Sủng Mị

Chương 1257: Đại thắng lợi tới chậm




Mẫu thân Liễu Băng Lam trước mặt, lý trí của Sở Mộ thành thục có thể đảm đương chỗ dựa cho nàng, nhưng mà trước mặt phụ thân Sở Thiên Mang thì Sở Mộ vẫn là hài tử, trí nhớ lúc nhỏ nhàn nhã, an nhàn hắn không cách nào quên, hắn là sư phụ của mình, là bằng hữu của mình, lại là một cường giả mà mình sùng bái nhất, lại là phụ thân tình cảm vô cùng sâu sắc, cho dù đứng ở độ cao nào, đi được bao xa, bóng lưng cao lớn của hắn vẫn mãi mãi in sâu trong trí nhớ của Sở Mộ...

Hắn ký thác kỳ vọng vô hạn vào mình, hắn vì mình chán nản mất hồn vì không cách nào bước vào con đường hồn sủng sư, hắn vì chính mình mất tích và tử vong thì khóc rống lên.

Mà bây giờ chính mình một lần nữa bước vào con đường hồn sủng sư, bản thân mình có thể sống sót trong hoàn cảnh tàn khốc, chính mình có thể mạnh hơn nữa, thậm chí đánh bại đại cừu nhân mạnh nhất và hắn thống hận nhất...

Phải chăng những gì mình làm sẽ như Liễu Băng Lam đã nói, có thể tự hào rơi lệ vì hắn?

Thành Hướng Vinh yên lặng tường hòa làm cho người ta cảm thấy say mê.

Tinh linh điệp nhẹ nhàng bay múa, làm cho người ta cảm thấy tươi đẹp, có lãng mạn duy mỹ, làm cho người ta như nhập vào trong tiên cảnh có bốn mùa như xuân, làm cho người ta lưu luyến quên đường về.

Tại một ngã tư đông đúc, lão nhân mặt mũi tươi vui ngồi trong sân, tin tưởng tràn đầy tỷ thí luận bàn với một thanh niên hồn sủng sư, từng bọn trẻ đang vui vẻ chạy theo đuổi bắt tinh linh điệp.

Sau khi trải qua chiến tranh tẩy lể thì thành thị yên lặng biến thành đặc biệt vui vẻ, tất cả chuyện ở thành Vạn Tượng không có quan hệ tới tòa thành này...

...

Trong sân cổ xưa, Trần lão nhân một mình ngồi trong sân, đang lặng lẽ ngồi nghe âm thanh gió thổi lá cây xào xạc bên cạnh khu rừng.

Trên bờ vai của lão nhân có một con tinh linh điệp gục trên đó, cặp mắt kia lưu chuyển nhìn qua ánh mắt không thể đọc hiểu của hắn, cô độc nghe gió thổi của lão nhân đui mù.

Thời gian giống như trôi qua rất chậm, lại giống như rất nhanh, chuyện này cũng chính là do nội tâm của lão nhân tâm thần bất định bất an, hy vọng tất cả nhanh chóng chấm dứt, lại hy vọng tất cả không nên chấm dứt nhanh như vậy.

Trong lúc bất tri bất giác lão nhân từ trong bất an thiếp đi. Trong mộng hắn trông thấy một thanh niên áo trắng đi ra khỏi thành Hướng Vinh, chạy về thành thị đầy địch nhân, hắn trông thấy áo trắng trên người thanh niên đỏ bừng máu tươi, chiến đấu đến hong gió và khô đi, sau đó lại nhiễm thêm máu tươi máu, một tầng lại một tầng...

Hắn dũng mãnh làm cho địch nhân nhượng bộ lui binh, con đường dưới chân của hắn có vô số thi thể xây thành, hắn mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi thán phục.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngã xuống.

Địch nhân thực sự quá nhiều, quá mạnh mẽ, tứ Hùng, Lê Hồng, Địa Hạ Vương, còn có một minh chủ Lăng Xiển đáng sợ nhất, hắn đã giết tới thiên hôn địa ám, làm cho cả Hồn Minh bởi vì tiếng hô của hắn mà run rẩy, nhưng tới khi hắn ngã xuống thì rơi vào cảnh khắp nơi là địch nhân xâu xé thi thể của hăn.

Lăng Xiển cùng cường giả khác của Hồn Minh cười to chế nhạo nhìn qua thanh niên áo trắng ngã xuống. Tâm của Trần lão nhân cũng nát ta theo đó, giống như trông thấy một thanh niên hét lên tê tâm liệt phê vào hai mươi ba năm trước!

Thân thể Trần lão nhân run lên kịch liệt, từ trong mộng bừng tỉnh lại. Tinh linh điệp màu đen trên vai đập cánh bay lên dùng ánh mắt kinh hồn chưa định nhìn qua Trần lão nhân.

Bên tai của Trần lão nhân vẫn còn quanh quẩn tiếng cười của người Hồn Minh. Còn có âm thanh hét lên tê tâm liệt phế kia, những âm thanh này cả đời khó quên.

- Ta... Ta làm sao có thể để cho một hài tử đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, tại sao ta lại để cho chuyện như vậy lần thứ hai...

Trần lão người suy yếu đứng dậy, còng xuống thân thể không ngừng run rẩy.

Ở thời đại trước chính mình thua thương tích đầy mình, còn hủy diệt tiền đồ huy hoàng của một hài tử. Thời đại này mình chỉ có thể ngồi chờ trong sân, lại cho một hài tử đi chiến đấu một mình, đi đối mặt với nhiều địch nhân như vậy.

Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ ý kiến vì mình trở nên già yếu, ngược lại dần dần đã nguyện ý sống quãng đời như vậy, nhưng mà giờ phút nội tâm của hắn khát vọng mình có thể đứng lên mang theo hồn sủng đi chiến đấu, càng không có giống như bây giờ chán ghét thân thể già nua.

Tâm tình khó có thể bình phục, bộ ngực không ngừng phập phồng. Cảm xúc của lão nhân chấn động vô cùng kịch liệt.

Mới lá cây héo úa khô tàn được gió thổi rơi vào trên người Trần lão nhân.

Hồi lâu sau Trần lão nhân không thể không chán nản ngồi xuống, thân thể của hắn giống chết lặng...

- Trần lão, Trần lão!

Bỗng nhiên sân nhỏ truyền tới âm thanh bươc chân vội vàng và âm thanh dồn dập.

Lão nhân lúc này giống như điện giật, chợt đứng lên.

Hắn biết rõ rốt cuộc có tin tức truyền đến, nhưng mà trái tim của hắn hiện giờ nhảy lên kịch liệt, làm cho hắn cảm thấy vô cùng bất an.

Đoàn lão nhân đã lao tới, vội vã chạy đến trước mặt Trần lão nhân.

- Thế nào rồi, nói mau...

Trần lão nhân thốt ra. Nhưng mà hắn lại vô ý thức cảm thấy đây là tin dữ, lại vội vàng muốn ngăn cản.

Đoàn lão đầu thấy bộ dáng bối rối của một người từng mạnh nhất thời đại thế này, nhưng lại cười rộ lên, bộ dạng này của Trần lão thật sự khó nhìn thấy.

Trì hoãn một hơi thì Đoàn lão đầu mở miệng nói:

- Trần lão. Ngài đừng hoảng hốt, nghe ta nói từ từ.

- Ngươi nói trước đi, đứa bé thể nào, sống hay chết?

Vừa rồi thấy ác mộng làm Trần lão nhân đến bây giờ lòng còn sợ hãi, cho nên hiện giờ hắn quan tâm nhất chính là vấn đề này.

- Còn sống, đương nhiên còn sống!

Đoàn lão đầu nói ra.

Trần lão nhân thở dài một hơi, mở miệng nói:

- Còn sống... Còn sống là tốt rồi, hắn còn trẻ, chỉ cần còn sống thì cuối cùng có một ngày sẽ đạt tới độ cao không ai đạt tới, cuối cùng hắn sẽ đánh bại những địch nhân kia, chỉ là những người kia bị xử quyết...

Trần lão nhân biết rõ Sở Mộ đã đào tẩu, như vậy những người không quy hàng sẽ bị xử quyết toàn bộ, lại cảm thấy đau lòng tiếc hận cho bọn họ.

- Trần lão, ngài đang nói cái gì vậy, người bị xử quyết đã được cứu ra rồi.

Đoàn lão đầu thấy vị lão nhân này thì thào, lập tức lớn tiếng nói ra.

Biểu hiện của Trần lão nhân sững sờ, chợt gương mặt đầy nếp nhăn biến thành vui vẻ:

- Người bị xử quyết đã được cứu ra rồi? Cái này... Vậy thì thật sự quá tốt... Ah, ah, hắn... Hắn làm như thế nào?

- Làm như thế nào?

Đoàn lão đầu cũng bị hỏi khó, mở miệng nói:

- Hắn đánh bại tất cả người của Hồn Minh, sau đó lại cứu được vố số người bị xử quyết, bọn hắn hiện tại đang tại...

- Đợi một chút, đợi một tý. Ngươi mới nói hắn đanh bại tất cả người của Hồn Minh?

Trần lão nhân vội vàng chen ngang lời của Đoàn lão đầu nói, phi thường chăm chú hỏi.

- Đúng vậy a, tất cả mọi người!

Đoàn lão đầu tăng thêm ngữ khí nói ra.

- Hùng Mạt Mạch Lăng, Hùng Tá Luyện Duyên, phản bội đồ Lê Hồng, Địa Hạ Cung Dịch Quân, Hùng Thủ Viên Tuế, còn có minh chủ Lăng Xiển, chẳng lẽ những người này đều bị hắn đánh bại.

Trần lão nhân hỏi.

- Đúng vậy, là toàn bộ, kể cả minh chủ Lăng Xiển, còn có Đế Cơ ẩn dấu vô cùng sâu đậm, toàn bộ mọi người bị đánh bại!

Đoàn lão đầu trọng trọng gật đầu nói.

Trần lão nhân đương nhiên không nhìn thấy Đoàn lão đầu gật đầu, nhưng thời điểm nghe được câu trả lời khẳng định của hắn thì Trần lão nhân cũng ngây người.

Hồn Minh có đội hình cấp chúa tể khổng lồ như vậy, vậy mà... Lại bị đánh bại toàn bộ, chính mình thực không có nghe lầm sao?

Thực lực những người này Trần lão nhân cũng hiểu được, những người này cấu thành chỉnh thể đội hình mạnh mẽ nha, cơ hồ khó có thể chiến thắng.

Mà minh chủ Hồn Minh là người Trần lão nhân tự mình giao thủ qua, thực lực của hắn mạnh bao nhiêu Trần lão nhân biết rất rõ.

Trần lão nhân vốn cho rằng Sở Mộ hẳn là đào tẩu, có được Vong Mộng và biến thành bán ma thì Sở Mộ muốn chạy trốn xác thực không khó, kết quả Đoàn lão đầu nói hắn cứu được người bị hành quyết.

Có thể cứu người ra và rút lui làm cho Trần lão nhân kinh ngạc, đối với Trần lão nhân nói nói đây kết cục tốt nhất, Trần lão nhân dù thế nào cũng hy vọng xa vời tới đây thôi.

Nhưng mà ai biết Sở Mộ lại vượt xa hy vọng xa vời của Trần lão nhân, lại đánh bại cả minh chủ Lăng Xiển và đám người khác, đại hoạch toàn thắng!!

- Tiểu Đoàn, ngươi... Ngươi xác định không có tính sai?

Trần lão nhân phát ra âm thanh run rẩy khàn khàn.

- Tuyệt đối không sai, hiện tại tiểu tử kia khống chế Vong Mộng mang theo tất cả mọi người nhanh chóng quay về thành Hướng Vinh, ngài không tin thì có thể tự mình đi xem... Ah, tự mình đi hỏi một chút!

Đoàn lão đầu nói ra.

Trần lão nhân nghe xong những lời này thì như sống lại, bảo Đoàn lão đầu dẫn đường, vội vã chạy tới cửa thành.

Đoàn lão đầu đi ở phía trước, bộ pháp rất nhanh, hai người giống như quên triệu hoán hồn sủng, chỉ một lòng chạy tới cửa thành để biết tin tức.

...

Vị trí cửa đông thành Hướng Vinh, ám tử sắc Vong Mộng vỗ cánh, đón lấy ánh mắt sáng ngời bay về thành Hướng Vinh.

Vong Mộng biến ảo thân hình còn lớn hơn lúc trước một chút, bởi vì trên lưng của nó có rất nhiều người, kể cả thành viên quan trọng của Hồn Minh bị bắt làm tù binh.

- Ô ô ô ~~~~~~

Tử Đế tiểu Mạc Tà sau khi dị biến ghé vào vai cỉa Sở Mộ, nhìn qua thành Hướng Vinh càng ngày càng gần thì phát ra tiếng kêu tuyên cáo chiến thắng quay về.

Tiếng thét này ngược lại vô cùng mảnh, so với tiếng gào thét chấn nhiếp trăm vạn sinh linh thì khác biệt, ngược lại lộ ra vào phần tung tăng như chim sẻ rất đáng yêu.

Đang tĩnh tu dưỡng thương, Sở Mộ nghe hiểu tiếng kêu của tiểu Mạc Tà và chậm rãi mở to mắt.

Tiểu Mạc Tà trông thấy Sở Mộ tỉnh lại, nghịch ngợm dùng cái đuôi nhỏ quét đôi má Sở Mộ, làm ra bộ dáng không biết mệt.

Sở Mộ hiện tại vui vẻ trong lòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

Nếu như không có tiểu gia hỏa này dị biến, có lẽ mình cũng không có khả năng quay trở về tòa thành thị này, tiểu Mạc Tà không có làm cho hắn thất vọng a.

Nhìn qua thành thị được nắng chiều tẩy rửa, Sở Mộ lần đầu tiên cảm nhận được bình yên là đáng ngưỡng mô cỡ nào.

Vong Mộng bay qua tường thành của thành thị, vô số tinh linh điệp giống như vây quanh vương của chúng, đám mây màu đen tụ tập lại, sắc thái lộng lẫy lơ lửng ở ngoài thành, giống như chúc mừng mọi người trở về.

- Hô ~~~~~~~

Vong Mộng cũng không có dừng lại, bay qua tường thành và bay nhanh về phía phủ thành thủ, tốc độ thật nhanh giống như tia chớp đột phá bầu trời.

Ánh mắt Sở Mộ cũng vội vàng nhìn thoáng qua, muốn nhìn một chút tòa thành thị và gương mặt thắng lợi của các binh sĩ thắng lợi quay về, nhưng Sở Mộ lại nhìn thấy trên đường phố chính có một lão giả dắt díu lấy một người càng già nua đang đi vội vàng tới cổng thành.

Lão giả cường tráng chỉ vào Vong Mộng, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói gì đó.

Mà người già đui mù nghiêng tai lăng nghe, lắng nghe âm thanh Vong Mộng bay qua, sau đó thân thể run rẩy và nước mắt tuôn trào.

Hình tượng này thoáng qua một cái, Sở Mộ lại nhìn thấy các tướng sĩ của Tam đại cung điện đang ăn mừng chiến thắng, nhưng mà vị lão nhân tang thương và khóc rống lên lại khắc sâu vào lòng của Sở Mộ, làm tiếng lòng của Sở Mộ xúc động.

Đây là chiến đâu của thế hệ này, cảm giác không phải là chiến đấu như nhau sao?

Tuy đại thăng lợi tới rất chậm chạp nhưng mà nhìn thấy một lão giả tuổi già như thế lại vui tới phát khóc khi biết tin thắng lợi vẫn là việc đáng mừng...

Ám tử sắc tinh linh điệp phân bố trong thành thị làm cho cả thành thị này xinh đẹp hơn rất nhiều.

Tam đại cung điện thắng lợi làm cho cả thành Hướng Vinh tiến vào trong chúc mừng thức trắng đêm, tên của Sở Mộ cũng tăng cao hơn lúc trước.

Sở Mộ không thể không chung vui chè chén với mọi người, hắn lúc này đang nằm trong phòng nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Diệp Khuynh Tư đang bận rộn pha chế dược tề ở bên kia thì khóe miệng của Sở Mộ hiện ra nét tươi cười, nói:

- Diệp Khuynh Tư, không vội, nàng cũng mệt rồi.

- Như vậy sao được, làn da của ngươi bây giờ đã khép lại, cơ bắp, cốt cách, mạch máu khôi phục cần thời gian rất lâu, như vậy sẽ rất đau.

Diệp Khuynh Tư rất chân thành nói ra.

Diệp Khuynh Tư ưa thích loại cấp chấp quyết không buông tha tới cuối cùng này của Sở Mộ, cũng thích nhìn thấy nụ cười tràn ngập mị lực của hắn khi thắng địch nhân trở về, nhưng mà loại chiến đấu hồn sủng kiệt sức, bản thân hắn lâm vào thương tích đầy mình, Diệp Khuynh Tư nhìn thấy sẽ đau lòng không thôi, nếu như Mạc Tà không có dị biến vậy bọn họ lần này phải chết tại chỗ đó rồi, Diệp Khuynh Tư nghĩ lại cũng cảm thấy sợ.

- Không có việc gì.

Hiện tại Sở Mộ chủ yếu là tinh thần mệt mỏi mà thôi, thương thế trên người không là gì, Sở Mộ trải qua ma hóa thì đối với đau đớn đã không còn cảm giác quá lớn.

Nói chuyện Sở Mộ đã kéo Diệp Khuynh Tư lên giường của mình.

- Để cho ta ôm nàng ngủ một giấc là tốt rồi.

Sở Mộ vừa cười vừa nói

- Ta cũng không phải thuốc dán.

Diệp Khuynh Tư liếc mắt nhìn hắn, trong nội tâm lại cảm giác ấm áp hơn nhiều.

Sở Mộ kéo Diệp Khuynh Tư nằm bên cạnh mình cũng không có khởi tâm tư gì đó, hai tay ôm lấy bờ eo của nàng, bờ môi dán lên mái tóc dài thơm ngát của Diệp Khuynh Tư, nhắm mắt lại rất bình tĩnh thiếp đi.

Diệp Khuynh Tư cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Sở Mộ, còn cảm thấy hắn bị thương nhưng ôm nàng vẫn chặt như vậy, khóe môi xuất hiện tươi cười thỏa mãn...

Sở Mộ thường xuyên tu luyện một mình, thời điểm Sở Mộ mỏi mệt cùng vết thương chồng chất thì luôn một mình một người ngồi lẻ loi dưới tán cây, kỳ thật loại cảm giác này rất cô độc.

Sau khi quen biết Diệp Khuynh Tư thì Sở Mộ dần dần quen được nàng trợ giúp chữa trị thương thế của mình và hồn sủng, loại cảm giác này rất vi diệu, nhưng mà chính loại nhu hòa cẩn thận này dần dần hòa tan khối băng cứng trong lòng của Sở Mộ, Sở Mộ không sợ khổ chiến, cũng không sợ chiến đấu đến vết thương chồng chất, sợ là thời điểm mình tổn thương nhưng không có Diệp Khuynh Tư ở bên cạnh, chỉ có thể một mình một người ngồi hong gió vết thương tới khi khô lại.