Sủng Mị

Chương 1352: Nam Cấm Vực chinh chiến




Sáng sớm Liễu Băng Lam gọi người hầu đến triệu Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư tới.

Kết quả chỉ có một mình Diệp Khuynh Tư tới, Liễu Băng Lam biết Sở Mộ không có thói quen ngủ nướng nên khó hiểu nhìn Diệp Khuynh Tư.

- Hắn mang theo Bạch Nhất bọn họ đến Nam Cấm Vực.

Diệp Khuynh Tư nói.

- Hài tử này, nghỉ ngơi một ngày cũng không được sao?

Liễu Băng Lam bất đắc dĩ nói.

Hôm qua Sở Mộ mới trở về, đại khái nói chuyện về Vân Cảnh sau đó liền đi nghỉ ngơi, Liễu Băng Lam phái người dàn xếp cho Từ Đạo Phong cùng Đường Quan, sau đó cho người dẫn đường đưa hai người đi khảo sát.



Địa phương dùng lịch lãm kỳ thật có rất nhiều lựa chọn, bảy đại Thánh Vực, Yểm Ma Tuyệt Vực, Hồn Sủng Cung Thánh Vực, Bắc Hoang Chập Địa…

Lo lắng có nhiều nơi không thể đánh phá cân bằng, cuối cùng Sở Mộ lựa chọn Nam Cấm Vực có nước sâu nhất.

Người thống trị Yểm Ma nói với Sở Mộ dạo gần đây Nam Cấm Vực cũng không quá thái bình, đã có một ít đế quốc đã muốn tiến vào bản đồ của nhân loại.

Trên thực tế Nam Yểm Ma đế quốc cũng muốn xâm nhập vào lãnh thổ của nhân loại, về sau đã bỏ qua ý nghĩ này.

Những đế quốc kia đang ở vào thời kỳ Nguyệt Tịch, số lượng sinh sôi nảy nở đạt tới đỉnh núi, hoặc là tự giết lẫn nhau, hoặc là mở rộng lãnh thổ, hiện tại Nam Yểm Ma đế quốc đang mở mang lãnh địa, Sở Mộ vừa lúc đi giúp chúng một lần, cùng lúc làm cho Yểm Ma đế quốc hình thành sự thống trị Nam Cấm Vực hoàn toàn, về phương diện khác giúp đỡ Tân Nguyệt Địa vượt qua Nguyệt Tịch tai ương, đương nhiên trọng yếu nhất là làm cho Tiểu Chập Long điên cuồng tăng nhanh thực lực.

Được gọi là Nguyệt Tịch, chính là hồn sủng đại lượng sinh sôi nảy nở, đã vượt qua khả năng cất chứa nhân số của bản địa tới ngoài một phần ba.

Trong giới tự nhiên có rất nhiều thực vật vào ngày rằm trăng tròn sẽ truyền bá ra phấn hoa cùng mầm móng, những khí tức này đồng thời cũng sẽ thúc giục thật nhiều sinh vật vào ban đêm sinh sôi nảy nở, sau đó trải qua việc sinh sôi không hạn chế này, sẽ khiến thổ địa xuất hiện sinh vật quá dư thừa.

Tài nguyên của thổ địa lại có hạn, quá nhiều sinh vật xuất hiện cuối cùng chỉ đi tới hai loại kết quả.

Người thống trị Yểm Ma nói với Sở Mộ, Nam Cấm Vực phi thường mở mang, nơi đó tồn tại đế quốc tuyệt đối ngay cả Vân Cảnh cũng không thể so sánh. Mặc dù Sở Mộ để Tiểu Mạc Tà thi triển tai nạn chủng tộc, nhưng phỏng chừng hồn sủng nơi đó vẫn lan tràn như cỏ dại.

Sở Mộ cũng có thể dự đoán được nhân loại tại Tân Nguyệt Địa lên tới ngàn ức, Cấm Vực càng khổng lồ thì lại có tới bao nhiêu?



Sở Mộ đi tới đại Nam Cấm Vực một chuyến, chủ nhân nơi này thấy Sở Mộ trong một thân trang phục màu bạc hoa lệ, có vẻ rất nhiệt tình, cùng Sở Mộ tán gẫu về những chuyện có quan hệ tới nhân loại.

Thực lực chủ nhân Đại Nam Cấm Vực phi thường mạnh mẽ, mạnh tới mức làm Sở Mộ có cảm giác như không trung rơi xuống áp thẳng lên người.

Biết được chủ nhân Nam Cấm Vực nguyện ý giúp Bạch Ma Quỷ của mình đề thăng thực lực, Sở Mộ càng thêm khẳng định chủ nhân Nam Cấm Vực rất có tính xâm lược có thực lực tuyệt đối không kém hơn Lục Ngọc Cầm, thậm chí càng mạnh hơn nữa.

Sở Mộ cùng chủ nhân Nam Cấm Vực hàn huyên chuyện liên quan tới Vân Cảnh, chủ nhân nói cho Sở Mộ những người Vân Cảnh nếu muốn chiến tranh thì cứ đáp ứng bọn hắn.

Hiện tại trong Nam Cấm Vực thứ gì không có, nhưng “người” thì nhiều, chúng nó phi thường khát vọng một cuộc chiến tranh, nhất là đại chiến cùng nhân loại. Chủ nhân Nam Cấm Vực tỏ vẻ, hắn phi thường nguyện ý trợ giúp Sở Mộ đánh cuộc chiến này.

Sở Mộ cười khổ, chỉ vài câu chuyện phiếm ngắn ngủi, Sở Mộ khẳng định người này ngoại trừ có thực lực biến thái, còn là một kẻ phong cuồng thích xâm lược hiếu chiến.

Sở Mộ tỏ vẻ, nếu hắn bị bại, sau đó chủ nhân Nam Cấm Vực cứ tùy ý ra mặt.

Nhưng Sở Mộ ngược lại suy nghĩ, khi đó cho dù đem Tân Nguyệt Địa chắp tay dâng cho Vân Cảnh, Vân Cảnh cũng không dám thu, ai dám ở chung với một hàng xóm là một tên điên hiếu chiến như thế.

Nam Cấm Vực bày tỏ thân thiện như thế, Sở Mộ đương nhiên phải giúp họ giải quyết một vài vấn đề.

Đầu tiên là vấn đề khuếch trương lãnh thổ, chủ nhân Nam Cấm Vực nói với Sở Mộ mặt đông thổ địa của họ có một lục cấp đế quốc.

Lục cấp đế quốc kia luôn luôn là nơi mà hắn muốn gồm thâu, lần này Nguyệt Tịch hắn muốn giết đi qua, nhưng chỉ là hắn không tìm ra được một vị thống soái tài giỏi suất lĩnh.

Sở Mộ tới đây cũng vừa đúng lúc, chỉ bàn vài câu hắn liền cắt cử Sở Mộ làm thống soái cho cuộc chiến chiếm lĩnh lục cấp đế quốc lần này, tiến hành đại càn quét Sài Cuồng Ma đế quốc.

Mà Sở Mộ bởi vì nhận lãnh nhiệm vụ mở mang bờ cõi cho chủ nhân Nam Cấm Vực trong khoảng thời gian mấy tháng tới, chủ nhân liền bảo Sở Mộ lưu lại Bạch Ma Quỷ ở lại chỗ của hắn, hắn sẽ tiến hành đặc huấn cho Bạch Ma Quỷ.

- Chiếp…

Bạch Ma Quỷ có chút không tình nguyện.

Người này vốn không ưa thích Bạch Yểm Ma mạnh mẽ hơn mình, nhưng trong Nam Cấm Vực Bạch Yểm Ma cường đại hơn nó thật sự không ít, điều này làm trong lòng Bạch Ma Quỷ cực độ mất thăng bằng, thậm chí là muốn ngốn sạch để đề thăng thực lực của nó.

- Không có việc gì, qua vài tháng sẽ tới đón ngươi, cẩn thận tu luyện, biết không?

Sở Mộ trấn an Bạch Ma Quỷ.

Bạch Ma Quỷ chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, hơn nữa nó thuận tiện nói với chủ nhân Nam Cấm Vực, nó là một con chuyên cắn nuốt Bạch Yểm Ma, đừng làm việc không cẩn thận để thuộc hạ cường đại của hắn sơ hở bị nó nuốt mất.

Chủ nhân Nam Cấm Vực làm người rộng rãi, ngược lại còn nhắc nhở Bạch Ma Quỷ nơi này của nó cũng không thiếu quý tộc Bạch Yểm Ma thích cắn nuốt, dặn dò nó cũng phải tự mình cẩn thận một chút.

Lục cấp đế quốc, hơn nữa là Nguyệt Tịch, nói vậy số lượng hồn sủng của đế quốc đã cực lớn đến mức khó thể tưởng tượng đi, hẳn là Tiểu Chập Long có thể tận tình cắn nuốt tử hồn.



Từ Đạo Phong cùng Đường Quan là thành viên của Thần Tông, mấy tháng thời gian này bọn họ cũng không được nhàn rỗi.

Bọn họ cưỡi trên Vân Tiên Giao Vĩ Loan từ Vạn Vật cảnh khảo sát tới Thiên Hạ cảnh, làm cho bọn họ kinh ngạc chính là còn có một bộ phận nhân khẩu ở một số lớn địa giới hoàn toàn không hề hay biết có Vân Cảnh tồn tại, lại càng không cần nói tới Địa Cương càng lớn hơn nữa.

Đường Quan làm người giám sát, sau khi xem qua lịch sử Tân Nguyệt Địa Đường Quan đã hiểu được vì sao người trên mảnh thổ địa này muốn lựa chọn độc lập.

Trong giai đoạn khảo sát, Tân Nguyệt Địa vô luận là về lịch sử hay về lòng dân, đều đã hoàn toàn phù hợp điều kiện độc lập, cơ hồ tất cả mọi người đều minh xác tỏ vẻ, bọn họ căn bản không cần người thống trị bên ngoài đến.

Hơn nữa Đường Quan cùng Từ Đạo Phong phát hiện, địa vị người thống trị lãnh thổ nơi này cũng không quá rõ ràng, chưởng quản giả trung tâm của bọn họ chính là thế lực cung điện.

Thế lực cung điện đối với dân chúng mà nói cũng không tính là người thống trị, bọn họ không cần dân chúng bình thường giao nộp thuế vụ, lại còn khai phóng đại bộ phận Hồn Sủng Sư trong trình độ nhất định.

Bên trong đó có cung điện là Hồn Sủng Cung, cửa ải thấp hơn, cơ hồ chỉ cần là Hồn Sủng Sư đều có thể tiến vào Hồn Sủng Cung.

- Đường Quan, loại chế độ này ở những địa phương khác thật chưa từng gặp qua.

Từ Đạo Phong nói.

Khi ở Vạn Vật thành, Từ Đạo Phong đã cảm thấy thật kỳ quái, vì sao mẫu thân Liễu Băng Lam của Sở Mộ lại không tự xưng chính mình là cảnh chủ. Thậm chí cũng không phải là thành chủ, nhưng nàng lại được mọi người xưng hô là Nữ Tôn, đã được tôn kính thậm chí vượt qua giai cấp thống trị như thành chủ cùng cảnh chủ.

Nguyên lai thế lực cung điện có địa vị tại Tân Nguyệt Địa cũng giống như Thần Tông, là giai cấp thống trị siêu thoát thế tục.

Nhưng có một chút bọn họ hoàn toàn bất đồng với Thần Tông, đó là thế lực cung điện phân bố phi thường rộng, chỉ cần là Giới thành đều có phân điện của bọn họ, hơn nữa bọn họ càng thêm dung nhập với tầng bên dưới, dung nhập đến toàn bộ Hồn Sủng Sư, hướng đại bộ phận Hồn Sủng Sư khai phóng.

Cánh cửa bước vào Thần Tông thật rất cao, hình thành một phương thức hoàn toàn phong bế, không cho phép người nào không thuộc thành viên Thần Tông đi vào một bước, bước vào chính là tử tội, thành viên Thần Tông nhất định phải tuân thủ thể chế nghiêm chỉnh, chỉ cần có lãnh đạm cũng sẽ trực tiếp loại bỏ.

- Ta cảm giác bọn hắn càng giống như thế lực công ích, cũng không biết bọn hắn từ đâu thu thập tài nguyên cùng tiền tài ủng hộ cho những quy mô Giới thành lớn nhỏ như vậy!

Đường Quan nói.

- Ha ha, nếu chỗ chúng ta cũng có những thế lực công ích như vậy, thật sự đủ cho Hồn Sủng Sư của chúng ta có thêm không gian phát triển tự do hơn.

Từ Đạo Phong nói.

- Tam đại cung điện kia chứng thật là một thể chế đặc thù mới phát triển, nếu như được mở rộng, đối với rất nhiều đế quốc, cùng những Hồn Sủng Sư không có hướng đi tương lai chính là phúc trạch lớn nhất. Đáng tiếc, thể chế này chỉ xuất hiện tại một tam cấp cảnh, hơn nữa lấy thực lực của bọn họ một khi rời khỏi Tân Nguyệt Địa muốn sống yên cũng có chút khó khăn.

Đường Quan nói.

Đối với thế lực cung điện Tân Nguyệt Địa hai vị thành viên Thần Tông phi thường khen ngợi, loại thế lực này bọn họ thật sự chưa từng gặp qua.

- Những tài liệu này nếu giao cho Lục chủ quan nàng cũng sẽ thật kinh ngạc đi. Từ Đạo Phong, ta cảm thấy được việc khảo sát cũng nên chấm dứt, chúng ta đã có thể quay về hồi báo!

Đường Quan nói.

- Được, hi vọng Sở Mộ có thể chiến thắng, nếu thất bại thế lực cung điện có thể chế đặc thù chỉ sợ sẽ không tồn tại, nói vậy thì thật sự đáng tiếc.

Từ Đạo Phong nói.

Đường Quan bất đắc dĩ lắc đầu:

- Cần thắng được thật sự rất khó, cương thống, cảnh chủ, hộ cảnh tướng quân. Những người này chỉ cần giậm chân đã khiến cho Vân Cảnh chấn động, hắn có thể đánh bại một gã đã thật giỏi, lại càng không cần phải nói…ai…



Hai người về tới Vạn Vật thành, ban đầu Đường Quan đối với nơi hẻo lánh này vẫn còn có chút thành kiến, nhưng sau khi chứng kiến sự đặc thù của họ hắn đối với những nguyên lão, trưởng lão cùng thành viên tôn vị đều thêm kính nể.

- Nữ Tôn điện hạ, ta cảm thấy được thể chế của thế lực cung điện các ngươi thật đặc thù, thật thích hợp phát huy ra những địa cảnh khác, các ngươi khai phóng cùng tự do hẳn sẽ được các Hồn Sủng Sư vô cùng hoan nghênh, ở trên thổ địa của chúng ta, rất nhiều Hồn Sủng Sư đều ưa thích tự do, thích du lịch, thích lưu lạc, những Hồn Sủng Sư kia rất khó thể có gì liên quan tới thế lực, nhưng thế lực cung điện của các ngươi lại cung cấp cho bọn họ hướng đi rất tốt!

Từ Đạo Phong phi thường thành khẩn nói.

- Những việc này phải chờ độc lập rồi hẵng nói sau.

Liễu Băng Lam đáp.

- Nga, nga, nói cũng phải!

Từ Đạo Phong nói.

Không biết vì cái gì trong tiềm thức Từ Đạo Phong luôn cho rằng Sở Mộ có thể làm cho khối lãnh thổ này độc lập, nhưng khi nghĩ tới những cao thủ của Vân Cảnh, Từ Đạo Phong lại cảm thấy khả năng việc này không lớn.

Sau khi Từ Đạo Phong rời đi, Liễu Băng Lam cẩn thận suy nghĩ lại những lời nói của Từ Đạo Phong.

Đông Cuồng Lâm giáng cấp, nhất định trong tương lai sẽ có thật nhiều người tiến vào Tân Nguyệt Địa, thay vì mù quáng phong bế, vì sao không đem tam đại cung điện khai mở ra ngoài, ngay thành viên Thần Tông cũng đều cho phép thể chế của tam đại cung điện, nói vậy bên ngoài sẽ càng có nhiều người theo đuổi hồn sủng chi đạo đáp ứng với sự tồn tại của tam đại cung điện.

Vấn đề tài chính cùng tài nguyên kỳ thật tam đại cung điện cũng không thiếu thốn.

Từ sau khi Liễu Băng Lam đạt tới chủ tể cấp, nhiều lần tiến vào trong Thánh Vực, nàng dần dần phát hiện Thánh Vực còn khổng lồ hơn ghi chép trong sách cổ, tài nguyên vô số kể, chỉ là do thực lực của mọi người không đủ nên căn bản không thể tìm kiếm được địa phương càng rộng lớn hơn mà thôi.

Có tài chính, tài nguyên, thể chế cùng chung một chí hướng, làm sao không thể mở rộng tam đại cung điện?

Suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng Liễu Băng Lam bất đắc dĩ lắc đầu, việc này còn phải chờ ngày lãnh thổ độc lập…