Sủng Mị

Chương 1437: Thề sống chết thủ hộ thiếu nữ




Mười mấy năm trước hải tặc Ám hải bị trọng thương, cơ hồ mai danh ẩn tích, nhưng ít năm gần đây lại quật khỏi lần nữa, hơn nữa tốc độ phát triển tương đối kinh người, treo giải thưởng cũng từ mấy trăm huyền ban đầu tăng lên vạn huyền, cũng là mấy vạn huyền như hiện giờ.

Nhiệm vụ chủ yếu của Ô Bàn hải quân chính là chống kẻ thù bên ngoài xâm lấn, đồng thời cũng chinh chiến với quốc gia gần biển, nhưng mà cũng như sư tử khó giết được chuột, Ô Bàn hải quân không có biện pháp quá hữu hiệu với đám hải tặc này, thế cho nên hiện tại đã làm cho dân chúng bất mãn.

Sau khi bắt chuyện với đại thủ lĩnh Từ Khuông, thủ lĩnh Hải Thiếp đã chuẩn bị tốt các tư liệu rồi.

Cáo biệt đại thủ lĩnh Từ Khuông, mọi người trở về trạch viện lúc trước, bắt đầu thương thảo nên đối phó đám hải tặc kia như thế nào.

Ngày thứ bảy, thành viên Tân Nguyệt hải quân đã tụ tập đông đủ.

Vì không để một ít tai mắt của hải tặc nhìn thấy, Tân Nguyệt hải quân hiện giờ không nổi danh gì cả, cũng làm theo bình thường đi dạo một vòng rồi quay về Tân Nguyệt Chi Địa.

Cờ hiệu trăng non trên chiến thuyền phất phơ cập bến cảng, bây giờ lại rời đi, ba mươi chiếc chiến thuyền tiến nhanh vào biển cả, trước đó không lâu vẫn còn là hải cảng, nhưng cũng không lâu lắm chỉ còn lại biển và đường chân trời mà thôi.

Tốc độ thuyền đi nhanh về phía trước, tiểu đội trưởng Tằng Băng Dương hưng phấn, bộ dáng như muốn thi triển thần thông.

Đồng hành lần này còn có thủ lĩnh Hải Thiếp, có thể nhìn ra được cảm xúc của nàng có chút quái dị.

Những ngày này Hải Thiếp đứng trong bong thuyền, ánh mắt nhìn qua sóng biển của biển cả, suy nghĩ xuất thần.

Mọi người biết rõ nàng có tâm tư, cũng không có đi quấy rầy nàng làm gì.

...

Trong đêm mây đen che đậy bầu trời, nhìn không thấy mặt trăng và ánh sao, cả thế giới đều lâm vào bóng tối, chỉ có âm thanh sóng biển nói cho thuỷ thủ nghe là mọi người vẫn còn trên biển.

- Sở Mộ?

Nghe âm thanh vang lên, trong đêm tối có đôi mắt màu lam nhạt lập lòe.

Đêm tối cơ hồ trở thành bóng lưng của Sở Mộ. Sở Mộ quay đầu lại dùng hỏa diễm đang chơi trên tay chiếu sáng, chiếu rõ bóng mờ đuôi thuyền.

Hỏa diễm màu bạc chiếu rọi người nói chuyện. Sở Mộ nhìn thấy Hải Thiếp đang u sầu đi về phía mình.

Hải Thiếp bình thường đều ưa thích mặc quần áo da, lộ ra phong tình gợi cảm của nữ tử.

Sở Mộ nhìn qua nàng, lúc này tươi cười nói ra.

- Là ngươi ah. Ngủ không được?

Hiện tại Sở Mộ cũng có khác biệt nhất định với nhân loại, có được ám thuộc tính thì ban đêm chưa hẳn là ngủ để bổ sung tinh lực, cân nhắc tới mấu chốt tăng trưởng hồn niệm của bản thân, Sở Mộ sẽ không lãng phí thời gian cả ngày đi tĩnh tu làm gì.

- Ngươi thật sự khác biệt với chúng ta sao? Ta nghe nói trên thế giới này có tồn tại Dị Nhân hệ... Ngươi chính là Dị Nhân hệ?

Hải Thiếp nhìn qua tiểu hỏa diễm trên bàn tay của Sở Mộ, có chút tò mò mở miệng nói ra.

Sở Mộ thao túng hỏa diễm, dùng đầu ngón tay búng hỏa diễm bay lên cao, đem nó biến thành một đoàn hỏa diễm màu trắng.

- Đúng vậy!

Sở Mộ gật gật đầu.

- Vậy Dị Nhân hệ các ngươi có phải là hậu đại của hồn sủng và nhân loại... Ách, ta không có ý mạo phạm.

Hải Thiếp ý thức được mình nói chuyện không đúng, nói xin lỗi.

"..."

Khóe miệng Sở Mộ có chút co lại. Hải Thiếp này cũng suy nghĩ quá nhiều rồi, cái gì gọi là hậu đại của hồn sủng và nhân loại.

Tuyệt đại đa số chủng tộc khác nhau sẽ không sinh sinh sôi nảy nở, sinh vật hỗn huyết ít nhất cũng là cùng một đại tộc.

- Suy nghĩ của ngươi thật kỳ quái, kỳ thật Dị Nhân hệ đều là nhân loại, chỉ là trong một vô tình nào đó có tính mạng tương liên với hồn sủng, làm cho hồn sủng sư trực tiếp sử dụng lực lượng của hồn sủng...

Sở Mộ bắt buộc phải uốn nắn quan niệm của Hải Thiếp, nếu không mình sẽ biến thành quái vật!

- Thì ra là như vậy, ngươi thật sự hiểu Dị Nhân hệ quá nhỉ? Ngươi còn nhìn thấy Dị Nhân hệ nào khác sao?

Hải Thiếp thật có lỗi cười cười.

- Ở Tân Nguyệt Chi Địa chúng ta có ba người như vậy, trong đó một có tình huống như ta vậy, là bán ma, hắn trải qua nhiều chuyện phức tạp hơn nhiều. Một người khác...

Sở Mộ nói ra.

- Một người khác có phải là u linh công chúa đi cùng ngươi đúng không?

Hải Thiếp hỏi.

Sở Mộ lắc lắc đầu nói:

- Nàng không tính, nàng là vì thân thể tử vong nhưng linh hồn sống lại, đợi khi tìm được biện pháp phục sinh nàng lại thì nàng vẫn là người bình thường.

- Người khác là ai, cũng là bán ma?

Hải Thiếp sinh ra hứng thú thật nhiều với Dị Nhân hệ.

Sở Mộ lắc lắc đầu nói:

- Nàng là một hoa nữ, linh hồn của nàng và linh hồn thiện ác thủy tổ sông cùng thân thể.

- Hoa nữ? Thì ra trên thế giới này cũng có hoa nữ a.

Hải Thiếp kinh ngạc nói ra.

- Nàng kỳ thật cũng giống như hai bán ma chúng ta đấy, cũng là nhân loại cả, bởi vì có chút nhân tố hình thành tình huống hai hồn một thể. Đương nhiên tình huống của nàng cũng phức tạp hơn chúng ta.

Sở Mộ nói ra.

- Vậy ba người các ngươi ai mạnh nhất? Lực lượng dị nhân đấy.

Hải Thiếp lập tức hỏi.

- Hai bán ma chúng ta thực lực tương đương, thực lực hoa nữ mạnh hơn chúng ta một chút.

Sở Mộ nói ra.

Cấp bậc chủng tộc của Thiện Ác Hoa Vương quá cao, đến bây giờ nữ nhân kia còn không cách nào đạt tới mười đoạn, cho nên dưới tình huống điều kiện giống nhau, Sở Mộ cùng Bạch Ngữ liên thủ thì cho dù có ma diễm áp chế hoa hệ cũng chưa hẳn là đối thủ của Thiện Ác Nữ Vương.

- Lại nói đã nhiều năm trước ta nhìn thấy một tiểu thiếu nữ, ta không xác định nàng có phải là Dị Nhân hệ hay không.

Hải Thiếp dường như nhớ tới cái gì đó nói ra.

- Ngươi nói tình huống của nàng một chút.

Sở Mộ nói ra.

- Bên người nàng có rất nhiều hồn sủng, dưới tình huống bình thường hồn sủng sư chúng ta chỉ có thể triệu hồi năm hồn sủng ra ngoài chiến đấu, thế nhưng mà ta nhìn thấy bên người nàng xuất hiện hàng chục sinh vật cường đại, những chủng tộc hồn sủng này đều bảo hộ bên người của nàng, ta nghe nói Dị Nhân hệ đều có được năng lực câu thông với hồn sủng...

Hải Thiếp nói ra.

Hải Thiếp vừa nói như vậy thì Sở Mộ lại sững sờ.

Xem ra Dị nhân cũng không phải chỉ có vài người nha.

- Ngươi hình dung đại khái tiểu thiếu nữ kia đi, có lẽ ta quen đấy.

Sở Mộ lập tức nói ra.

- Nàng có bộ dáng mười hai mười ba tuổi, tóc màu đen có chút quăn xoắn, con mắt là màu tím... Lúc ấy ta cũng chỉ nhìn vội vàng mà thôi, bên người nàng có quá nhiều sinh vật cường đại ta không dám tới gần.

Hải Thiếp nói ra.

Tóc đen hơi xoắn, con ngươi màu tím, hai đặc thù này đã nói rõ người Hải Thiếp nói chính là Trữ Mạn Nhi, bởi vì đến bây giờ Sở Mộ còn chưa từng nhìn thấy đồng tử của ai màu tím cả.

- Ngươi nói tiểu thiếu nữ này ta có quen đấy, nàng chưa tính là Dị Nhân hệ, nàng nhận được truyền thừa lực lượng đặc thù, nàng gọi là Trữ Mạn Nhi, hiện tại có lẽ đã ở Ô Bàn đại địa này, lần này ta tới Ô Bàn địa địa là tìm nàng.

Sở Mộ nói ra.

Sở Mộ hỏi Lam Nhiêu tình huống của Trữ Mạn Nhi, kết quả Lam Nhiêu tỏ vẻ cũng không biết gì về Trữ Mạn Nhi, nàng chỉ là phụng mệnh làm việc, cấp trên của nàng vì tiêu diệt hải tặc mà bị thương.

- Vì sao ngươi gặp được nàng ta?

Sở Mộ dò hỏi.

Thân thế Trữ Mạn Nhi và tổ thụ thì Sở Mộ không quá rõ ràng, lần này tới đây cố ý đi tìm nàng, Sở Mộ muốn hiểu lai lịch và nguyên nhân vì sao nàng trốn chết tới Tân Nguyệt Chi Địa.

- Đó là chuyện nhiều năm trước.

Hải Thiếp sa vào trong hồi tưởng, sau một lát mới mở miệng nói:

- Đó là quê nhà của ta, ta đi tế bái người nhà của ta thì nhìn thấy một đám sinh vật cường đại bay qua trước mặt của ta. Ta đứng tại chỗ không dám động, bởi vì những sinh vật kia có thực lực quá mạnh mẽ.

- Quê hương của ta là lĩnh vực của nhân loại, đột nhiên xuất hiện nhiều sinh vật cường đại như vậy là quá cổ quái, càng khiến ta kinh ngạc là toàn bộ sinh vật đó bảo hộ thiếu nữ kia mà thôi.

Trữ Mạn Nhi có lực tương tác đặc thù với tất cả những sinh vật hoang dại, kể cả Yểm Ma lệ khí mười phần cũng bị nàng thuần hóa, hơn nữa đại bộ phận hồn sủng kia là bảo hộ chủ thụ.

- Truy đuổi tiểu thiếu nữ là một đám cường giả thực lực cường đại, có chừng hơn ngàn người, thực lực cao thấp khác nhau, cường thậm chí đạt tới cấp Bất Hủ, yếu thì cấp Đế Hoàng cũng có, bọn họ một đường bỏ chạy, một đường giết chóc, giết chóc bỏ lại một đám thi thể ở Hằng hải, thi thể to như núi không ngừng rơi xuống, vô số thi thể khổng lồ nhồi đầy biển cả, máu nhuộm đỏ cả hải vực.

Cuộc chiến đó là đáng sợ nhất khi Hải Thiếp nhìn thấy, nhân loại cường đại và hồn sủng cấp Bất Hủ đại chiến với sinh vật hoang dại cấp Bất Hủ, địa chấn biển động, đó là lần đầu tiên Hải Thiếp nhìn thấy lực lượng hủy diệt chính thức, từng con sinh vật cao không chạm tới mà Hải Thiếp nhìn thấy đám thủ hộ giả kia xé thành nhiều mảnh, huyết nhục rơi xuống như mưa to.

Hơn một ngàn tên hồn sủng sư, yếu nhất cũng là Hồn Hoàng đỉnh phong, vây công thiếu nữ và hơn ba mươi hồn sủng, hồn sủng của thiếu nữ vừa đánh vừa lui, trong tầm mắt của Hải Thiếp chỉ có thi thể và mùi máu tươi, hai bên dần dần tiến sâu vào biển cả.

Cho dù này thời gian này rất ngắn, hơn nữa cũng đã qua nhiều năm, Hải Thiếp vẫn còn ký ức mới mẻ, nhất là hơn ba mươi hồn sủng trung thành kia làm cho Hải Thiếp rung động, rốt cuộc thiếu nữ kia như thế nào, cần dùng bao nhiêu tính mạng của sinh vật cường đại như thế để bảo vệ nàng?

Hải Thiếp miêu tả rất kỹ càng, Sở Mộ thậm chí có thể cảm thấy hình ảnh thảm thiết lúc đó.

Hồi tưởng lại tràng cảnh gió tanh mưa máu trong đêm, nha đầu kia chui đầu vào trong lồng ngực của mình mới an tâm ngủ được, trong nội tâm Sở Mộ cảm khái ngàn vạn.

Nàng vẫn chỉ là thiếu nữ chưa thành thục, nàng đi qua giống như con bướm vô ư vô lự, chỉ cần vui sướng nhảy múa là trôi qua cả đời. Hết lần này tới lần khác nàng lại trải qua hoàn cảnh khủng khiếp như thế, đối lập giữa tham lam cùng thề sống chết thủ hộ trung thành tàn khốc, chuyện này đúng là đả kích tâm linh của nàng vô cùng nặng nề.

Đáng giá vui mừng là tâm tính của nàng vẫn khỏe mạnh, cũng kiên cường, mỗi lần Sở Mộ nói nàng thì nàng quật cường phủ nhận mình sợ hãi mưa gió và bóng tối.