Sủng Mị

Chương 1358: Bán ma Bạch Ngữ đại chiến thành chủ Văn thành (Trung)




Vĩnh Nghiễm niệm lên câu thần chú, mái tóc không gió tung bay, ánh mắt biến thành hai đạo thiểm điện sắc bén, điện quang đan xen trước mắt hắn, nhanh chóng hình thành từng đạo tử sắc điện quang.

Câu thần chú của Vĩnh Nghiễm vừa xuất ra, điện quan hỗn độn tổ hợp, nhanh chóng biến thành tử sắc đồ án.

Lôi điện nhấp nháy, vô cùng chói mắt, trong tử sắc quang mang một đầu sinh vật hình dáng khôi ngô xuất hiện, lôi điện cuồng vang.

- Oanh oanh oanh oanh…

Sấm chớp vang lên khắp bốn phương tám hướng, chui vào trong núi tuyết, oanh mở từng đạo lôi điện phá hủy ghê người, làm không khí tràn ngập một cỗ khét nghẹt nồng nặc.

- Hoa…

Bỗng nhiên một đạo lôi đình từ trên trời cao đánh xuống, sinh vật khôi ngô vừa được triệu hoán kia vươn ra cánh tay mạnh mẽ nắm bắt đạo điện quang kia.

Tia chớp cuồng ngược lẽ ra không thể đụng vào, nhưng khi bị bàn tay kia nắm giữ lại giống như không hề có chút lực giãy dụa, yên lặng nằm trên lòng bàn tay của hắn, sau đó tinh tế bao quanh biến thành một thanh lôi điện kích!

Tử sắc điện xà vặn vẹo phụ trợ, sinh vật nửa hình người nhìn qua thật dữ tợn khủng bố, chủ tể lôi đình lực cực mạnh, mà bàn tay cầm chuôi lôi điện trường kích càng thêm cuồng bạo uy lẫm!

Lôi điện nổi lên một đạo tử quang, lôi đình trường kích bị cánh tay của bán thú liêu ngưu vũ động lên, nhất thời bầu trời quang đãng không mây lại bị một tảng lớn lôi vân dày đặc bao phủ!

Có thể thấy được ở xa xa dãy núi non phủ tuyết thường thường bị luồng sét kinh hồn đánh trúng, nhất thời ngọn núi phủ đầy tuyết đều bị dập nát nứt toác!

Oanh…oanh…

Lôi điện giáng xuống điên cuồng, lượn lờ chung quanh bán ma Bạch Ngữ, mỗi một đầu lôi điện du long đều ẩn chứa năng lượng lôi đình đầy tính hủy diệt, lôi đình đảo qua trên ngọn núi nguy nga, cả ngọn núi lập tức gãy đoạn.

Thân hình Bạch Ngữ khi ẩn khi hiện, âm ảnh ma mỵ kéo dài trên không trung, xuyên toa giữa những đạo lôi điện, nếu không thể né tránh liền trực tiếp quét ra không gian lực đánh dập nát.

- Tư tư…

Lôi điện không chỉ có được lực lượng phá hủy cường đại, còn có cảm giác bị tê dại lan tràn, bị lôi điện đánh trúng thân thể, khung xương sẽ bị đánh mềm, căn bản không thể thi triển được kỹ năng.

Bạch Ngữ xuyên toa giữa làn lôi điện, dù những đạo lôi điện hủy diệt cường đại cũng không đánh trúng người hắn nhưng hồ quang lan tràn lại làm thân thể hắn càng ngày càng chậm chạp.

Điện giật khiến toàn thân hắn tê dại, Bạch Ngữ không dám lưu trong người, mạnh mẽ đem toàn bộ lôi điện đều đánh nát.

Nhưng ngay sau đó thành chủ Văn thành Vĩnh Nghiễm đã niệm xong câu thần chú, triệu hồi ra hồn sủng thứ hai!

Thực lực Lôi Đình Liêu Ma Ngưu khẳng định đã đạt tới trung đẳng chủ tể, một con cuồng thú đã thật khó đối phó, hiện tại Vĩnh Nghiễm tiếp tục triệu hồi ra một con hồn sủng hiển nhiên là không muốn lưu cho Bạch Ngữ nửa điểm đường sống.

Vĩnh Nghiễm gọi con hồn sủng thứ hai cũng có thực lực trung đẳng chủ tể, đây chỉ sợ là thực lực cơ bản nhất của một lục cấp cảnh chủ.

Con hồn sủng thứ hai của Vĩnh Nghiễm là một con Uyên Thú. Từ khí tức bạo ngược tản mát có thể cảm giác được đây là một con Uyên Thú cấp bậc hoàng tộc còn mạnh hơn trung đẳng chủ tể bình thường!

- Hống hống…

Hoàng tộc Uyên Thú giẫm trên hư không, không trung giống như đều run rẩy theo bước tiến của nó.

Lúc này Bạch Ngữ đang ở trong trạng thái bị lôi điện làm tê dại thân thể, hoàng tộc Uyên Thú đuổi theo hắn lập tức biến thành một viên lưu tinh dùng lực lượng nguyên thủy nhất va chạm hung hăng đánh lên trên người hắn.

Bạch Ngữ không thể tránh né, thân hình màu bạc giống như mũi tên bắn ngược va thẳng vào dãy núi non, theo sau cả ngọn núi giống như vỡ đê đổ sụp xuống, ầm ầm nổ tung.

Một sinh vật thú hệ thuần túy, lực va chạm của nó đáng sợ tới cỡ nào hiện tại thật nhiều cường giả đều được tận mắt nhìn thấy. Đây chính là lực lượng khiến cho cả dãy núi trăm công lý đều phải sụp đổ!

Núi non liên miên đã sụp một mảnh, hiện tại mọi người thật muốn nhìn xem bán ma thừa nhận hai sinh vật trung đẳng chủ tể cấp công kích trúng còn khả năng đứng lên được nữa hay không.

Sắc mặt Vĩnh Nghiễm không chút thay đổi đứng giữa hai đầu hồn sủng, ánh mắt vẫn mang theo vẻ tức giận như trước.

Hắn biết bán ma kia tuyệt đối không dễ dàng bị đánh bại như vậy, thậm chí hắn không chút do dự tiếp tục phát ra mệnh lệnh công kích với hai đầu hồn sủng của mình.

Trường kích lôi điện thật lớn vũ động ra sấm sét đầy trời, giống như hiệu lệnh thiên quân vạn mã đang điên cuồng hướng tới nơi này tụ tập.

- Tư tư…tư tư…

Lôi điện kéo dài liên miên trên không trung, uốn lượn vặn vẹo, đều tập trung trên không, theo một tiếng rú điên cuồng của Lôi Đình Liêu Ma Ngưu, thoáng chốc toàn bộ thiểm điện thoát khỏi chuôi trường kích hiệu lệnh, biến thành lôi đình ba đào từ trên đám mây quay cuồng giáng xuống dãy núi!

Oanh oanh oanh oanh oanh…

Thanh âm tiếng vang đánh xuống, mặt đất phủ tuyết phá thành mảnh nhỏ, oanh khắp dãy núi, ma diễm màu bạc vừa dấy lên liền bị tử sắc lôi đình trấn áp xuống!

Lôi điện từ không trung giáng xuống mặt đất, từ đông nam tây bắc đánh úp lại, mỗi đạo thiểm điện đánh lên người Bạch Ngữ cũng làm làn da hắn nổ ra, mỗi lần hồ quang lướt qua khung xương hắn liền vỡ vài phần!

Cuồng bạo, tàn sát bừa bãi, hung tàn, vô số lôi điện rậm rạp như ma quỷ dữ tợn giáng xuống, mà thân hình màu bạc của Bạch Ngữ có vẻ nhỏ bé yếu ớt, tùy thời như muốn hóa thành luồng khói đen, biến mất khỏi thế giới này.

Bạch Ngữ cắn răng, ngay thanh âm thống khổ cũng không phát ra.

Hắn chậm rãi mở ra một bàn tay, trong lòng bàn tay nứt ra một phong huyệt, bắt đầu đem lôi điện dẫn dắt tới một không gian khác.

Lôi điện quả thật bị hắn hấp thu, nhưng số lượng vẫn còn thật nhiều, vẫn có thật nhiều lôi điện giáng lên trên người của hắn, ma diễm trên người hắn trở nên ảm đạm.

Bất luận kẻ nào cũng đều rõ ràng bị lôi điện tra tấn mùi vị khó chịu bao nhiêu, chỉ nhìn thấy cũng cảm giác toàn thân co rút, thật khó tưởng tượng bán ma kia vẫn còn sống sót trong năng lượng hủy diệt nọ, hơn nữa còn cắn răng kiên trì.

Xa xa, U Linh Cẩn Nhu nhìn thấy một màn như vậy đôi mắt đã đỏ bừng.

Nàng phi thường rõ ràng thân là bán ma, bản thân phải thừa nhận khó khăn còn hơn hồn sủng sư bình thường rất nhiều, hiện tại Bạch Ngữ gặp phải hai trung đẳng chủ tể cấp công kích, cảnh tượng tàn nhẫn làm cho nàng thật không dám nhìn thấy, hiện tại nàng chỉ muốn gọi Lục Ngọc Cầm chấm dứt cuộc chiến đấu…

Nhưng ngay khi Cẩn Nhu định bay về hướng Lục Ngọc Cầm, một thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên giữ nàng lại.

Cẩn Nhu công chúa không có bất kỳ xúc giác, giữ chặt nàng lại là một bàn tay.

Bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng lướt qua trên cánh tay nàng, lại làm cho nàng cảm giác được một lực lượng không cách nào kháng cự.

Cẩn Nhu quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn nam tử kia.

Nam tử kia nhìn nàng lắc lắc đầu, chậm rãi mở miệng nói:

- Tin tưởng phụ thân của ngươi, nên nhớ nếu ngươi tiếp tục mất đi linh hồn, nỗi thống khổ này còn vượt gấp ngàn lần nỗi thống khổ hiện tại hắn phải chịu đựng!

Trong lòng Cẩn Nhu công chúa nổi lên gợn sóng, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn, lẩm bẩm:

- Sở Mộ…