Sủng Mị

Chương 1343: Tấn cấp! Hồn Tể Sở Mộ!




- Những người này đều là thủ hạ của ngươi? Có thể hoàn toàn tín nhiệm được không?

Vũ Sa lạnh lùng cao quý nhìn năm người còn lại một cái.

Năm tên thành viên Ám Tông còn lại cũng không dám nói một câu nào.

Ở trong lòng bọn họ đà chủ Vạn Trọng đã là tồn tại phi thường cường đại nguy hiểm. Kết quả người như vậy ở trước mặt nữ tử này đều phải cung kính giống như một nô bộc. Bọn họ ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn cũng không có.

- Không thể.

Vạn Trọng rất khẳng định nói rằng.

Những lời này của Vạn Trọng để cho năm người bọn họ trong lòng phát lạnh, cảm giác nhãn thần của Vạn Trọng lộ ra địch ý sâu vô cùng.

- Bỏ đi, trước giữ lại đã, ta đang cần nhân thủ.

Vũ Sa nói rằng.

Bị Sở Mộ làm xáo trộn, dẫn đến Vũ Sa nguyên lai an bài người ở trong Vân Cảnh đều trên trình độ nhất định mất đi liên hệ, hơn nữa kế hoạch cũng hoàn toàn bị quấy rầy, không sai biệt lắm muốn một lần nữa bắt đầu. Lúc này khuyết thiếu nhất chính là nhân thủ.

May mà gặp phải Vạn Trọng cố nhân này, hơn nữa thực lực của hắn đã rất mạnh. Có hắn hiệp trợ mà nói, muốn bắt tới Vân Cảnh hẳn là sẽ không cần thời gian quá dài.

Đương nhiên, còn có kinh hỉ ngoài ý muốn đó chính là Vạn Trọng cư nhiên gia nhập đến Ám Tông. Hay vẫn là Ám Tông đà chủ, sớm trước Vũ Sa đã nghĩ muốn làm thế nào xâm nhập đến Ám Tông, hiện tại có Vạn Trọng tên môi giới này vậy thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Về phần Sở Mộ, Vũ Sa khẳng định sẽ không tính toán như vậy. Nàng phải đợi được khi nào thực lực càng mạnh mẽ, nắm trong tay càng nhiều lực lượng hơn, mới trở lại đối phó Sở Mộ. Trước dùng hoa độc dằn vặt hắn vài năm. Sau đó để hắn biến thành nô lệ của chính mình, bảo hắn làm cái gì thì làm cái đó. Cho dù chết, nàng cũng muốn để linh hồn của Sở Mộ ràng buộc, không để cho hắn ngủ yên, bằng không thật khó giải mối hận trong lòng.

....

Vũ Sa đã rời khỏi một trận rồi, Sở Mộ vẫn như trước ngồi tại chỗ ban đầu. Sắc mặt của hắn có vẻ có chút tái nhợt, đây là kết quả linh hồn đã bị trùng kích.

Thế nhưng, theo mái tóc và vạt áo của Sở Mộ không hiểu bay lên, khí sắc của hắn dần dần khôi phục.

Một cổ khí xoáy tụ đặc thù lượn lờ ở bên cạnh Sở Mộ, khi thì hướng phía xung quanh khuếch tán ra. Khi thì nội liễm ở trong thân thể Sở Mộ, như là tần suất hô hấp.

Dần dần, loại khuếch tán và nội liễm khí xoáy tụ này trở thành nhạt đi. Sở Mộ hô hấp trở nên phi thường bình ổn, cả người nhìn qua cũng không giống như là linh hồn đã bị thụ thương qua.

Tiểu Mạc Tà đứng ở bên cạnh Sở Mộ, cái đuôi thật dài hầu như đem Sở Mộ quấn lấy, ánh mắt của nó lóe ra, mang theo một tia hưng phấn.

- Ô ô?

Mạc Tà quay đầu qua đây, đã nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Sở Mộ hiện lên dáng tươi cười sờ sờ cái đầu của tiểu Mạc Tà, nói:

- Thành công.

Mạc Tà cũng nhếch môi, lộ ra một loạt hàm răng trắng noãn.

Vừa rồi Mạc Tà vẫn đứng ở bên người Sở Mộ vì Sở Mộ bảo hộ, nó cũng không có đi đuổi theo Vũ Sa đào tẩu, nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại Sở Mộ đang ở vào giai đoạn đột phá, nhất định phải vững vàng thủ hộ bên người, không thể xảy ra bất cứ sơ xuất gì cả.

- Thiếu chủ, ngươi thật là gan lớn a!

Ly Lão Nhi vào lúc này nhảy ra.

- Chung quy nên thử một lần, bằng không luôn là dừng ở Cửu Niệm Hồn Hoàng, phi thường khó chịu, bất quá, cuối cùng cũng là đột phá!

Sở Mộ hiện lên dáng tươi cười.

Thời gian Sở Mộ đang cùng Ly Lão Nhi, Mạc Tà nói chuyện. Một đạo bạch sắc thân ảnh huyễn lệ, từ trong đêm đen xẹt qua, rất nhanh mà lại mềm mại xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.

Rơi vào bên người Sở Mộ chính là một con Vân Tiên Giao Vĩ Loan!

Con Vân Tiên Giao Vĩ Loan này hình thái gây cho Sở Mộ một tia cảm giác quen thuộc, điều này làm cho hắn nghĩ đến ở trong tù đào đã từng cùng với Thiên Thương Thanh Chập Long đại chiến qua tù đảo chi thần.

Khống chế con Vân Tiên Giao Vĩ Loan chính là Lục Ngọc Cầm một thân trang phục thanh lịch, ánh mắt kia của nàng nhìn chăm chú vào Sở Mộ, nhìn không ra là có tâm tình gì.

- Hồn Tể?

Lục Ngọc Cầm phát sinh một tiếng nghi vấn.

Nàng rõ ràng nhớ kỹ lúc trước nhìn đến Sở Mộ, hắn vẫn còn là một Cửu Niệm Hồn Hoàng, lúc này đây ở trong Vấn Sơn nhìn thấy, cũng đã cũng đã bước vào đến Hồn Tể, hơn nữa hình như là vừa mới bước vào Hồn Tể, trước một tia khí lưu hỗn loạn chính là từ trên người hắn phát ra.

- Ngươi đến muộn rồi, bọn họ đã đào tẩu.

Sở Mộ nhìn vị nữ cao thủ này, mở miệng nói rằng.

Lục Ngọc Cầm cũng không có hoàn toàn giải trừ cảnh giác đối với Sở Mộ, nàng chỉ vào những cỗ thi thể ở xung quanh kia nói:

- Những kẻ này là do ngươi giết chết?

- Ừm.

Sở Mộ gật đầu.

Sở Mộ vào lúc cùng với Vũ Sa tiến hành tinh thần đối kháng ngắn ngủi, Mạc Tà đã giải quyết sạch năm tên thành viên Ám Tông, hiệu suất làm việc này rất nhanh.

Lục Ngọc Cầm vào lúc bước đến nơi đây, đã từ chỗ Mục Thanh Y biết được Sở Mộ đang ở trong Vấn Sơn, nàng cũng không có hoài nghi Sở Mộ, đồng thời Sở Mộ xác thực cũng giết chết năm tên thành viên Ám Tông. Nàng sở dĩ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, là thật không ngờ tên Cửu Niệm Hồn Hoàng Hồn Sủng Sư này cư nhiên ẩn giấu thực lực cường đại như vậy. Đủ để giết chết năm tên thành viên Ám Tông.

- Ngươi cứu những học viên tham gia khảo hạch kia, Thần Tông chúng ta sẽ cảm tạ ngươi, có thể nói cho ta biết được không, lần này Ám Tông xuất hiện bao nhiêu người?

Lục Ngọc Cầm nói rằng.

- Cứu học viên khảo hạch?

Sở Mộ có chút mạc danh kỳ diệu. Chợt, Sở Mộ cũng hiểu được, hẳn là Mục Thanh Y nói cho Lục Ngọc Cầm chính mình là muốn cứu những người khác, do đó vẫn còn ở lại trong Vấn Sơn.

Hiện tại Sở Mộ đã không giống như trước thành thực như thế, vui vẻ tiếp thu nói rằng:

- Công lao nhấc tay mà thôi. Lần này Ám Tông tổng cộng xuất hiện mười hai người, thời gian sớm nhất bị ta giết chết một người. Thi thể vẫn còn ở trong Vấn Sơn, hắn muốn ám sát Mục Thanh Y, ngay sau đó ta bị bọn họ truy kích, giết năm người, nhưng một người trong đó có thực lực hình như rất mạnh, ta không cùng với hắn chiến đấu qua.

- Vậy thì còn có sáu người.

Lục Ngọc Cầm nhẹ nhàng nhếch mi nói.

Lục Ngọc Cầm tự nhiên là tự nhiên là đuổi theo, đám người này bắt giết chết bốn gã thành viên khảo hạch của nàng. Nếu là không thể tập nã hung thủ, nàng rất khó hướng gia thuộc của bốn gã thành viên ăn nói.

- Ô ô ô....

Lúc này Mạc Tà đã thương yêu vươn ra bảy cái đuôi, ở trước mặt Lục Ngọc Cầm lay động a.

Mạc Tà là muốn nói cho Lục Ngọc Cầm, đối phương có bảy người.

Đà chủ Vạn Trọng, đám năm người Lý Tác Đằng còn có Vũ Sa từ chỗ Sở Mộ này đào tẩu, tổng cộng bảy người.

- Ngươi là nói có bảy người?

Lục Ngọc Cầm lại đúng là có thể lý giải ngôn ngữ đuôi của Mạc Tà.

- Sáu.

Sở Mộ lắc đầu, rất khẳng định nói rằng.

- Ngươi biết phương hướng trở lại đi sao, ngươi về trước đi.

Lục Ngọc Cầm một lần nữa nhảy đến trên người Vân Tiên Giao Vĩ Loan.

Vân Tiên Giao Vĩ Loan vỗ lên một mảnh lớn vân vụ, rất nhanh đã bay lên trên cao không, hóa thành từng đạo bạch quang hướng phía đám thành viên Ám Tông Vạn Trọng phương hướng đuổi theo.

- Tốc độ thật nhanh.

Sở Mộ ngửa đầu nhìn Lục Ngọc Cầm rời đi.

Con Vân Tiên Giao Vĩ Loan này của Lục Ngọc Cầm cũng không biết là có cấp bậc gì, tốc độ muốn so với Vong Mộng nhanh hơn gần chục lần. Lấy loại tốc độ này đuổi theo, phỏng chừng thật có thể đủ đuổi kịp bọn họ.

Lục Ngọc Cầm sau khi rời khỏi, nghi hoặc ghé vào trên vai Sở Mộ, rất nghi hoặc nhìn Sở Mộ, sau đó nhỏ móng vuốt nhỏ, bày ra bảy cái móng vuốt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc phát sinh tiếng kêu gọi.

Mạc Tà là muốn nói cho Sở Mộ, người đào tẩu rõ ràng là bảy người, bao gồm Vũ Sa ở bên trong.

- Rất nhanh sẽ biến thành sáu.

Sở Mộ nhếch miệng cười nói.

Nếu đã bước vào đến Hồn Tể cấp, Vũ Sa lại trốn chỗ nào được nữa?

Chú ngữ chậm rãi niệm lên, Sở Mộ hiện tại triệu hồi chú ngữ cự ly đúng là phi thường rộng lớn. Vũ Sa còn không có bước vào không thể gọi trở lại.

- Trở lại đi sao!

Chú ngữ triệu hồi niệm ra, đệ nhất hồn ước của Sở Mộ lập tức xuất hiện quang trạch, hóa thành một đạo tinh thần ba động cường liệt. Truyền vào trong thế giới tinh thần của Vũ Sa.

....

- Bệ hạ, người tiếp theo dự định nắm trong tay Vân Cảnh?

Đà chủ Vạn Trọng có chút kinh ngạc nói rằng.

Vạn Trọng nhớ kỹ trước đây nàng đã đối với những quyền lực này cũng không có nhiều hứng thú. Vì sao đột nhiên muốn đem Vân Cảnh khống chế ở trên tay, lẽ nào Vân Cảnh có địa phương nào đặc thù?

- Không đơn giản là Vân Cảnh.

Vũ Sa thoáng để lộ ra dã tâm của chính mình, nàng phải để bản thân Vạn Trọng, hiện tại Vũ Sa đã không phải giống như lúc trước mặc cho người khác xâu xé nữa!

- Cái này... Hình như không phải đơn giản như vậy.

Đà chủ Vạn Trọng nghi hoặc nhìn Vũ Sa, chung quy cảm giác vị nữ tử này cùng với Vũ Sa mà trước đây hắn nhận thức có rất nhiều chỗ bất đồng.

- Ta đã bố trí một ít, ngươi cứ theo lời ta nói mà làm là được.

Vũ Sa nói rằng.

Bất quá, ngay khi Vũ Sa dự định đem kế hoạch nắm giữ Vân Cảnh triển khai, bỗng nhiên nàng cảm giác được một cổ tinh thần ba động cường liệt trùng kích thế giới tinh thần của nàng.

Vũ Sa cảm giác đau đầu một trận đến muốn nứt ra, trên người không hiểu nổi lên quang trạch úy lam sắc.

Dưới chân nàng xuất hiện một đồ án hồn ước úy lam sắc, đồ án này cưỡng ép đem nàng hút kéo vào bên trong, để Vũ Sa đang ở trên cao cũng tâm sinh sợ hãi đến hoa dung thất sắc.

- Như thế nào có khả năng...hắn làm sao có thể!

Vũ Sa sắc mặt tái nhợt khó có thể tin dưới chân xuất hiện đồ án hồn ước nắm giữ lực lượng ràng buộc linh hồn cường đại này.

- Ta nhớ không lầm mà nói, vừa rồi ngươi nói những thứ dằn vặt kia kỳ thực căn bản không tính là cái gì?

Thanh âm ma quỷ của Sở Mộ ở trong thế giới tinh thần của Vũ Sa quanh quẩn vang lên, để thân thể nàng kịch liệt run rẩy.

- Ngươi đã đề thăng, mang đến cho ta chỗ tốt rất lớn, lại thêm linh hồn trùng kích, thôi ba trục lãng...Ừm, phương diện nghiêm phạt, vậy thì thân phận cao ngạo ngươi cần phải kiếm cái gì phù hợp mới được. Có thể nhìn cường độ ma diễm có thể đến cảnh giới gì rồi.

Trạm lam sắc quang trạch bao vây lấy trên người Vũ Sa, Vũ Sa cắn răng một cái, dùng tinh thần của bản thân chống cự lại.

Quang trạch chậm rãi ảm đạm đi, Vũ Sa cưỡng ép từ trong đồ án triệu hồi đi tới, trên người cũng đã đổ mồ hôi nhễ nhại.

- Ngài làm sao vậy?

Đà chủ thân thiết hỏi.

Vũ Sa căn bản không có thời gian trả lời, bởi vì đệ nhị chú ngữ triệu hồi của Sở Mộ đã xuất hiện ở dưới chân nàng.

Ký kết hồn ước bản thân đã nắm giữ tính cưỡng chế. Sở Mộ và Vũ Sa ký kết hồn ước lại là hồn sủng hồn ước chứ cũng không phải là hồn ước bình đẳng. Như vậy dưới tình huống thực lực không chênh lệch quá lớn, người chủ đạo thủy chung đều là Sở Mộ. Sở Mộ chính là chủ nhân của nàng, mặc cho Vũ Sa tư tưởng có kiên định với ngoan cố cỡ nào, linh hồn của nàng chung quy vẫn là người hầu của Sở Mộ.

- Triệu hồi hồn sủng là không cần tiêu hao hồn lực, ngươi chống lại một lần, nghiêm phạt dành cho ngươi sẽ nặng thêm một tầng. Chính ngươi cân nhắc kiêu ngạo của ngươi đáng giá mấy tầng đi sao!

Thanh âm của Sở Mộ chậm rãi bay tới.

Sở Mộ có thể vô hạn thi triển triệu hồi chú ngữ, Vũ Sa lại muốn tiêu hao đại lượng tinh thần lực đến chống lại Sở Mộ triệu hồi. Cứ như vậy tiêu hao xuống phía dưới, cuối cùng khẳng định vẫn là bị kéo trờ lại.

Ánh mắt của Vũ Sa phẫn nộ phẫn nộ đã sắp phun ra hỏa diễm rồi. Nàng không muốn trở lại trong ma diễm lao tù không có ngày tháng kia, lại càng không muốn thừa thụ loại dằn vặt sống một ngày bằng một năm kia. Nàng còn có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm, kiên quyết sẽ không trở thành nô lệ của một nhân loại!

- Mang ta rời khỏi, mau mau, mang ta rời khỏi, càng xa càng tốt!

Vũ Sa đối với Vạn Trọng ra lệnh nói.

Vạn Trọng cũng không có bất cứ chần chờ gì, khống chế hồn sủng của hắn cấp tốc bay về phía bầu trời, hướng tới phương hướng cách xa Sở Mộ cấp tốc bay lượn đi.

Trạm lam sắc quang mang vẫn như trước đang lóe ra. Vạn Trọng có chút vô cùng kinh ngạc nhìn dưới chân Vũ Sa.

Hồn Sủng Sư đối với loại quang trạch này khá là quen thuộc. Đây chính là hồn ước chú ngữ.

Thế nhưng Vạn Trọng không rõ, thân là nhân loại, trên người Vũ Sa vì sao gặp phải loại đồ án triệu hồi này, cái này chỉ xuất hiện trên người những con hồn sủng bị triệu hồi kia mà thôi.

- Bệ hạ, người.... Người có khỏe không?

Vạn Trọng nhìn Vũ Sa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, chính mình đồng dạng lòng nóng như lửa đốt.

- Vạn... Vạn Trọng... Ngươi hiện tại nghe kỹ cho ta.

Thanh âm của Vũ Sa trở nên có chút run rẩy và suy yếu. Nàng biết nàng đã không thể lại kiên trì thêm được mấy lần chú ngữ triệu hồi nữa.

Vạn Trọng vội vàng quỳ xuống dưới, lo nghĩ bất an nói rằng:

- Bệ hạ. Người đến tột cùng là làm sao rồi? Là ai đối với người hạ chú ngữ, Vạn Trọng lập tức sẽ đi giết hắn! Vạn Trọng đã không phải Vạn Trọng năm xưa, đã có năng lực bảo hộ bệ hạ. Cho dù hiện tại không đủ, tương lai cũng nhất định có thể! Vạn Trọng dùng sinh mệnh thề sẽ không để người lại bị bất cứ thương tổn gì nữa, cầu người nói cho ta biết!

Nhìn cố nhân này vẫn còn chấp nhất như thời thiếu niên. Khóe miệng Vũ Sa nổi lên một tia khổ sáp nói:

- Nếu như ta cũng không phải là ta năm xưa nữa. ngươi có còn nguyện ý thuần phục ta hay không?

Vạn Trọng thất thần, quy củ ngẩng đầu nhìn Vũ Sa.

- Vạn Trọng đã rơi xuống, nhưng thề tuyệt không thay đổi!

Vạn Trọng trịnh trọng nói rằng.

Vạn Trọng cúi đầu như một vị kỵ sĩ thuần phục công chủ thành kính trang nghiêm như vậy.