Phía đông vịnh hoàn toàn yên tĩnh, đừng nói là nhìn từ đàng xa, mặc dù chạy nhanh trong vịnh cũng có cảm giác hoang vu.
Thuyền hải tặc ngụy trang vẫn còn dẫn đường cho mọi người, Tân Nguyệt hải quân không chút do dự tiến theo đường của hải tặc.
- Đằng sau thuyền chúng ta xuất hiện một ít biển động, hẳn là có thuyền đang chạy tới gần chúng ta, bọn chúng muốn vây chúng ta trong vịnh này.
Tằng Bang Dương báo cáo.
- Bảo người ở đằng sau không nên quay đầu lại làm gì, chúng ta phải diễn giống một chút, còn nữa, có lẽ bọn chúng dẫn chúng ta vào trong hải đảo rồi mới khai chiến, chúng ta phải làm như chúng mong muốn, miễn đường phá hư thuyền của chúng ta là được.
Tang Anh nói ra.
Tư liệu của Hải Thiếp tương đối chính xác, bọn họ tin tưởng dùng thực lực của bọn họ cho dù bị vây quanh cũng có thể thong dong giết ra ngoài.
Trên tàu biển thì tuyệt đại đa số đã triệu hoán hồn sủng cấp Quan Chủ rồi, ngẫu nhiên một ít cấp Đế Hoàng, chuyện này tạo ra biểu hiện giả dối là thực lực Tân Nguyệt hải quân của bọn họ yếu rất nhiều.
Diễn là phỉa làm đủ, vẻ mặt của đám hải tặc kia vui vẻ mời người của Tân Nguyệt hải quân rời thuyền, hơn nữa còn mời lên đảo nghỉ ngơi, nói là trên hòn đảo này có nhiều linh quả rất ngon.
Các thành viên Tân Nguyệt hải quân lúc này đều tươi cười, bọn họ là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, đã biết rõ chi tiết thì thành viên Tân Nguyệt hải quân cũng phải diễn cho giống.
Vì vậy cho dù là hải tặc hay hải quân, song phương nhìn qua đều đặc biệt hữu hảo, trên mặt thì vui vẻ nhưng trong lòng của nhau đều nói: lần này các ngươi phải chêtss
Lưu lại một đám đội viên ở lại giữ thuyền, hải thuyền theo thứ tự đều dừng trong vịnh, hơn hai ngàn người cùng rời thuyền, sau đó bắt đầu tiến lên hòn đảo.
- Nơi này kỳ thật là nơi không tệ, nói không chừng chúng ta có thể thiết lập trạm giao dịch đấy, chúng ta đến đảo này khảo sát đi
Tang Anh vẻ mặt đứng đắn nói ra.
- Tuy trên biển ác liệt, nhưng hoàn cảnh đảo này không tệ lắm
Tên hải tặc ngụy trang cười rộ lên, trong nội tâm đã suy nghĩ: ngu xuẩn, nơi này của chúng ta đã có tiểu thành thị rồi.
Cười cười. Tên phó thủ lĩnh hải tặc kia đang ngụy trang lấy cớ, lúc này khéo dài khoảng cách vối các thành viên Tân Nguyệt hải quân.
Mà lúc này tất cả mọi người đề cao cảnh giác, bởi vì thằng này muốn vạch mặt rồi.
- Bọn chúng muốn chạy.
Tằng Bang Dương nhìn thấy bóng lưng thằng kia rời đi thì nói.
- Không có việc gì, chúng ta tiếp tục hấp dẫn bọn chúng, bọn người Viên Tuế đã bắt đầu tiến hành rồi.
Tang Anh nói ra.
Hơn hai ngàn người nhao nhao niệm chú ngữ trong miệng, tùy thời chuẩn bị triệu hồi hồn sủng của bọn họ ra ngoài chiến đấu.
- Rầm rầm lạp lạp...
Bỗng nhiên một cổ sóng biển to lớn bộc phát, nơi cửa vịnh có từng chiếc thuyền lao tới chặn ngang cửa biển.
Cổ khí thế này giống như dã thú đang lao về phía con mồi, tùy thời sẽ quét sạch sẽ thuyền của Sở Mộ.
Sóng biển từng lớp từng lớp, càng ngày càng mãnh liệt, khí thế của sóng biển đánh tới, hơn nữa nương tựa vào phấn đông sinh vật thủy hệ của hải tặc mà lao lên!
- Úc úc úc úc úc úc...
Âm thanh giống như dã nhân rào thét từ xa vang vọng tới gần.
Một thân ảnh nhảy trên đất xuống, bọn chúng đang tươi cười tham lam nhìn qua Tân Nguyệt hải quân.
Bóng người càng ngày càng nhiều, số lượng chí ít có hơn một vạn, mà hồn sủng của hải tặc cũng chừng ba vạn, trong khoảnh khắc cả bãi biển bị đám người này và hồn sủng chiếm cứ. Hơn hai ngàn người Tân Nguyệt hải quân lúc này vô cùng nhỏ bé.
- Là... Là hải tặc!
Tằng Bang Dương quát to một tiếng, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ vẻ mặt ngạc nhiên.
Tang Anh ở bên cạnh liếc nhìn Tằng Bang Dương, Tằng Bang Dương này thật biết đùa giỡn.
Sau khi Tằng Bang Dương hú lên quái dị thì tất cả thuỷ thủ cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ, bộ dạng như hoàn toàn không lường trước được, ngay cả đầu cũng co lại.
- Hải tặc, ở đây tại sao có hải tặc thế?
- Ông trời...ơ...i, chúng ta mắc lừa, nơi này là sào huyệt hải tặc!
- Mấy tên này là lửa đảo, bọn chúng đã lừa gạt chúng ta đi tới nơi này. Chúng ta xong rồi, nhiều hải tặc quá!
Sở Mộ quay đầu lại đưa mắt nhìn qua đám thủy thủ, chợt phát hiện đám thủy thủ này diễn kịch đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, chỉ nghe hét loạn như vậy đã làm cho đám hải tặc buông lỏng cảnh giác.
- Ha ha ha, đám Phổ Nhân Á tộc ngu xuẩn kia. Không ngờ tự mình đưa tới cửa, như vậy cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạc.
Trác Hung cười nói.
Ở vị trí cao, một đám thủ lĩnh đứng ở chỗ cao nhất của những thủ lĩnh này tươi cười nói chuyện, nếu không nhìn thấy bộ dáng tham lam, tàn nhẫn của chúng, sẽ có người không tin đám người này mặc quần áo chỉnh tề lại là hải tặc.
Hơn mười tên thủ lĩnh bỗng nhiên tách ra, một nam tử trung niên mặc áo khoác ngoài đi tới.
Ánh mắt của hắn quét mắt nhìn qua thủy thủ Tân Nguyệt hải quân môt vòng, toét cái miệng đầy răng vàng.
- Tân Nguyệt Chi Địa? Ta nghe nói nơi đó là một chỗ giàu có.
Tên đại thủ lĩnh này cực kỳ bình thản nói ra.
- Một đám nhân loại thấp đẳng lại chiếm cứ thổ địa dồi dào, đó là một loại tội lỗi. Rất hoan nghênh các ngươi tới đảo của hải tặc Trác Thanh ta,các ngươi là người ngoài đầu tiên bước lên đảo này, cho nên chúng ta sẽ không lưu người sống.
Thời điểm nói câu sau cùng thì hồn niệm của đại thủ lĩnh Trác Thanh lập tức đè xuống!
Đại thủ lĩnh Trác Thanhkhông ngờ là một gã cao niệm Hồn Tể, hồn niệm của hắn ập tới như sóng gió cuồn cuộn.
Đám thủy thủ bình thường lúc này lui lại một bước, trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, người nói chuyện này cũng không phải mạnh bình thường a.
- Thằng này nguyên là tướng lãnh hải quân Trác Thanh, thực lực so với ta và đại thủ lĩnh Từ Khuông còn mạnh hơn không ít.
Hải Thiếp lập tức nhắc nhở Sở Mộ.
Sở Mộ gật gật đầu, có thể cảm giác được thực lực thằng này rất mạnh.
- Mười mấy tên bên cạnh đều là hải tặc cấp thủ lĩnh, tên mặc quần áo đen tên là Lâm Khang, trước kia là quan viên hải dương, về sau lộ thân phận cấu kết với hải tặc, vì vậy lập tức bỏ trốn mất dạng, trở thành một hải tặc triệt để, thực lực đại khái ngang với hạ vị hải thống.
- Cái nữ nhân mặc quần áo giống như bà già chính là Thường Phi, ả là kẻ có thực lực đứng thứ ba của hải tặc, có thực lực trung vị hải thống.
Hải Thiếp tiếp tục giới thiệu vài tên đầu mục hải tặc thực lực mạnh mẽ.
Diệp Hoàn Sinh nhìn qua, quả nhiên thấy một nữ nhân mặc quần áo bạo lộ là thủ lĩnh hải tặc, nữ nhân này dáng người nhỏ nhắn, thế nhưng mà dáng người cũng không được tốt lắm, làn da bị phơi nắng nên có chút ngăm đen, Hải Thiếp nói nàng là bà già cũng đúng.
- Triêu thái tử, nữ thủ lĩnh này giao cho ngươi.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Triêu Lãnh Xuyên cười khổ gật gật đầu.
- Bên tay phải của Trác Thanh là tên mặt lạnh, hắn là thủ lĩnh hải tặc được treo thưởng chín ngàn huyền, tên là Tô Quan Lạc, một gia hỏa cực kỳ âm hiểm, lợi hại, khó đối phó!
Thời điểm nói tới Tô Quan Lạc thì ngữ khí của Hải Thiếp ngữ đã tăng thêm, nói rõ Tô Quan Lạc chính là hải tặc mà Hải Thiếp thống hận nhất, cũng chính là đầu sỏ đồ sát thành thị quê hương của nàng!
Hải Thiếp nói rõ từng tên thành viên quan trọng của hải tặc, cho dù Hải Thiếp chưa từng nhìn thấy chân diện mục nhưng Hải Thiếp cũng đoán đại khái kẻ nào là kẻ nào.
- Tốt, chúng ta nên ngụy trang một hồi, đợi bọn người Viên Tuế đốt lửa hiệu thì chúng ta động thủ.
Sở Mộ gật gật đầu.
Viên Tuế chính là điểm mấu chốt, nếu không tiêu diệt quân đoàn nguyên tố, bọn họ tổn thất vô cùng thảm trọng.
Hồn sủng của hải tặc cũng chừng ba vạn, thực lực bình quân là Quân Chủ đỉnh phong và chuẩn Đế Hoàng, nếu so với Tân Nguyệt hải quân thì yếu hơn thật nhiều, hơn nữa Sở Mộ và Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh, Sở Mộ, Bàng Duyệt bốn người thực lực cũng đủ đảm đương một phía.
- Sát!! Một tên không lưu!!!!
Trác Thanh ra mệnh lệnh!
Một câu, hơn vạn tên hải tặc cùng cười lên điên cuồng, bọn chúng cho hồn sủng áp tới gần.
Trên hải dương một đoàn động vật biển đang đi tới gần lưng của Tân Nguyệt hải quân, số lượng động vật biển này chừng một vạn, bởi vậy có thể thấy đám hải tặc này không có ý định cho đám người Sở Mộ còn sống rời đi.
Nước biển đang bốc lên cuồn cuộn, sóng biển dâng cao hơn trăm mét, trên đỉnh sóng có một đám quái vật mở to miệng như bồn máu láo tới, giương nanh múa vuốt, bọn chúng cũng giống như chủ nhân, con mắt lóe hào quang hung tàn, tham lam muốn gặm bọn họ xương cốt không còn!
Rất đám quái vật biển trên người đầy lân giáp này lao lên bờ, chúng phủ kín bờ biển, đại bộ phận quái vật biển này phát ra chất lỏng sền sệt, những chất lỏng này có khả năng ăn mòn, nhìn ra được bọn chúng cố ý tiết chất lỏng này ra ngoài, chính là muốn phong kín toàn bộ đường lui của Tân Nguyệt hải quân, một khi bọn họ đi qua nơi này sẽ bị chất lỏng này dính chặt lại.
Loại động vật này là quái vật biển như rắn biển, bọn chúng thường xuyên kéo cả đàn cả lũ đi khi dễ chủng tộc nhỏ yếu.
Lúc này đám hải tặc lợi dụng bọn chúng phong tỏa đường biển, những con rắn biển này có chừng năm ngàn, mỗi một con có hình thể chừng mười mét, tuyệt đại đa số chúng đều là khi dễ nhỏ yếu, chất lỏng sền sệt này bao phủ bờ biển.
Thứ sền sệt này giống như tơ nhện vậy, mất trật tự và dày đặc phân bố tại vịnh, quay đầu nhìn lại, cơ hồ không nhìn thấy biển đâu cả.
Tằng Bang Dương nhìn thấy những quái vật này thì buồn nôn, nói:
- Thủ lĩnh, đám quái vật đằng sau hình như không dễ đối phó.
- Khó đối phó? Vậy giao cho ngươi đấy, đừng cho đám buồn nôn đó có cơ hội gì, đám rắn biển này kiềm chế hồn sủng của chúng ta rất lớn đấy.
Tang Anh nói ra.
- Tang thủ lĩnh yên tâm, ta sẽ dẫn theo huynh đệ ngăn chúng tiến tới gần.
Tằng Bang Dương thề sơn sắt.
Tang Anh gật gật đầu, cũng không quan tâm tới đám hải tặc sau lưng mình, bọn họ tới nơi này chính là muốn tiêu diệt hải tặc, trước mặt có hơn hai vạn hồn sủng trong rừng mưa và đám hải tặc ở trên điểm cao.