Sủng Mị

Chương 1346: Lục Ngọc Cầm cả vú lấp miệng em




Ám Tông tới Vân Cảnh này, mục đích rất đơn giản, chính là ngăn cản Lục Ngọc Cầm đạt được ma linh.

Người nọ Ám Tông bọn họ thật vất vả đem linh hồn của hắn trọng thương, sứt mẻ không chịu nổi. Tần Lâm tử vong, nếu là Lục Ngọc Cầm tìm được ma linh, như vậy Ám Tông bọn họ hi sinh nhiều người như vậy mới đổi được kết quả hoàn toàn uổng phí.

Do đó, ma linh kiên quyết không thể để Lục Ngọc Cầm bắt được.

...

Trên dãy ghế, Sở Mộ đã nghĩ kỹ, nếu như giá cả vượt lên trước 2500 huyền. Vậy thì trước ghi nhớ lại là ai mua được, sau đó lại nghĩ biện pháp từ trong tay người đó đoạt lấy. Về phần là dùng văn hay là dùng võ, vậy phải xem thái độ của người mua được kia.

Sau đó không lâu, bán đấu giá đã bắt đầu.

Vẫn như cũ là vị mỹ phụ lần trước tại Văn Thành kia chủ trì. Lúc này đây nàng có vẻ càng thêm nhiệt tình giới thiệu, dùng thanh âm ngọt ngào dụ nhân của bản thân đến nhiễm sang những người quyền thế và tài thế ngồi ở trên ghế khách quý kia.

Huyền vật các loại, Sở Mộ kỳ thực cũng đều cảm thấy rất hứng thú. Vấn đề là hiện tại đạt được trước đem vấn đề Tầm Gia Giả giải quyết đã. Dù sao nhiệm vụ này hồi báo là tương đối khả quan.

Lần này bán đấu giá ma linh cấp Đế Hoàng có ba con, điều này làm cho Sở Mộ có chút ngoài ý muốn, xem ra địa phương khác còn có người bắt được ma linh. Hoặc giả nói lúc trước đã có tán hộ bắt được ma linh mà vào lúc ở Văn Thành không có lấy ra bán đấu giá. Lúc này đây đến Vân Cảnh mới biểu diễn đi ra.

Sở Mộ cũng không biết Vạn Mạnh kia là dùng thủ đoạn nào để nhiều người như vậy đem ma linh bọn họ đạt được đều thả ở chỗ này bán đấu giá.

Cứu ra toàn bộ ma linh là không quá hiện thực, ma linh chủ tể cũng biểu thị, chỉ cần Tầm Gia Giả an toàn trở lại trong tộc chúng nó là được.

Bán đấu giá bắt đầu, đại lượng ma linh bị giá cả khác nhau mua đi, những người tài đại khí thô có rất nhiều.

Thời gian ở giữa, một con ma linh cấp Đế Hoàng rốt cục xuất hiện.

Con ma linh này các phương diện thiên phú đều rất bình thường. Nhưng cuối cùng giá cả vẫn là bị nâng đến 2300 huyền. Điều này làm cho Sở Mộ cảm giác được có chút khó hiểu.

Sau đó, lại một lần nữa xuất hiện ma linh cấp Đế Hoàng đấu giá. Con ma linh này thiên phú, tiềm lực đều phi thường cao. Giá cả cao tới 3000 huyền, lại thêm Lý Húc nhất mạch cùng người của Mục tướng quân cư nhiên còn đang nâng giá lên. Một bộ dáng thế tất phải đạt được!

Điều này làm cho Sở Mộ không khỏi đau đầu, Vân Thành này hai đại thị tộc hoàn toàn là hướng về phía ma linh Đế Hoàng mà đến. Mặc kệ ma linh Đế Hoàng này thiên phú, tiềm lực mười phần, không phải con Tầm Gia Giả kia. Nhưng Tầm Gia Giả một ngày xuất hiện, khẳng định cũng sẽ bị nâng giá một mạch.

Nếu như Tầm Gia Giả rơi vào trong tay Mục tướng quân phủ. Điều này có thể còn có chút thương lượng, Mục Nguyễn Ân tại phủ Mục tướng quân, Sở Mộ và Bạch Ngữ hoàn toàn có thời gian thu được càng nhiều huyền đến đổi trỏ lại.

Nhưng nếu là rơi vào trong tay Lý Húc nơi đó, tương lai trong tay cừu nhân, điều này chỉ sợ cũng có phiền toái rất lớn.

Cuối cùng, rốt cục mọi người muốn con Tầm Gia Giả kia đã xuất hiện. Con Tầm Gia Giả này ở trong tiêu chuẩn thiên phú nhân loại chỉ có thể xem như tạm được.

Nhưng mà, Sở Mộ cũng không có bởi vậy mà lạc quan, bởi vì vừa rồi trong lúc cạnh tranh con ma linh Đế Hoàng thiên phú cao kia, Lý Húc nhất mạch không thể từ chỗ phủ Mục tướng quân nơi đó thu được. Như vậy lần này con ma linh kia bọn họ rất có khả năng sẽ là tình thế bắt buộc.

- Mời ra giá đi sao!

Mỹ phụ người chủ trì dáng tươi cười đầy đặn quyến rũ nói rằng.

Giá cả từ lúc ban đầu 1000 huyền chậm rãi nâng lên trên. Sở Mộ cũng không ngừng ra giá.

Bất quá, lần bán đấu giá này xuất hiện một sự tình rất quỷ dị. Đó chính là Sở Mộ phát hiện, người gọi giá rất ít, xa xa so với lúc trước muốn ít hơn nhiều lắm.

Thậm chí, gọi giá gọi giá, Sở Mộ phát hiện hình như chỉ có mình cùng một nữ nhân đang cạnh tranh.

Dần dần, mọi người xung quanh dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Mộ bên này, loáng thoáng nghe được bọn họ nói "tìm chết " không hiểu chuyện" gì đó.

- Sở Mộ, là Lục Ngọc Cầm đang cùng ngươi cạnh tranh đấy.

Diệp Khuynh Tư nhìn chỗ cao kia một cái, nhỏ giọng nói với Sở Mộ rằng.

Sở Mộ lúc này mới phản ứng qua đây.

Thảo nào không ai dám cạnh tranh, Lục Ngọc Cầm một ngày ra giá, đã nói lên nàng muốn, một vị Thần Tông chủ quan muốn đồ vật nào, sợ rằng không ai dám tranh đoạt đi!

- Lão sư, tặng cho Sở Mộ đi!

Từ Đạo Phong đối với Lục Ngọc Cầm nói rằng.

Lục Ngọc Cầm gật đầu, nói:

- Ma linh này dự định tặng cho ngươi, làm một món phần thưởng vì ngươi thông qua khảo hạch, ngươi đã nói tặng cho hắn....

- Ách....

Từ Đạo Phong nhất thời không nói gì nữa.

Do dự một lát, Từ Đạo Phong cuối cùng lại vẫn là thở dài nói:

- Vẫn là cho hắn đi, hắn một mực lên giá chắc là phi thường cần thiết.

Lục Ngọc Cầm cũng không nói gì thêm, không có lại gọi giá nữa.

Giá cả 2300 huyền, giá này vừa vặn là giá bán đấu giá thời gian ở Văn Thành, Sở Mộ phi thường có thể tiếp thu.

Nhìn ra được, rất nhiều người đều còn muốn tăng giá, nhất là Lý Húc nhất mạch.

Chỉ là, thời gian mọi người đều đang chờ đợi Lục Ngọc Cầm tăng giá, vị chủ trì kia đã liên tiếp gọi vài lần, cuối cùng trong lúc mọi người do dự tuyên bố con ma linh này thuộc về Sở Mộ sở hữu.

Thuận lợi mua xuống ma linh Đế Hoàng có chút ngoài dự liệu của mọi người. Bản thân Sở Mộ cũng hiểu được phi thường quái dị.

Bán đấu giá sau khi kết thúc, khi con Tầm Gia Giả kia bị để vào trong một cái không gian giới chỉ đưa đến trước mặt Sở Mộ, Sở Mộ càng thêm khẳng định Tầm Gia Giả đã tới tay.

- Tiểu công chúa, ngươi ra đến xem xem, đây là con Tầm Gia Giả kia đúng không?

Sở Mộ đối với U Linh công chúa bám vào trên giới chỉ của mình nói rằng.

Lúc này, mọi người ở trong phòng nghỉ, cũng không cần lo lắng có người nhìn thấy U Linh công chúa.

U Linh Cẩn Nhu chậm rãi bay ra, dáng người đường cong nổi bật rất là mê người.

Nàng rơi vào bên người con Tầm Gia Giả kia. Con Tầm Gia Giả rõ ràng cảm ứng được khí tức ma linh chủ tể, phát sinh tiếng kêu hưng phấn.

- Là nó, chúng ta mau chóng đem nó đưa trở về ma linh chi địa đi thôi.

Cẩn Nhu công chúa hiện lên dáng tươi cười mỹ lệ.

Thế nhưng, sau một khắc, Cẩn Nhu công chúa dáng tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, nàng nhìn con Tầm Gia Giả này, ánh mắt kia hình như có thể trực tiếp thấy được chỗ sâu trong linh hồn của nó.

- Thế nào?

Bạch Ngữ đại thúc thân thiết hỏi.

- Có... Có linh hồn ấn ký!

U Linh công chúa nói rằng.

Bạch Cẩn Nhu vừa dứt lời, trên người con Tầm Gia Giả kia bỗng nhiên nổi lên quang mang màu chanh, quang mang này rất nhanh lượn lờ ở trên người Cẩn Nhu công chúa.

Như là dính nước lên trên người Cẩn Nhu công chúa, tản mát ra một loại vị đạo cổ quái, đồng thời lại để trên người nàng xuất hiện vết tích khó có thể xóa đi được.

- Đây...đây là....

Bạch Ngữ sửng sốt nói.

Mọi người nghĩ đến Vạn Mạnh có khả năng lợi dụng Tầm Gia Giả lại dẫn dụ ma linh chủ tể xuất hiện, lại căn bản không có nghĩ vậy gia hỏa này cư nhiên sử dụng thủ đoạn âm hiểm như thế!

- Không thể nào, khó trách chúng ta lại muốn mang theo công chúa chạy được mấy lần, đây chính là Vân Thành a!

Diệp Hoàn Sinh cũng há hốc mồm nói.

Hiện tại ai cũng nhìn ra được, loại tinh thần ấn kỳ này khẳng định đã truy tung đến trên người công chúa, Vạn Mạnh khẳng định đã biết ma linh chủ tể ngay ở trong đấu giá hội này.

- Khuynh Tư, ngươi có biện pháp xóa bỏ vết tích này không?

Sở Mộ hỏi.

- Khí vị có thể che giấu hết được, nhưng những quang mang này trên người nó có thể trong thời gian ngắn không trừ đi được.

Nói đến Diệp Khuynh Tư đã lấy ra một ít phấn hoa do bản thân điều chế, đem những phấn hoa này phát tán ở trên người Cẩn Nhu công chúa.

- Tiểu công chúa, ngươi tới trước trong giới chỉ này đi đã.

Sở Mộ nói rằng.

- Ừm.

Cẩn Nhu công chúa thân thể hóa thành một đoàn sương mù, bay vào trong mai ngọc giới chỉ kia của Sở Mộ.

Cẩn Nhu công chúa bay vào trong giới chỉ của Sở Mộ sau đó không lâu, Sở Mộ chợt nghe được bên ngoài phòng nghỉ có động tĩnh.

Bọn họ cũng không dám dừng lại nhiều, lập tức rời khỏi phòng nghỉ, đi qua phòng khách, dự định lập tức rời khỏi nơi bán đấu giá này.

Chỉ tiếc thời gian mới vừa đi đến phòng khách, đã có một đám người vây lên, trong đó còn bao quát Lục Ngọc Cầm, Từ Đạo Phong và Mục Thanh Y.

Mục Thanh Y trước vẫn muốn tìm cơ hội thông tri cho bọn họ. Thế nhưng Lục Ngọc Cầm cũng không có cho nàng cơ hội kia. Hiện tại cũng là lo nghĩ nhìn bọn họ, đồng thời rất nhanh đứng về bên phía bọn họ.

- Chuyện gì?

Sở Mộ trấn định nhìn Lục Ngọc Cầm một cái, đạm nhiên nói rằng.

- Ngươi mua con ma linh kia là Tầm Gia Giả.

Vạn Mạnh run run đám thịt béo trên gương mặt nói rằng.

- Cái gì Tầm Gia Giả, coi như là Tầm Gia Giả vậy thì thế nào? Các ngươi muốn đò về thật sao?

Sở Mộ nói xong tuyệt không sợ hãi.

- Sở huynh đệ là như thế này, Tầm Gia Giả là thành viên trọng yếu trong bộ tộc ma linh. Thủ lĩnh ma linh phải đem nó mang về trong tộc. Vạn Mạnh tại trên người mỗi một con ma linh bán đấu giá hạ ấn kỳ là vì dụ dỗ con chủ tể kia....

Từ Đạo Phong đang muốn đem sự tình tình huống nói cho Sở Mộ.

Lúc này Lục Ngọc Cầm nhàn nhạt nói một câu:

- Im miệng!

Lục Ngọc Cầm rất thông minh, chủ tể ma linh nếu gặp phải tại chỗ bán đấu giá, điều này đã nói lên người nào đó đã mang theo chủ tể ma linh tiến nhập đến chỗ bán đấu giá. Mà gần nhất truyền được một nhóm người đeo mặt nạ cùng bán ma, nói vậy chính là mấy người trước mắt này.

- Ta cần dùng con ma linh kia cứu người, hi vọng ngươi đem nó giao cho ta!

Lục Ngọc Cầm con mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

- Nó đã ký kết hồn ước.

Sở Mộ cũng không lại làm bộ nữa, rất thẳng thắn nói ra.

- Cùng ngươi ký kết hồn ước? Không có khả năng!

Lục Ngọc Cầm phi thường khẳng định nói rằng.

Lúc này, trên tay Sở Mộ ngọc giới chỉ phát ra quang mang yếu ớt, Cẩn Nhu công chúa trạng thái U Linh chậm rãi từ trong giới chỉ bay ra, dùng đôi mắt không hiểu mọi chuyện nhìn những người xung quanh.

Mọi người thấy được U Linh công chúa, sau đó đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, thứ nhất là vì nữ tử này kinh diễm tuyệt luân mà cảm thấy sợ hãi than, thứ hai là bọn hắn dĩ nhiên nhìn thấy một U Linh hoàn thành nhân loại!

Tiểu công chúa hình thái U Linh kỳ thực cũng là ma linh, nàng thậm chí có thể sử dụng một ít lực lượng của ma linh. Thời gian Lục Ngọc Cầm thấy U Linh Cẩn Nhu, đã lập tức nhíu mày, bởi vì nàng đã nhìn ra được, ma linh cấp chủ tể này xác thực đã ký kết hồn ước, bằng không không có khả năng xuất hiện U Linh hình thái nhân loại.

- Chủ tể ma linh là tự nguyện cùng nàng ký kết hồn ước. Mới để linh hồn của nàng thức tỉnh. Ngươi vì cứu người lẽ nào chúng ta là làm hại người?

Sở Mộ cũng không có bất luận ý tứ nhượng bộ gì.

Chủ tể ma linh muốn trị hết linh hồn, nhất định phải cùng nó ký kết hồn ước, dù sao ma linh cũng không có năng lực trị liệu linh hồn gì cả, mà là thông qua tự thân bọn họ đến khiến linh hồn nhân loại tu bổ.

- Ta muốn cứu người rất trọng yếu.

Thanh âm của Lục Ngọc Cầm có chút trầm thấp.

- Nàng là nữ nhi của ta.

Lúc này, thanh âm của Bạch Ngữ càng lạnh lùng hơn nói rằng.

Lao lực thiên tân vạn khổ mới để linh hồn của Cẩn Nhu công chúa thức tỉnh, mặc dù còn không thể cùng thân thể của chính mình dung hợp cùng một chỗ, nhưng có thể thấy nàng mỗi ngày bay quanh ở bên người mình, cùng mình nói chuyện, nhìn nàng vui vẻ cười đùa, Bạch Ngữ đã rất vui mừng rồi.

Bạch Ngữ lại thế nào có thể cho Bạch Cẩn Nhu trở về thành một khối thi thể lạnh như băng cho được.

Từ Đạo Phong có chút khó xử, hắn cũng thật không ngờ lại gặp phải sự tình như vậy.

Đương nhiên, hắn càng thật không ngờ Sở Mộ một đám người cư nhiên chính là một đám đeo mặt nạ huyên náo sôi sùng sục tại Văn Thành năm xưa. Đó đúng là từ trên trăm tên cường giả cấp chủ tể và một gã Cương Thống trong thành thị trốn tới a!

Lục Ngọc Cầm khí thế chậm rãi tản ra, nàng hồn niệm phi thường cao, so với bất luận một người nào ở đây đều phải cao hơn.

Rất rõ ràng Lục Ngọc Cầm là muốn gây áp lực cho bọn hắn.

- Thế nào, muốn cướp đoạt phải không?

Sở Mộ cảm giác được nữ nhân này nhãn thần dần dần trở nên lạnh lùng, xem ra là muốn giở mặt.

- Sẽ không, sẽ không, Lục lão sư....

- Câm miệng!

Lục Ngọc Cầm không có để Từ Đạo Phong nói.

Từ Đạo Phong không dám nói lời nào, bất quá hắn biết lấy tính cách của Lục Ngọc Cầm, là tuyệt đối không thể đến cướp đoạt hồn sủng của người khác, nhất là người đã cùng hắn ký kết hồn ước, không phải bọn họ và Ám Tông lại có gì khác nhau đây.

- Ta phi thường cần con Ma Linh này, người thụ thương là một vị tông trường của chúng ta. Hắn vào lúc diệt trừ người của Ám Tông đã lọt vào vây công, hiện tại linh hồn bị thương nặng. Nếu như hắn rời khỏi nhân thế, sẽ làm Tây Cương ác đồ càng thêm hung hăng ngang ngược, con Ma Linh này là thuộc về các ngươi, ta có thể cho Thần Tông đồng ý các ngươi đem chỗ tốt tương ứng đến trao đổi...

Lục Ngọc Cầm phi thường nghiêm túc nói rằng.

- Thần Tông các ngươi có thể để cho nàng sống lại mà nói, chúng ta có thể suy nghĩ.

Sở Mộ chỉ vào Cẩn Nhu Công Chúa nói rằng.

- Người đã chết không có khả năng sống lại được.

Lục Ngọc Cầm nói rằng.

- Vậy không có gì hay để nói cả.

Sở Mộ xoay người rời khỏi, không muốn cùng Lục Ngọc Cầm có chút cả vú lấp miệng em nhiều lời.