Giam lỏng mấy tháng qua lại xảy ra kinh biến như vậy, chuyện này làm cho Hạ Chỉ Hiền làm sao tin tưởng được, phải biết rằng Đế Cơ Vũ Sa đã bố trí suốt hai mươi năm qua, Thiên Hạ và Vạn Tượng phải rơi vào trong tay của nàng a!
- Còn không tin?
Triêu Lãnh Xuyên cũng không thể mang nữ nhân này chạy đến thành Vạn Tượng nha, cự ly quá xa, thời điểm này bỗng nhiên Triêu Lãnh Xuyên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trong đám người, người nọ không phải là Sở Mộ sao?
- Haha, Sở Mộ đang ở bên dưới đấy, chủ tử Đế Cơ của ngươi đã bị hắn thu làm nô lệ rồi, ta mang ngươi đi chào hỏi chủ tử của ngươi.
Triêu Lãnh Xuyên vừa cười vừa nói, thật không ngờ tùy tiện đi dạo lại gặp Sở Mộ.
Ánh mắt Hạ Chỉ Hiền nhìn lại, lại trông thấy người nọ đúng là Sở Phương Trần, nhưng khi nghe Triêu Lãnh Xuyên noi thì giận tím mặt:
- Ngươi không nên nói bậy! Điện hạ tôn quý cường đại, là nữ vương độc nhất vô nhị trên thế giới này, tại sao ngươi lại dùng nô lệ vũ nhục nàng ta!
Triêu Lãnh Xuyên cũng không thèm để ý, mang theo Hạ Chỉ Hiền bay xuống bên dưới, dù sao nhìn thấy Sở Mộ triệu hồi Đế Cơ Vũ Sa thì Hạ Chỉ Hiền sẽ tin tưởng.
Sở Mộ ngủ mười ngày, đoạn thời gian rất dài còn lại là điều dưỡng và tu luyện.
Tu luyện là đại yếu tố đầu tiên trong sinh hoạt của Sở Mộ, quả thực là trọng yếu giống như hô hấp của hắn, mặc dù hắn đã đánh bại người mình khát vọng đánh bại nhất, đạt được thắng lợi vô cùng vui sướng, nhưng hắn vẫn còn điên cuồng luyện công.
Có lẽ có người cảm thấy sợ hãi con đường tu luyện mờ mịt này không có điểm cuối cùng, Sở Mộ sẽ không như vậy, hắn chỉ muốn sống dựa vào ưa thích của mình mà thôi, vào một lúc nào đó hắn sẽ chiến đấu vô cùng chuyên chú, lại cười to khi đạt được thắng lợi, lại vì tìm được hồn sủng mới mà vui vẻ...
Tu luyện mấy tháng qua thì Sở Mộ phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Bởi vì thực lực của Mạc Tà tăng lên biên độ quá lớn, hồn niệm của hắn tăng trưởng không rõ rệt.
Cho dù Ly lão nhân từng nói qua hồn niệm của hồn sủng sư thành lập trên hồn ước cường đại, có thể Mạc Tà đột phá tăng lên sẽ giúp Sở Mộ tăng trưởng quá nhiều. Nhưng trên thực tế hồn niệm của Sở Mộ cũng không tăng trưởng bao nhiêu.
Chín niệm Hồn Hoàng, như lời của tất cả lão nhân đã nói thì muốn đột phá chín niệm Hồn Hoàng dường như không phải quan hệ tới thực lực, trong lĩnh vực nhân loại có thể đột phá cấp Hồn Tể chỉ có mụ mụ Liễu Băng Lam của Sở Mộ mà thôi, mà Liễu Băng Lam mình cũng không biết vì cái gì chính mình chỉ có được một cấp chúa tể là có thể đột phá đến cấp Hồn Tể, Sở Mộ có được một đám cấp chúa tể lại chỉ là chín niệm Hồn Hoàng.
Quỷ dị này làm Sở Mộ trăm mối không có lời giải, cuối cùng chỉ có thể ném qua một bên trước mà thôi.
Khí trời hôm nay thật tốt, Sở Mộ cũng muốn thay đổi không khí, cho nên gọi Diệp Khuynh Tư đến trong tâm thành đi dạo một chút.
Diệp Khuynh Tư gần đây tu luyện còn điên cuồng hơn so với Sở Mộ, nàng dường như ý thức được năng lực trị liệu của mình đã không còn đáp ứng được nhu cầu của Sở Mộ cùng hồn sủng của hắn. Sở Mộ thời điểm tu luyện thì nàng cũng dốc lòng tu luyện.
Dĩ vãng đều là Diệp Khuynh Tư gọi Sở Mộ là cuồng luyện công này đi thông khí, hôm nay ngược lại là Sở Mộ lôi kéo Diệp Khuynh Tư đi ra ngoài.
Không khí thành Hướng Vinh mang theo một mùi hương thơm ngát, loại mùi thơm ngát đậm đặc này nhạt mà không tiêu tan, mở cửa sổ vào nửa đêm là hướng khí thổi ùa vào, không qua bao lâu là ngủ say.
Sở Mộ ưa thích tòa thành thị này, duy nhất tiếc nuối chính là chưa hoàn thành hôn lễ với Diệp Khuynh Tư ở chỗ này.
Nhàn nhã đi trên đường phố, Sở Mộ nhìn qua tinh linh điệp trên không trung, ngẫu nhiên còn có một chút ám tử sắc tinh linh điệp bay qua, hắn lúc này hiện ra bộ dáng ung dung tự đắc.
Ám tử sắc tinh linh điệp đương nhiên là Vong Mộng phân hoá. Ở thành Hướng Vinh Sở Mộ nuôi thả nó, kể cả tiểu Chập Long ham chơi cũng không biết chạy đi nơi nào ăn vụng trái cây rồi.
- Kế tiếp thì sao, có ý định đi nơi nào không?
Diệp Khuynh Tư thân mật ôm cánh tay Sở Mộ, mở miệng hỏi.
- Có ý định tìm Dạ trở về. Nhưng mà không có hồn sủng thủy hệ, hiện tại đi thẳng tới Hằng hải cảm giác cảm thấy không quá an toàn, Mạc Tà thì kiên quyết không xuống nước.
Sở Mộ nói ra.
- Không nghĩ tới Thiên Hạ Vương lại là vịt trên cạn.
Diệp Khuynh Tư cười rộ lên.
Sở Mộ ngu ngơ cười rộ lên, thời điểm này hắn cũng nên đi tìm hồn sủng thủy hệ a.
- Ân. Hình như là Mính Tiên Điểu của Triêu thái tử, hắn mang theo một nữ tử bay xuống.
Diệp Khuynh Tư chỉa chỉa trên không, mở miệng nhìn Sở Mộ nói ra.
- Đoán chừng là Bàng Duyệt a, nghe Đằng Lãng nói hai người bọn họ thường xuyên biến mất thần bí.
Sở Mộ cười toe toét nói ra.
- Ít nói bậy. Bàng Duyệt gần đây ở cùng chỗ với ta, nàng bảo ta dạy cho nàng một ít linh thuật.
Diệp Khuynh Tư nháy mắt nói ra.
- Bọn họ chạy tới.
Nói chuyện xong thì Triêu thái tử đã khống chế Mính Tiên Điểu của hắn từ trên không trung bay xuống.
Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư còn đoán nữ nhân kia là ai, không nghĩ tới bay xuống chính là Hạ Chỉ Hiền.
Triêu Lãnh Xuyên rất nhanh đã chú ý tới ánh mắt quái dị của Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư. Mặt của hắn hồng lên, xấu hổ nói ra:
- Ta đã phong ấn hồn niệm của nàng ta rồi, kết quả nàng còn không biết chiến tranh chấm dứt và Hồn Minh bại, cho nên ta mang nàng nhìn xung quanh, cho nàng nhận ra sự thật.
- Ah? Nàng bị xử quyết thế nào?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Triêu Lãnh Xuyên lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Bộ danh sách xử quyết không phải giao cho ngươi xem rồi sao, ngươi không phải cũng đồng ý xử quyết như vậy?
Hiện tại Sở Mộ mới là kẻ thống trị thành Vạn Tượng, cho dù thân phận hay địa vị của hắn, hay là thực lực không gì sánh kịp, cho nên một ít chuyện xứ trí thành viên trọng yếu của Hồn Minh đều phải trưng cầu ý kiến của Sở Mộ.
Triêu Lãnh Xuyên vừa nói như vậy Sở Mộ lúc này mới nhớ tới thì ra tấm giấy thật dài kia là lệnh xử quyết a, hình như lúc ấy đưa tới thì đặt trong sân nhỏ nha, chính mình đang cùng Diệp Khuynh Tư nói chuyện trong chăn, căn bản là xem nó là chuyện không quan trọng, cho nên đến bây giờ Sở Mộ còn không có nhìn qua lệnh xử quyết.
- Quên xem, các ngươi quyết định đi, Ngô Quảng cùng Niếp Vân Tân nhất định phải chết, những người khác thì tùy tiện.
Sở Mộ nói ra.
- Được rồi.
Triêu Lãnh Xuyên nói xong đưa mắt nhìn qua Hạ Chỉ Hiền, mở miệng nhìn Sở Mộ nói:
- Lại nói ngươi xử trí nữ nhân kia thế nào?
- Nữ nhân nào?
Sở Mộ hỏi.
"..."
Triêu Lãnh Xuyên phát hiện Sở Mộ hiện tại đúng là thần kinh lớn nha, chẳng lẽ hắn quên chuyện mình bắt Thiện Ác Nữ Vương rồi sao? Đây chính là Thiện Ác Nữ Vương thực lực mạnh hơn chúa tể trung đẳng đấy?
- Thiện Ác Nữ Vương.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Triêu Lãnh Xuyên vừa nhắc nhở như vậy thì Sở Mộ ngược lại mới nhớ tới nha, hình như người nào đó bị nhốt trong hồn ước đầu tiên, còn phải thừa nhận ma diễm thiêu đốt hừng hực, như vậy chớp mắt đã qua mấy tháng, Triêu Lãnh Xuyên không nói thì Sở Mộ thật sự quên đi chuyện này rồi.
Sở Mộ có thói quen bỏ trống hồn ước đầu tiên, sau khi cấm đoàn nàng thì không có gì bỏ trống trước kia cả, Sở Mộ ngẫu nhiên nhớ tới thì cũng bận rộn làm việc khác, cho nên cũng quên tình huống của hồn sủng đầu tiên.
- Sở Mộ, cho nàng ra thông khí đi.
Diệp Khuynh Tư vẫn còn có chút không đành lòng nói ra.
Diệp Khuynh Tư hiểu được Sở Mộ cố ý tra tấn tâm tình của nàng, nhưng bị ma diễm thiêu đốt hai ba tháng qua, không có mấy người có thể chịu đựng được.
- Được rồi.
Sở Mộ gật gật đầu.
Niệm chú ngữ ra, Sở Mộ mở hồn ước đầu tiên
Đồ án hồn ước lượn lờ chung quanh Sở Mộ, dần dần ngưng tụ dưới chân Sở Mộ, ngưng tụ một bông hoa màu xanh da trời.
Trên bông hoa màu xanh da trời này còn sót lại một ít ma diễm màu bạc, ánh sáng chói lọi và cánh hoa từ từ mở ra, trên đường phố bỗng nhiên yên lặng, vô số cánh hoa chung quanh đường phố đề cuốn tới trước mặt Sở Mộ, hình thành một áo khoác cánh hoa thật dài, trong đồ án kia xuất hiện một nữ nhân.
Một khắc này Sở Mộ cảm giác trước mặt của mình có một thân ảnh trắng noãn như ngọc, sau đó nữ tử xinh đẹp tuyệt luân giống như núi lửa phun trào hiện ra.
- Sở Mộ! Ta giết ngươi!
Sở Mộ còn không có kịp phản ứng, chỉ nghe thấy âm thanh Đế Cơ Vũ Sa giống như lệ quỷ truyền từ trong thế giới tinh thần của Sở Mộ.
Ngay sau đó cánh hoa bao bọc trên tay Đế Cơ Vũ Sa giống như độc xà, mang theo oán khí trùng thiên phát động công kích vào Sở Mộ.
Khí thế của Đế Cơ Vũ Sa kinh người thế nào, người đi trên đường phố bị âm thanh của nàng làm bất tỉnh, hương hoa và xúc tu giống như cuồng phong ập tới, trở nên khủng bố đến cực điểm!
Sở Mộ sớm có đề phòng, tiện tay bắt lấy xúc tu như độc xà của Đế Cơ Vũ Sa bóp nát bấy, tay kia ngưng tụ một đạo phong ấn linh hồn, trùng trùng điệp điệp đánh vào bụng dưới của Đế Cơ Vũ Sa.
- Lại động một ngón tay, ta sẽ gia tăng nhiệt độ của ma diễm lên gấp đôi, thời gian là một năm.
Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, nhìn nữ nhân điên này nói ra.
Toàn thân Đế Cơ Vũ Sa giống như núi lửa phun trào, phong ấn linh hồn phong ấn toàn bộ lực lượng của nàng ta, căn bản không cách nào phóng thích bất cứ kỹ năng nào, hơn nữa nghĩ tới bản thân mình rơi vào trong địa ngục ma diễm kia thì nàng thật sự không dám nhúc nhích.
Mới trải qua mấy tháng nhưng đối với Đế Cơ Vũ Sa mà nói, bị ma diễm này thiêu đốt giày vò một ngày không khác gì một năm, đáng hận là thời gian dài như vậy Sở Mộ hỗn đản này chẳng quan tâm tới, chuyện này còn không bằng trực tiếp giết nàng.
- Điện... Điện hạ...
Hạ Chỉ Hiền đứng ở bên cạnh nhìn thấy thì ngây người, qua hồi lâu mới nói ra mấy câu.
Trước kia Triêu Lãnh Xuyên nói Đế Cơ bị Sở Mộ thu làm hồn sủng thì Hạ Chỉ Hiền đã cảm thấy vô cùng hoang đường buồn cười.
Nhưng mà quá trình triệu hoán vừa rồi Hạ Chỉ Hiền tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn chứng minh Triêu Lãnh Xuyên nói đều là thật, trọng yếu nhất là Đế Cơ Vũ Sa hiện tại đang đứng trước mặt của nàng, sắc mặt nàng tái nhợt và suy yếu tới cực điếm, không có khí chất cao quý, thánh khiết nữa, cũng không có phong phạm nữ vương giấu tài và khống chế tất cả, nàng lúc này hoàn toàn là một tù nhân, tóc tán loạn, ánh mắt oán hận, biểu lộ thì cơ hồ sắp sụp đổ phát điên.
Bộ dáng của Đế Cơ Vũ Sa như vậy cũng rất bình thường, Hạ Chỉ Hiền đương nhiên không nghĩ tới thời gian nàng bị giam lòng và chờ đợi nữ vương thống trị tất cả mọi chuyện, nữ vương như nàng thừa nhận thống khổ linh hồn vô tận, cho dù Đế Cơ Vũ Sa là nữ thần mỹ mạo và khí chất vô song, dưới loại thống khổ, phẫn nộ, cô độc, oán hận hun đúc thì không có khả năng bảo trì bình tĩnh, nàng biến thành nữ quỷ tóc tai bù xù.
Đế Cơ Vũ Sa không ngừng hít sâu, rất rõ ràng nàng đang điều tiết cảm xúc của mình.
Sau một lát nữ nhân như lệ quỷ này đã điều chỉnh cảm xúc của mình lại, cặp mắt kia dần dần thanh tịnh cùng lý trí, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng quật cường và tự tôn.
Sở Mộ thấy nàng nhanh chóng khôi phục như vậy, lúc này phải đánh giá lại kiên nhẫn và nhẫn nại như vậy, dù sao người bình thường xác thực không có khả năng dẹp loạn lửa giận khi bị tra tấn mấy tháng qua.
- Điện hạ, ngài... Ngài là thế nào...
Hạ Chỉ Hiền giống như bị sét đánh rốt cục hỏi câu thứ hai.
- Còn cần ta đem loại chuyện sỉ nhục này lập lại lần nữa cho ngươi nghe sao?
Đế Cơ Vũ Sa lạnh lùng nói ra, ngữ khí mang theo vài phần tức giận.
Hạ Chỉ Hiền lập tức không dám nói lời nào, cho dù biết rõ Đế Cơ Vũ Sa hiện tại bị Sở Mộ khống chế, nhưng chẳng biết tại vị nữ vương nay vẫn bảo trì loại lực chân nhiếp cực kỳ đáng sợ.
- Tốt rồi, thông khí chấm dứt.
Sở Mộ niệm chú ngữ, sau đó mở không gian hồn sủng của mình ra.
Đế Cơ Vũ Sa còn không kịp phản ứng đã bị cưỡng ép kéo vào trong không gian hồn sủng đầy hỏa diễm kia..
Nương theo đó là âm thanh chửi mứng không dứt và tiếng kêu sợ hãi, Sở Mộ rất dứt khoát cấm đoán hồn ước đầu tiên, ngăn cản bất luận liên hệ tinh thần nào, hắn muốn nữ nhân đầy cao ngạo này tiếp tục suy nghĩ trong hỏa diễm.
Thành Vạn Tượng,
Trước khi chiến tranh hoàn toàn bộc phát thì thế lực trung lập đã rút ra khỏi thành thị này.
Những cư dân kia cũng di chuyển tới thành thị khác tương ứng dưới quản hạt của thành Vạn Tượng, những người không liên quan bị liên lụy vào chiến tranh không nhiều lắm.
Cả thành Vạn Tượng nam bắc hai đại phân khu vẫn còn bảo trì hoàn hảo, đại bộ phận là bị dư âm của sinh vật chúa tể làm hư hao đôi chút, những kiến trúc chắc chắn vẫn bình yên vô sự, sụp đổ đại bộ phận đều là phòng ốc đơn giản của cư dân bình thường.
Những phòng ốc thết này chỉ cần kiến tạo sư bỏ công một chút thì có thể hoàn thành trong một ngày, thậm chí có chút ít thổ hệ hồn sủng cùng thực vật giới hồn sủng trong thời gian một ngày là có thể kiến tạo con đường.
Đồ vật hư hao trong hai thành này không cần noi cũng biết, trừ phế tích chính là phế tích, cuồng phong cuốn quá là bụi mù bay đầy trời, biến thành hoang vu bừa bộn.
Đại bộ phận kiến tạo sư đều tập trung tại nơi này, bản thân thành Vạn Tượng vô cùng khổng lồ, muốn cho cả tòa thành thị khôi phục nguyên trạng thì vạn tên kiến tạo sư cũng cần thời gian ít nhất hai năm.
May mà Tam đại cung điện vẫn tài đại khí thô, đạt được thắng lợi sau chiến tranh, đối với kiến tạo thành thị có chiếu cố trọng điểm, bỏ số tiền lớn vào đây, làm cho khu vực thành thị khôi phục sức sống trong thời gian ngắn.
Khôi phục thành Vạn Tượng không khó, nhưng mà kiến tạo Vạn Tượng Đàn lại là một công trình vô cùng to lớn.