại sao lại bị một người thanh niên giết được?
"Thuộc hạ không biết, theo cái tên gia nô trốn về thì hắn khống chế một con Dạ Lôi Mộng Thú." Một gia thần mặc áo xanh quỳ trên đất nói.
"Phụ thân, trong toàn bộ La Vực không có bao nhiêu thanh niên có thể đánh bại Dương Kiệt, hơn nữa những người đó rất có danh tiếng. Thanh niên này phải một có lý do gì đó trợ giúp Sở gia, có phải là Đại Sở thế gia can thiệp hay không?" Dương Lạc Bân đứng ở bên cạnh Dương Mãn Tham nói.
Dương Lạc Bân là trưởng tôn (cháu nối dòng) gia chủ Dương gia, có được thiên phú hơn người và là thanh niên cao thủ đệ nhất ở Cương La thành. Ở trong La Vực coi như là có chút danh khí.
Dương Mãn Tham nhíu mày suy nghĩ, nếu như là Cổ Vực - Đại Sở thế gia can thiệp vào Sở gia nơi này, vậy thì Dương gia bọn họ khó lòng đạp đổ Sở gia rồi. Dù sao thế lực Đại Sở thế gia bên kia rất lớn, không phải là hạng tiểu gia tộc như bọn họ có thể đối kháng.
"Phái người ra chú ý tình hình Sở gia, nhìn xem Sở gia gần đây có cử động gì lạ thường không." Dương Mãn Tham nói với gã gia thần kia.
"Vâng!" Gia thần gật đầu rồi chậm rãi thối lui ra khỏi cửa.
Sau khi gia thần rời khỏi, Dương Mãn Tham nhìn thoáng qua Dương Lạc Bân, mở miệng nói: "Vô cớ ở đâu ra một tên thanh niên cường giả vậy nhỉ? Có phải là vì tiến cử sắp tới hay không?"
"Hẳn là không phải." Dương Lạc Bân nói, trong lúc nói chuyện Dương Lạc Bân chợt nhớ ra chuyện gì đó, mở miệng nói: "À, phụ thân, ta nghe Dương Lạc Sâm đề cập tới gần đây La Vực chúng ta hình như xuất hiện một Hằng Hải Yểm thiếu của Yểm Ma cung. Nghe nói hắn đang thi hành nhiệm vụ cho Yểm Ma cung ở chung quanh đây, nói không chừng là do Dương Kiệt không cẩn thận đắc tội cái vị Hằng Hải Yểm thiếu này."
"Hằng Hải Yểm thiếu? Vinh dự cao nhất của Yểm Ma cung dành cho thanh niên?" Dương Mãn Tham ngẩn người ra, kinh ngạc hỏi lại.
Dương Lạc Bân gật đầu, bày ra sắc mặt trịnh trọng mấy phần nói: "Gần đây mấy địa vực đang lan truyền danh tiếng vị Hằng Hải Yểm thiếu này, hắn là cao thủ đứng đầu của Yểm Ma cung. Trước kia chẳng bao giờ xuất hiện, nhưng chỉ qua mấy trận chiến đã nhanh chóng quật khởi, đối thủ cuối cùng bị hắn đánh bại chính là Thiên Quý danh tiếng cực thịnh."
Dương Mãn Tham lập tức lộ vẻ kinh hãi, không nghĩ tới một cao thủ cỡ đó lại xuất hiện ở chỗ này. Nếu đúng là như vậy, Dương Kiệt có thể là bị Hằng Hải Yểm thiếu giết chết rồi.
"Hơn nữa, vị Hằng Hải Yểm thiếu này chính là Tù đảo vương giả, những phái mà người chúng ta đi rất có thể đã bị hắn giết chết. Nếu như ta đoán không sai thì gia bảo Huyết Đồng Cuồng đang nằm trong tay hắn." Dương Lạc Bân tiếp tục nói.
Vừa nghe nhắc đến Huyết Đồng Cuồng, vẻ mặt Dương Mãn Tham lập tức biến hóa, nói gấp: "Hắn chính là Tù đảo vương giả, quá phối hợp rồi, nếu là ở trong tay hắn thì chúng ta cần phải đoạt lại bằng bất cứ giá nào."
"Phụ thân, không được, Tù đảo vương giả bây giờ là cao thủ đứng đầu của Yểm Ma cung, coi như là La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm cũng chỉ dám giáo huấn hắn một phen thôi, tuyệt đối không dám hạ sát thủ. Nhân vật như thế mà chết ở chỗ này thì chúng ta đảm đương không nổi đâu."
Dương Mãn Tham nhăn mặt cau có, hắn vốn không hiểu rõ lắm nội tình những nơi khác, thường xuyên trú lại trong Cương La thành hưởng thụ an nhàn. Vì thế không thể nào đoán được một người thanh niên lại có tầm quan trọng lớn như thế.
"Dương Lạc Sâm mấy ngày nữa sẽ đến Cương La thành gặp vị Hằng Hải Yểm thiếu này, chúng ta nên hầu hạ tốt Dương Lạc Sâm để cho hắn trợ giúp chúng ta lấy lại Huyết Đồng Cuồng." Dương Lạc Bân nói.
"Ừ, đành phải như vậy thôi." Dương Mãn Tham nói: "À, Lạc Bân, hồn thứ ba của ngươi đã khôi phục như cũ chưa?"
"Đã khôi phục tương đối tốt rồi." Dương Lạc Bân hồi đáp.
"Ta lúc trước đã nói với ngươi không nên khinh thường ký kết hồn ước dễ dàng như vậy, nhất là Giác Giáp Thú của Sở gia, chúng ta không lý giải chúng nó nhiều lắm. Ngươi giải trừ hồn ước sẽ làm trễ nãi không ít thời gian." Dương Mãn Tham nói.
"Ta cũng không nghĩ tới con Mặc Dã đó lại kém tới mức độ như vậy mà." Trên mặt Dương Lạc Bân hiện lên nét chán ghét nồng đậm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"May mà trước kia giải trừ, bằng không làm chậm trễ càng lâu, mấy ngày nữa hoàn toàn khôi phục ta sẽ mua cho ngươi một con ấu sủng cao đẳng thống lĩnh, mau chóng tăng cường thực lực mới là chính đạo." Dương Mãn Tham nói.
Nghe nói đến Hồn sủng cao đẳng cấp thống lĩnh, ánh mắt Dương Lạc Bân lập tức sáng lên, vội vàng nói: "Tạ ơn phụ thân."
Một con ấu sủng cao đẳng cấp thống lĩnh cho dù tư chất bình thường ít nhất cũng phải có giá trị hai mươi vạn kim tệ, nếu như tư chất tốt thì giá trị sẽ tiếp cận năm mươi vạn kim tệ. Dương Lạc Bân đã đạt tới cấp bậc Hồn Sư, nhưng vẫn chưa có một con Hồn sủng cao đẳng cấp thống lĩnh nào, lúc này nghe cha mình nói liền kích động đứng ngồi không yên.