Thời điểm Sở Mộ tiến vào trong cung điện thì mặt trời cũng mọc lên từ phương đông, ánh sáng màu cam chiếu rọi cung khuyết.
Tính toán ra lần lịch lãm rèn luyện này thời gian rất dài, đầu tiên là tiến vào trong Phong Thánh Vực lịch lãm rèn luyện, ngay sau đó chạy đến Càn Khôn Băng Môn, sau đó tại thành Vạn Tượng ở lại vài ngày lại xuất phát đi yêu cảnh ở Hằng hải, thời gian cũng trôi qua hơn một năm.
Trở lại thành Vạn Tượng chuyện đầu tiên là báo tin với Liễu Băng Lam.
Đừng nhìn Liễu Băng Lam thường ngày thong dong tự nhiên rất có phong phạm nữ hoàng, nếu như Sở Mộ trở về không tới chào hỏi nàng trước tiên thì oán khí của Liễu Băng Lam không cho Sở Mộ được dễ chịu.
Sở Mộ đến cung Nữ Tôn, vừa vặn bọn thị nữ đang chuẩn bị vào buổi sáng, Sở Mộ nhìn thấy Liễu Băng Lam vẫn còn rửa mặt thì cầm bánh đút cho tiểu Mạc Tà ăn đỡ thèm.
Trong hồn sủng của Sở Mộ thì chỉ có Mạc Tà, tiểu Chập Long, Vong Mộng là có hứng thú với thức ăn của nhân loại, những hồn sủng khác không thích ăn vặt, chúng chỉ có hứng thú với đồ ăn có hiệu quả thuộc tính của Diệp Khuynh Tư làm mà thôi.
Sở Mộ vơ vét một ít điểm tâm ngọt, bánh ngọt các loại cho Mạc Tà ăn một chut, lưu lại cho tiểu Chập Long cùng Vong Mộng một ít.
Chỉ chốc lát Liễu Băng Lam mang theo vài phần lười biếng đi tới, nhìn qua bộ dáng có chút mệt mỏi.
Nàng chậm rãi đi ra, lại phát hiện Sở Mộ đang ngồi dùng cơm thì trên mặt lập tức hiện ra bộ dáng tươi cười, một tia mệt mỏi kia nhanh chóng biến mất. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Đã về rồi... Ngươi đói vài ngày hay sao mà ăn sạch vậy?
Liễu Băng Lam nhìn qua đồ ăn bị càn quét không còn, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng tươi cười càng đậm.
- Mạc Tà thèm ăn.
Sở Mộ cũng không có ăn bao nhiêu, nhưng tiểu Chập Long, Mạc Tà, Vong Mộng chính là ăn hàng. Chuẩn bị bao nhiêu cũng bị chúng ăn sạch cả.
Liễu Băng Lam phân phó thị nữ lại đi chuẩn bị thêm một chút, liền ngồi ở bên cạnh Sở Mộ bên hỏi thăm hành trình đi Hằng hải.
Đến chỗ Liễu Băng Lam thì phải báo cáo chuyện đã trải qua.
Sở Mộ kể đại khái tình huống một hồi, Liễu Băng Lam ở bên cạnh nghe mà kinh ngạc, không nghĩ Dạ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
- Nhìn mụ mụ rất mệt mỏi nha, gần đây có chuyện phiền lòng sao?
Sở Mộ hỏi.
- Cũng không biết là ai muốn gây khó dễ cho Tân Nguyệt Chi Địa chúng ta. Thế lực cung điện chúng ta phân ba mươi khu vực mua bán ở các đại cảnh thành ở Vân Cảnh, hơn nữa ở Tuyền Cảnh cũng có ba mươi khu vực, nhưng mà cho dù cung điện bán ra, mời chào, mua sắm, truyền bá đều gặp trở ngại nghiêm trọng, hơn nữa đều là một thế lực ngăn cản.
Liễu Băng Lam nói ra.
Thế lực cung điện muốn khuếch trương ra bên ngoài, nhưng rõ ràng có người trở ngại cung điện phát triển.
Hiện tại Tân Nguyệt Chi Địa đã khác với vài năm trước rồi. Sau khi mở thánh vực thì có nhiều cường giả đạt được đồ vật hi hữu ở trong đó và huyền vật, bước vào cấp Đế Hoàng rất nhiều, cấp chúa tể cũng không ít.
Thông qua đào móc không ngừng của cường giả bên ngoài, cung điện cũng nhận được nhiều tài nguyên, bồi dưỡng được một nhóm lớn cường giả cấp chúa tể, hiện tại Tân Nguyệt Chi Địa có cường giả chuẩn chúa tể và chúa tể không thua gì Địa Cảnh cấp bảy.
Đồng thời chín đại thánh vực vẫn có nhiều khu vực không biết, dần dần đã có một ít hồn sủng sư lang thang gia nhập Tân Nguyệt Chi Địa, thế lực cung điện thì những người này có không ít người cùng lời thế linh hồn phục vụ Tân Nguyệt Chi Địa. Cho nên nếu so cường giả cấp chúa tể thì Tân Nguyệt Chi Địa chỉ sợ đã vượt qua Vân Cảnh, dù sao Vân Cảnh cũng chỉ có Nghiễm Thông Mê Giới là nơi sản xuất huyền vật, không cách nào so được với chín thánh vực của cung điện.
- Mặt khác bởi vì huyết thống của chúng ta cho nên không cách nào bước vào cấp Hồn Tể. Đằng Lãng, Trầm Mặc, Bàng Duyệt, Tiêu Hợi, Tần Ngữ Đồng, Thiển Cầm, Uyển Trữ... đều là một đám hài tử phi thường có tiềm lực. Hiện tại lục tục đã có được hồn sủng chuẩn chúa tể và chúa tể cấp thấp, nhưng mà...
Liễu Băng Lam nói ra.
Chuyện này làm cho Liễu Băng Lam đau đầu nhất, huyết thống của người trong Tân Nguyệt Chi Địa quyết định bọn họ khó mà bước vào cấp Hồn Tể, không có đến cấp Hồn Tể thì Tân Nguyệt Chi Địa muốn khuếch trương vẫn phải ôm chân cường giả bên ngoài. Cường giả bên ngoài khó mà tín nhiệm được.
- Nhóm người này chừng bao nhiêu?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Bọn người Đằng Lãng, Trầm Mặc chính là nhân vật trọng yếu tiếp quản Tân Nguyệt Chi Địa trong tương lai, nhưng mà thực lực của bọn họ khó tăng lên, cuối cùng không cách nào quản thúc được đám cường giả bên ngoài.
- Mười ba tên, đây là những người có thực lực tương đối mạnh mà ta nhắc tới.
Liễu Băng Lam nói ra.
- Tiểu công chúa có thể cung cấp cho chúng ta bao nhiêu Ma Linh?
Sở Mộ nói ra.
- Ma Linh? Chúng là đám u linh đặc thù mà lần trước ngươi mang về sao?
Liễu Băng Lam chỉ biết Sở Mộ dàn xếp chúng trong Yểm Ma Thánh Vực, nhưng mà không biết đám Ma Linh này có thể làm được cái gì.
- Nếu hồn sủng sư chúng ta ký kết khế ước với Ma Linh cấp Đế Hoàng thì có thể trực tiếp tiến vào cấp Hồn Tể.
Sở Mộ đem giá trị của Ma Linh nói cho Liễu Băng Lam nghe một lần.
Trên mặt Liễu Băng Lam hiện ra một tia vui vẻ, đây chính là vấn đề làm nàng đau đầu nhất, thật không ngờ Sở Mộ lúc trước mang một đám Ma Linh quay về đã giải quyết được vấn đề khó khăn của Tân Nguyệt Chi Địa!
- Cẩn Nhu đâu rồi, nàng không phải vẫn ở bên cạnh ngươi sao? Ngươi bây giờ hỏi nàng một chút đi.
Liễu Băng Lam hỏi.
- Nàng đi đường mệt mỏi, đã quay lại Yểm Ma Cung nghỉ ngơi rồi.
Sở Mộ nói.
Vừa rồi hình như tiểu công chúa rất tức giận, Sở Mộ cảm thấy qua mấy ngày đợi tâm tình của nàng tốt hơn thì nói sau.
- Vấn đề tài nguyên thế nào?
Sở Mộ lại hỏi.
- Tài nguyên bởi vì những địa cảnh bên ngoài gây trở ngại, không cách nào đầu nhập, tạm thời hơi thiếu thốn.
Liễu Băng Lam nói ra.
- Ta có mang một đám huyền vật dưới cấp năm về, mụ mụ mang về cung điện đi, thương nghị với đám nguyên lão, trưởng lão phân phối thế nào.
Sở Mộ đem không gian giới chỉ giao cho Liễu Băng Lam.
Liễu Băng Lam gật gật đầu, nhận lấy không gian giới chỉ.
- Tang Anh hiện tại nguyện ý thuần phục chúng ta, Tân Nguyệt Chi Địa chúng ta là Địa Cảnh gần biển, cần phải tổ kiến một chi hải quân cường đại.
Sở Mộ nói ra.
- Chuyện này ta đã bắt tay làm chuẩn bị rồi, cảng hải quân đã thiết lập ở thành Phong Vũ, do Mai trưởng lão phụ trách, mặt khác chúng ta đã đặc xá Hùng Thủ Viên Tuế, ta phân công hắn tới thành Phong Vũ, phụ trách thiết lập hải quân. Hiện tại hẳn là có một ít quy mô.
Liễu Băng Lam nói ra.
Sở Mộ thật không ngờ Liễu Băng Lam đã nghĩ tới chuyện này, xem ra phương diên phát triển lãnh thổ thì Liễu Băng Lam còn suy nghĩ toàn diện hơn hắn.
Sau khi dùng bữa sáng với Liễu Băng Lam thì Sở Mộ liền trở lại độc viện của mình nghỉ ngơi.
Thường ngày trở về thì có thể ôm lấy thân thể mềm mại của Diệp Khuynh Tư cùng ngủ một giấc, Diệp Khuynh Tư không ở thành Vạn Tượng thì Sở Mộ cũng chỉ có thể ôm chăn nệm mà thôi.
...
Tia nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ cung điện, khác với thường ngày là nhân vật cao tầng của cung điện phân theo thứ tự đẳng cấp ngồi với nhau. Nguyên lão, trưởng lão, tướng quân, thống soái, thánh vệ trường, điện chủ, giới chủ, thành chủ...
Vị trí chủ tọa chính giữa vấn để trống, Liễu Băng Lam ngồi ở bên cạnh vị trí chủ tọa.
Mới đầu những cường giả gia nhập Tân Nguyệt Chi Địa cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì nữ tôn Liễu Băng Lam là người quyết sách cao nhất nhưng không ngồi ở chủ vị.
Nhưng về sau vị trí chủ vị vẫn trống mãi, những cường giả kia nhìn thấy không nói thêm gì.
Trong cường giả tới từ bên ngoài có một nam tử trung niên đứng đầu.
Hắn đã từng là một Cương Thống, về sau đã bị xa lánh, may mà tạm thời rời khỏi chức vị đi làm hồn sủng sư nhàn tản, du lịch Tuyền Cảnh nghe được tin tức lãnh thổ độc lập, vì vậy đi tới đây lịch lãm rèn luyện.
Bằng Đồ là cường giả mạnh nhất của bên ngoài, hắn nói muốn đạt được lợi ích lớn nhất.
Ngay sau đó Băng Đồ vừa ý một nữ cung chủ của Yểm Ma Cung, hai người kết làm phu thê và nữ cung chủ đã mang bầu, Bằng Đồ cũng xem như người một nhà.
Bằng Đồ bây giờ là thống soái cao nhất của Tân Nguyệt Chi Địa Thống, rất nhiều cố ý chấn nhiếp đám cường giả từ bên ngoài nhìn trộm Tân Nguyệt Chi Địa, làm chúng không dám lỗ mãng, dù sao Bằng Đồ trước khi tiến vào Tân Nguyệt Chi Địa đã là cường giả Hồn Tể nổi tiếng.
- Đằng Lãng, Trầm Mặc cầm đầu đám cường giả trẻ tuổi đã có biện pháp giải quyết vấn đề cấp Hồn Tể rồi.
Liễu Băng Lam nói ra.
Liễu Băng Lam nói ra những lời này làm tất cả mọi người ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt lộ ra kinh ngạc cùng sợ hãi lẫn vui mừng!
- Là biện pháp gì?
Khương Ma Đế hỏi trước.
- Khương Ma Đế, ngươi quên trong Yểm Ma Thánh Vực có Ma Linh nhất tộc ở lại hay sao.
Liễu Băng Lam nói ra.
- Ta nhớ được, nhưng mà những Ma Linh kia làm sao?
Khương Ma Đế khó hiểu hỏi.
Thời điểm nói tới Ma Linh thì thống soái tối cao nhất Bằng Đồ lại kinh ngạc, mở miệng nói:
- Nữ tôn điện hạ, ngài nói chính là Ma Linh? U linh hệ Ma Linh?
Liễu Băng Lam gật gật đầu, xem ra Bằng Đồ này hiểu được không ít.
Mọi người thấy bộ dáng của Bằng Đồ thì ánh mắt nhao nhao nhìn qua người của hắn, những người khác không biết tác dụng của Ma Linh,
- Ma Linh chính là hồn sủng mơ ước thiết tha của Hồn Hoàng đỉnh phong. Ký kết hồn ước với nó là có thể giúp Hồn Hoàng đỉnh phong đạt tới cấp Hồn Tể, thứ này có tiền mà không mua được đâu, một khi xuất hiện một con thì người ta sẽ tranh giành với nhau. Ta thực không thể tin được, Tân Nguyệt Chi Địa các ngươi không ngờ có được Ma Linh, hơn nữa còn là cả chủng tộc Ma Linh.
Bằng Đồ trầm ổn nhất cũng phải nói ra lời này, ai cũng có thể nhìn ra được vị thống soái này rất kích động.
Nghe Bằng Đồ giải thích như vậy, bọn người Đằng Lãng, Trầm Mặc mừng rỡ như điên, Ma Linh có thể giải quyết vấn đề không nhỏ cho bọn họ a, chỉ cần có thể bước vào cấp Hồn Tể, dùng tài nguyên mà thánh vực cung cấp thì đám người bọn họ sẽ tăng thực lực lên nhanh chóng.
- Mặt khác Sở vương mang về cho chúng ta một ít huyền vật, những huyền vật này phân phối cho Trầm Mặc, Đằng Lãng là những cường giả trẻ tuổi, sau khi có được Ma Linh thì các ngươi rất cần huyền vật, đương nhiên các ngươi cũng cần khổ tu thật nhiều.
Ánh mắt Liễu Băng Lam nhìn qua bọn người Đằng Lãng, Trầm Mặc.
Nói xong Liễu Băng Lam lấy một mai không gian giới chỉ đem nó giao cho Liễu nguyên lão, do Liễu nguyên lão tiến hành phân phối.
Liễu nguyên lão tiếp nhận chiếc nhẫn, vô ý thức dò xét bên trong.
Sau khi dò xét thì sắc mặt Liễu nguyên lão cứng đờ.
Qua một lát Liễu nguyên lão cuống quít đem chiếc nhẫn cất kỹ, dùng tinh thần chi âm hỏi thăm Liễu Băng Lam:
- Băng lam, ngươi có giao sai chiếc nhẫn hay không, chiếc nhẫn này là tổng kho của thánh vực đúng không?
Liễu Băng Lam bị hỏi không hiểu, mở miệng nói:
- Chiếc nhẫn tổng kho thánh vực do Vân Môn lão nhân bảo quản rồi, không ở chỗ ta, chiếc nhẫn này là Sở Mộ sáng nay cho ta.
Liễu Băng Lam nói xong câu đó thì Liễu nguyên lão lập tức tràn đầy khiếp sợ.
Chiếc nhẫn này có quá nhiều huyền vật a!