Sủng Mị

Chương 1320: U linh công chúa




Có chừng hơn hai mươi tên Hắc Hạt Thú Liệp Giả trực tiếp biến thành thi thể trên không trung, sau đó hóa thành bùn nhão khi va chạm với mặt đất.

Yêu linh bị miễu sát, một màn này căn bản không phải Vạn Mạnh cùng Lâm Ly hai người muốn nhìn, bọn họ mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn qua Ma Linh chúa tể kia, nhìn bóng mờ suy yếu và biến mất...

- Nó... Nó chạy không thoát, Quang Chi Võng vẫn còn, nó chạy không thoát, mau phái người đuổi theo.

Vạn Mạnh lập tức kêu to lên!!

Ở trong trạng thái u linh nên Ma Linh cơ hồ lập tức biến mất!

Sau một hồi Tinh Thần Hải Khiếu đáng sợ kia thì hơn hai mươi yêu linh cấp chúa tể bị đánh nát tinh thần thành mảnh nhỏ, ở trong tòa thành lưu lại hơn hai mươi cổ thi thể, tràng diện này làm toàn bộ cường giả cấp chúa tể hoảng sợ không thôi!

Còn lại hơn hai mươi tên Hắc Hạt Thú Liệp Giả không còn dũng khí tìm kiếm nữa, bọn họ ngẩn ngơ ngay tại chỗ nhìn qua đồng bạn của mình xụi lơ nằm trên mặt đất, cảnh tượng tử vong này làm cho mọi người ai cũng phải chấn kinh!

Lâm Ly cùng Vạn Mạnh tức giận gào thét ở cách đó không xa lắm, bọn họ sai sử Hắc Hạt Thú Liệp Giả lập tức đi tìm kiếm Ma Linh chúa tể.

- Nghe đi, bắt Ma Linh là cấp trên bảo chúng ta phối họp với các ngươi mà thôi, nhưng các ngươi cũng đừng cho rằng mình là chủ tử mà hô to gọi nhỏ với chúng ta.

Ánh mắt lĩnh độ lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào hai thương nhân kia, dùng tinh thần chi âm nói với bọn họ.

Tâm tình của lĩnh đội hiện giờ sa sút tới cực điểm, dù sao chết hơn hai mươi tên Hắc Hạt Thú Liệp Giả đều là hắn bồi dưỡng cả, trơ mắt nhìn qua bọn họ giết chết thì loại cảm giác này giống như cắt vào trong tim, hết lần này tới lần khác hai tên thương nhân hám lợi kia lại hô to gọi nhỏ với bọn họ.

Sắc mặt Vạn Mạnh cùng Lâm Ly trầm xuống một ít, bọn họ nói chuyện cũng không phải là ngữ khí ra lệnh nha.

Vẫn là Vạn Mạnh phản ứng nhanh, vội mở miệng nói:

- Nghiêm lĩnh đội, ngươi trước nên gọi thủ hạ trở về đi, chỗ của ta còn có một ít thuốc chữa thương tinh thần...

- Không cần, bọn họ đã chết, Quang Chi Võng vẫn còn, Ma Linh vừa rồi ở trong trạng thái suy yếu liều mạng đánh cược một lần, tình huống của nó bây giờ cũng rất kém cỏi, chúng ta sẽ bắt được nó.

Nghiêm lĩnh đội nói ra.

- Vậy vất vả rồi, làm phiền.

Vạn Mạnh dối trá nói ra.

Nghiêm lĩnh đội biết rõ thằng này rất dối trá, nhưng mà chuyện do Thần Tông bàn giao thì hắn phải tận lực hoàn thành, cho dù những đội viên tổn thất một nửa thì hắn cũng không thể bởi vì cảm xúc của mình mà ảnh hưởng tới công việc được.

- Bản thân Ma Linh đã bị trọng thương, hẳn là trốn đi không xa đâu. Tiếp tục bắt đầu kiểm tra, không được bỏ qua bất cư nơi nào mà nó có thể ẩn thân cả!

Nghiêm lĩnh đội lãnh khốc phân phó các thủ hạ của mình

- Lĩnh đội, vậy bọn họ thì sao?

Một gã đội viên trẻ tuổi lòng còn sợ hãi nhìn qua thi thể đồng bọn cách đó không xa, thấp giọng nói ra.

- Trước khi hoàn thành nhiệm vụ thì các ngươi không có thời gian thương tiếc bọn họ đâu.

Nghiêm đội trưởng nói ra.

Những người khác không dám nhiều lời, nhanh chóng phân tán ra, bắt đầu dùng chiếc nhẫn của mình tiến hành điều tra.

...

Sở Mộ đứng nguyên tại chỗ. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào vị trí Ma Linh cấp Đế Hoàng nát bấy kia.

Con Ma Linh cấp Đế Hoàng này là do Bạch Ngữ bắt trở về, hắn đã trực tiếp thả con Ma Linh này ra ngoài, nhưng mà bọn họ không nghĩ tới con Ma Linh này lại quên mình trực tiếp xông vào trong yêu đồ trợ giúp thủ lĩnh của mình, trực tiếp bị nghiền thành phấn vụn, một màn này làm cho bọn họ đau lòng và chua xót...

- Ninh ninh ninh...

Tiểu Ma Linh của Diệp Khuynh Tư lúc này phát ra tiếng khóc như tiểu nữ hài. Con đại Ma Linh chính là ca ca của nó, trước kia vì bảo vệ nó nên đại Ma Linh lợi dụng thân mình làm mồi dẫn dắ những người khác rời đi, làm cho tiểu Ma Linh thành công đào thoát.

Nhưng vào lúc này đại Ma Linh lại hi sinh, ngay cả thi thể cũng không lưu lại chút nào, tiêu tán trên hư không.

Diệp Khuynh Tư muốn ôm lấy tiểu Ma Linh an ủi nó, nhưng mà Diệp Khuynh Tư không cách nào chạm được vào người của nó cả. Chỉ có thể ngồi xổm xuống nhu hòa dùng lời lẽ an ủi nó mà thôi.

Tiểu Ma Linh thút thít nỉ non làm cho bọn người Sở Mộ cảm thấy không tư vị trong lòng. Bất kể thế nào thì gây ra bi kịch này cũng có trách nhiệm của bọn họ.

- Ô ô ô ô...

Thời điểm này tiểu Mạc Tà đem miệng nhỏ tiến đến bên tai của Sở Mộ phát ra tiếng kêu nhẹ, ánh mắt xác thực nhìn chằm chằm vào trong Tiêu phủ.

Sở Mộ sững sờ, mở miệng nói:

- Ngươi nói Ma Linh chúa tể đã chạy vào trong Tiêu phủ rồi?

Bạch Ngữ, Mục Thanh Y, Diệp Khuynh Tư nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc. Lúc này tiểu Mạc Tà dứt khoát nhảy khỏi vai của Sở Mộ xuống đất, lắc lư cái đuôi xù lông chạy vào trong Tiêu phủ. Tự cấp dẫn đường cho mọi người.

Bọn người Sở Mộ cũng vội vàng theo sau.

Trước kia là Mạc Tà phát giác được Ma Linh xuất hiện bên người bọn họ, cảm giác của Mạc Tà chắc có lẽ không có sai.

Thân ảnh lung linh và màu bạc chạy trong hành lang tiểu viện. Rất nhanh đã chạy vào trong hầm băng.

Bốn người càng đi thì càng khiếp sợ nhiều hơn, bởi vì tiểu Mạc Tà dẫn bọn họ đi tới chỗ hầm băng của Cẩn Nhu.

- Ô ô ô..

Tiểu Mạc Tà quay đầu lại trao đổi với bốn người, nhẹ nhõm đẩy cánh cửa nặng nề ra, theo cầu thang chui vào trong hầm băng.

Bọn người Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy vào trong hầm băng.

Bọn họ cũng không ngờ Ma Linh chúa tể lại ẩn nấp trong địa phương này, cả nội thành có lẽ còn nơi thích hợp cho nó hơn nha.

Bốn người vào trong hầm băng, cả hầm băng trừ rét lạnh thấu xương cũng không còn lại gì, bọn họ cũng không thấy bóng dáng Ma Linh chúa tể.

Nhưng mà tiểu Mạc Tà biểu hiện mà nhìn thì Ma Linh chúa tể nấp trong hầm băng này, con mắt màu bạc của nó nhìn khắp cả hầm băng..

Tất cả mọi người không nói gì, ánh mắt tập trung vào tiểu Mạc Tà đang tìm kiếm Ma Linh, tiểu Mạc Tà di động tìm kiếm vài lần.

Hồi lâu tiểu Mạc Tà dường như không có phát hiện gì, đành phải nhảy lên vai của Sở Mộ, phát ra âm thanh bất mãn nỉ non.

Sở Mộ xoa xoa lỗ tai của nó, liếc mắt nhìn qua những người khác, nói:

- Mạc Tà cảm thấy nó ở trong hầm băng này nhưng Mạc Tà tìm không thấy nó nấp ở đâu..

Sở Mộ nói chưa hết lời thì nhìn thấy mọi người không chú ý tới mình, làm cho Sở Mộ kinh ngạc phát hiện chính ba người khác không có nhìn qua mình, ánh mắt của bọn họ nhìn qua chỗ khác!

Sở Mộ quay đầu đi, đầu tiên ánh mắt nhìn vào công chúa đang nằm trên giường băng, nhưng mà không phát hiện dấu hiệu nào của Ma Linh.

Sở Mộ khó hiểu nhìn qua ba người bọn họ, mở miệng nói:

- Như thế nào?

- Ngươi... Ngươi chẳng lẽ không có phát hiện Cẩn Nhu công chúa nàng...

Diệp Khuynh Tư chỉ vào Cẩn Nhu công chúa, âm thanh đè xuống rất thấp.

Sở Mộ lại quay đầu lần nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào Cẩn Nhu công chúa.

Cẩn Nhu công chúa vẫn nằm tại đó không nhúc nhích, bộ dáng thê mỹ của nàng làm cho Sở Mộ cảm thấy thương tiếc trong lòng.

Hai tay của nàng đặt lên ngực làm nổi bật dáng người của nàng, cái cổ trắng nõn thuần khiết như thiên nga...

Tóc của nàng dài, Sở Mộ nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy nàng thì tóc của nàng chỉ dài tới lưng, nhưng bây giờ đã dài tới đùi của nàng rồi.

Trước đây không lâu Sở Mộ nhìn thấy Bạch Cẩn Nhu cũng không có gì khác biệt, nhưng làm cho Sở Mộ kinh ngạc không nói nên lời là giờ này khắc này sợi tóc dài màu đen của Cẩn Nhu công chúa xuất hiện hóa không nhỏ, biến thành màu trắng hơi mờ.

Màu trắng hơi mờ phiêu phù trên không trung khiến cho Cẩn Nhu công chúa công chúa giống như một băng mỹ nhân đang ngủ trên băng!

- Cái này... Cái này...

Sở Mộ ngây người.

Mái tóc này này cực kỳ giống như mái tóc phiêu phù của Ma Linh, làm cho người ta khó tin là vì sao Cẩn Nhu công chúa lại xuất hiện đặc thù của Ma Linh, chẳng lẽ nói...

Con mắt bốn người cũng nhìn qua người của Cẩn Nhu công chúa một lát, bởi vì bọn họ hiện tại đã biết con Ma Linh kia ẩn thân ở nơi nào rồi.

- Ly lão nhân... Ly lão nhân... Sao lại như thế này?

Sở Mộ chậm rãi nói với Ly lão nhân.

Ly lão nhân mở to mắt, hắn cũng có chút không dám tin nhìn qua Cẩn Nhu công chúa.

Mái tóc dài phiêu động đang phiên động nhẹ nhàng, Ly lão nhân nhìn cả buổi mới nói ra được một câu:

- Hiện tại Ma Linh đã bám lên người tiểu công chúa rồi.

Hiện tại ai nấy cũng nhìn thấy được Ma Linh cấp chúa tể đang bám vào người Cẩn Nhu công chúa.

Vấn đề là Ma Linh chúa tể đã bị trọng thương vì sao lại lựa chọn thân thể của Cẩn Nhu công chúa, phải biết rằng hiện tại Cẩn Nhu công chúa không khác gì so với tử vong cả.

Mọi người vạn phần nghi hoặc thì có hào quang màu lam nhu hòa chiếu sáng, trong nhu hòa có mộng ảo.

Loại hào quang này đối với các hồn sủng sư quá quen thuộc rồi, bởi vì đây là hào quang hồn ước.

Hào quang nội liễm chung quanh người tiểu công chúa, dần dần hình thành mộ ấn ký đặc thù chiếu lên trán của tiêu công chúa, sau đó chậm rãi xâm nhập vào trong làn da của nàng, mà bọn người Sở Mộ phi thường rõ ràng loại ấn ký này sẽ ở lại trong linh hồn, là dấu vết linh hồn vĩnh viễn không thay đổi của hồn sủng.

- Cái này... Hồn ước, Ma Linh cấp chúa tể này không ngờ ký kêt hồn ước với công chúa.

Thời điểm thấy một màn này Ly lão nhân không nhịn được kêu lên thành tiếng.

Ma Linh cấp chúa tể bị trọng thương, linh hồn của nó bám vào trên người Cẩn Nhu công chúa rồi ký hồn ước, chuyện này làm cho mọi người khôn nói nên lời!

Băng thất yên tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở của bọn người Sở Mộ, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Cẩn Nhu công chúa.

Linh hồn ấn ký rơi vào người Cẩn Nhu công chúa thì hào quang màu xanh thẩm bao quanh nàng cũng biến mất, mà lúc này mọi người cảm thấy Cẩn Nhu công chúa nhíu mày một cái.

Nàng sắp mở mắt sao?

Giờ khắc này tim tất cả mọi người đều nhắc lên, nhất là Bạch Ngữ, hắn đã hoàn toàn không cách nào khống chế cảm xúc của mình, bởi vì hắn cảm giác được nữ nhi của mình sắp thức tỉnh.

Lông mi rung rung thật nhỏ, con mắt đã ở từ từ mở ra, nhưng mà chẳng biết tại sao thời điểm con mắt Cẩn Nhu công chúa mở ra thì bọn họ vẫn nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa đang nhắm mắt lại.

Mà lúc này bốn người cảm giác được nàng đang đứng lên!

Cẩn Nhu công chúa chậm rãi đỡ lấy thân thể của mình dậy làm cho Bạch Ngữ, Sở Mộ, Mục Thanh Y, Diệp Khuynh Tư cùng với Ly lão nhân đều vạn phần khiếp sợ, mấy người bọn họ hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua thân thể hơi mờ của Cẩn Nhu công chúa nhìn thấy bản thể Cẩn Nhu công chúa đang nằm trên giường tuyết.

U linh!!

Cẩn Nhu công chúa ngồi dậy cũng không phải là nàng phục sinh, mà là hình thái u linh giống như đúc Cẩn Nhu công chúa.

Cặp mắt u linh công chúa phi thường sáng ngời, mang theo một tia nghi hoặc cùng khó hiểu.

Tuy nàng ngủ say nhưng mà nàng biết rõ thời gian không ngừng trôi qua, cũng biết mình đã tử vong nhiều năm qua rồi.

Nàng nhìn qua Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư quen thuộc, lại nhìn thấy phụ thân chưa từng gặp qua, Bạch Ngữ.

Sau đó nàng lại quay đầu nhìn qua thân thể của mình đang nằm trên giường tuyết.

Rất hiển nhiên chính cô ta cũng không ngờ mình lại dùng hình thái u linh xuất hiện, nàng kinh ngạc nhìn mình, hồi lâu cũng không có đời mắt.

Tóc dài xinh xắn bồng bềnh, thân thể hơi mờ hiện ra hào quang màu lam lập lòe, bốn người không ngừng ngó chừng Cẩn Nhu công chúa.

Không thể không thừa nhận Cẩn Nhu công chúa xác thực có mỹ mạo không gì sánh được, nàng làm cho mọi người mê muội, cho dù là theo lời của Diệp Hoàn Sinh nói trước kia thì nàng còn đẹp hơn, nàng đẹp nhưng nhu hòa, không mang theo một tia nhuệ khí, cho người ta cảm giác nàng rấ điềm đạm, cho dù so vẻ đẹp không bằng Vũ Sa yêu nghiệt, cũng không kém cỏi chút nào.

Mà hình thái u linh làm cho nàng trở nên linh động hơn, hoàn toàn làm cho người ta có cảm giác nàng như tiên nữ đang xuât hiện ở nơi này.

Trên mặt của nàng mang theo một tia mờ mịt, nàng vươn tay xuyên bàn tay trắng nõn hơi mờ kia, nàng có thể nhìn thấy mặt đất...

- Ta... Ta đây là...

Cẩn Nhu công chúa cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, nàng lộ ra vẻ bối rối và khẩn trương.

- Cẩn Nhu...

Bạch Ngữ lúc này đã trải qua bất ngờ và kêu lên vui sướng.

Ánh mắt Cẩn Nhu công chúa nhìn qua hướng Bạch Ngữ, trên thực tế nàng vẫn có chút lạ lẫm với dung mạo của phụ thân, nhưng trong quá trình ngủ say nàng đã không biết bao nhiêu lần nghe được tiếng thở dài và lẩm bẩm của phụ thân mình.

- Con gái, ta... Ta là phụ thân ngươi, ta...

Bạch Ngữ lúc này không nghĩ con gái của mình lại tỉnh lại, lúc này hắn kích động nói năng lộn xộn, nói thật hắn thật sự không nghĩ tới nên đối mặt với nàng như thế nào.

Trong trí nhớ của Bạch Ngữ thì Cẩn Nhu vẫn luôn là tiểu nữ hài hoạt bát đáng yêu, hắn luôn cõng nàng trên lưng sau đó cho hồn sủng dực hệ bay lên trời, khi đó tiếng cười của nàng làm Bạch Ngữ nghe như khúc nhạc êm tai.

Nhưng mà sau một lần đóng băng thì đảo mắt gần hai mươi năm. Nàng đã trỗ mã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, hắn thật sự có rất nhiều lời muốn nói, lại nghẹn ngào chỉ có thể đi từng bước lên phía trước muốn ôm nàng vào lòng.

Bạch Ngữ thử một lát nhưng cánh tay cũng không có va chạm vào thân thể của Cẩn Nhu công chúa mà giống như xoẹt qua hư ảnh, cuối cùng biến thành Bạch Ngữ hai tay ôm chính hắn, Cẩn Nhu công chúa đứng nguyên tại chỗ nhưng Bạch Ngữ lại đi xuyên qua...

Bạch Ngữ cũng không chạm được cái gì. Loại cảm giác này hoàn toàn giống như tình cảnh trong mơ của hắn, mỗi khi hắn muốn ôm nàng vào lòng thì nàng luôn tiêu tán. Nhìn không thấy, không gặp được, ngay sau đó thì nội tâm của hắn đau đớn quay cuồng.

Khác với cảnh trong mơ là Cẩn Nhu cũng không có biến mất, nàng vẫn bảo trì trạng thái u linh phiêu phù tại chỗ, Bạch Ngữ không có đi ôm nàng nữa, mà là duỗi ra một tay chậm rãi tới gần Cẩn Nhu công chúa.

Cẩn Nhu công chúa cũng không biết trên người của mình xảy ra chuyện gì, cũng đưa tay ra đụng vào tay của Bạch Ngữ.

Nhưng mà phụ tử vẫn không chạm được cái gì, tay của Cẩn Nhu công chúa biến mất trong bàn tay của Bạch Ngữ...

- Đây là chuyện gì! Đây là chuyện gì!

Bạch Ngữ đắng chát thì thào tự nói, cuồng hỉ đến thất lạc mới là thống khổ nhất.

- Ta... Ta là như thế nào?

Cẩn Nhu công chúa cũng nhìn mình. Nàng có thể nhìn thấy phụ thân của mình, tuy không không chạm được, thậm chí Cẩn Nhu công chúa phát hiện nàng không cách nào đụng vào bất cứ vật gì.

- Ta biết rồi.

Thời điểm này Ly lão nhân hú lên quái dị.

Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào Ly lão nhân, kể cả u linh Cẩn Nhu công chúa cũng nhìn qua nó, muốn biết chính mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

- Là linh hồn sống lại! Ma Linh cấp Đế Hoàng không cách nào chịu tải linh hồn của Cẩn Nhu công chúa, dù sao linh hồn của nàng tiếp cận tử vong, nhưng mà Ma Linh cấp chúa tể lại có thể mô phỏng linh hoàn toàn, chúa được tất cả linh hồn của tiểu công chúa!

Ly lão nhân nói ra.

Sở Mộ căn bản không có nghe hiểu Ly lão nhân muốn biểu đạt cái gì, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc là linh hồn gì...

- Cái gọi là linh hồn chính là thứ chứa toàn bộ trí nhớ của sinh vật, tư duy, lý niệm sinh mạng thể, nó tồn tại phụ thuộc và thân thể, hơn nữa hoàn toàn tương liên với thân thể. Thân hình tiểu công chúa hoàn hảo không tổn thương gì, nếu như linh hồn của nàng hợp lại với thân thể thì có thể sống lại hoàn toàn.

- Xuất hiện này chính là linh hồn và thân thể hoàn toàn chia lìa. Chuyện này chỉ có thể nói là do Ma Linh chúa tể làm, sau khi xuất hiện dấu hiệu tử vong thì Ma Linh cấp chúa tể đã miêu tả hình thái tiểu công chúa để rồi sống lại, linh hồn cùng u linh khác nhau ở chỗ linh hồn có thể tương liên với sinh mệnh thể, nó không thể trông thấy, mà tính mạng u linh biến thành là sau khi chết, nó đại biểu là tử vong.

Thời điểm Ly lão nhân miêu tản tình huống này chắc chắn sẽ có giải thích thêm, nhưng mà những lời này Sở Mộ đại khái hiểu được, hiện tại Cẩn Nhu công chúa đã hoàn toàn hóa thành u linh công chúa.

- Nói như vậy, nữ nhi của ta còn không có sống lại.

Bạch Ngữ nhìn qua u linh Cẩn Nhu công chúa, lộ ra phi thường uể oải.

- Không có, phục sinh cũng không có đơn giản như vậy, nhất là bản thân Ma Linh chính là u linh, chúng không thể nào có khởi tử hồi sinh thuật. Kỳ thật cũng không cần phải uể oải, tiểu công chúa hiện tại nhiều lắm chỉ là một ít linh hồn rời rạc mà thôi, nếu như như lời Thiện Ác Nữ Vương tìm được Nại Hà thì thể giúp linh hồn cũng thể xác hợp lại, như vậy phục sinh sẽ càng thêm dễ dàng, bởi vì nó chỉ cần làm cho thân thể u linh kết hợp lại với thân thể là được, tiểu công chúa sẽ hoàn toàn phục sinh, như vậy còn tốt hơn hồi sinh linh hồn nhiều. Ý nghĩa của phục sinh chính thức có trụ cột từ linh hồn, bằng không thì phục sinh khẳng định là cái xác không có tư duy.

Ly lão nhân nói ra.

Cẩn Nhu công chúa nghe xong thì nàng xác thực chịu tải toàn bộ trí nhớ và tư duy của mình, nhưng mà nàng không ngờ tất cả mọi người lại tìm kiếm đủ biện pháp hồi sinh cho mình.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì cái gì ta lại biến thành u linh, hơn nữa ta cảm giác được có hồn sủng ký kêt hồn ước với ta.

Cẩn Nhu công chúa nói ra.

ÁNh mắt Cẩn Nhu công chúa nhìn qua Sở Mộ. Nói thật người nàng quen thuộc nhất cũng chỉ có Sở Mộ, dù sao nàng kỳ thật cũng chưa từng gặp qua phụ thân của mình.

- Đó là một con Ma Linh chúa tể...

Lập tức Sở Mộ đem tình huống đại khái nói qua một lần cho Cẩn Nhu công chúa nghe.

Cẩn Nhu công chúa hiểu ra thật nhanh, ánh mắt của nàng hiện ra một tia ưu thương, nhẹ giọng tự nhủ:

- Khó trách ta cảm giác nó rất thương tâm.

- Cái này... Con Ma Linh kia như thế nào rồi?

Ly lão nhân vội vàng hỏi.

Cẩn Nhu công chúa lắc đầu, mở miệng nói ra:

- Nó hình như bị thương rất nặng, ngủ say trong không gian hồn sủng của ta, khi ta tỉnh dậy thì nó dùng âm thanh yếu ớt nói cho ta biết, ta nên mang nó chạy ra khỏi tòa thành thị này.

- Cái này... Có chút khó giải quyết, hiện tại cả nội thành đều bị vây quanh, hơn nữa Hắc Hạt Thú Liệp Giả đang không ngừng tìm kiếm khắp nơi, cũng không biết bọn họ có kiểm tra không gian hồn sủng hay không.

Ly lão nhân nói ra.

Thời điểm Ly lão nhân đang nói chuyện thì bên ngoài phòng băng có giọng nói truyền vào, âm thanh giống như mệnh lệnh.

- Người của Tiêu phủ nghe đây, mặc kệ là thân phận gì, cho dù là gã sai vặt nuôi nấng hồn sủng cũng phải tiến ra tiền viện cho chúng ta kiểm tra.

Âm thanh này vang lên trong phòng băng, mọi người ở trong phòng băng cũng nhíu mày, không nghĩ tới Hắc Hạt Thú Liệp Giả lại nhanh chóng đi tới Tiêu phủ như vậy, hiện tại công chúa dùng hình thái này thì có chút không ổn.

...

...

Bên ngoài Quang Chi Võng có một nam tử đang đứng ở nơi giao giới, một đôi lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào Vạn Mạnh và Lâm Ly trong Quang Chi Võng.

Thân hình người này uy vũ cao lớn, cho người ta cảm giác như núi đè, mà phía sau hắn có một con Thạch Dực Long to lớn khí phách mười phần, thân hình của hắn đứng trên đường chính thì cả con đường trở nên chen chúc, những kiến trúc cao ngất chỉ tới bụng của Thạch Dực Long mà thôi, chỉ cần nó mở cánh ra là có thể quét cả quảng trường.

- Ngô Trấn... Ngô Trấn Cương Thống... Ngài... Ngài làm sao tới đây?

Lâm Ly nhìn qua nam tử khí tức mạnh mẽ này, hắn gượng cười, trên mặt hiện ra một tia bối rối.

Tin tức Ma Linh cấp chúa tể này Lâm Ly không có lộ ra ngoài, hắn hiện tại sợ nhất là Ngô Trấn chặn ngang một cước.

Kết quả sợ điều gì thì gặp điều đó, Ngô Trấn thật sự xuất hiện.

- Động tĩnh lớn như vậy ta sao có thể không tới xem, hai vị thiết hạ thiên la địa võng trong thành thị thế này quả thật không cho ta mặt mũi rồi.

Ngô Trấn tươi cười, dáng tươi cười này nhìn có chút không hảo ý.

- Lâm hội trưởng vì lo lắng Ma Linh đào tẩu mang lại tổn thất lớn cho Văn thành này, cho nên không cáo tri khi hành động, Ngô Trấn Cương Thống chắc có lẽ không trách tội a?

Vạn Mạnh cười ha hả nói ra.

- Lại nói vừa rồi ta nghe có âm thanh vang lên, âm thanh này không phải tầm thường nha.

Ngô Trấn sờ râu ria trên cằm, con mắt híp thành một đầu đường.

- Cái này...

Lâm hội trưởng biểu lộ cứng đờ, trong nội tâm thầm nghĩ thằng này không phải biết rõ Ma Linh cấp chúa tể xuất hiện chứ.

Vạn Mạnh phản ưng nhanh nhất, mở miệng nói ra:

- Vừa rồi thất thủ giết một con Ma Linh cấp Đế Hoàng, đây là tiếng kêu thảm thiết của con Ma Linh kia, ai, một con Ma Linh cấp Đế Hoàng nha, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc...