Sủng Mị

Chương 1256: Tự hào rơi lệ




Vốn hồn sủng của mình có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nhưng Đế Cơ Vũ Sa phản bội chạy trốn lâu như vậy, bỏ qua nhiều cơ hội chia sẻ cực khổ như vậy, hiện tại "Trở về" thì Sở Mộ cũng chậm rãi cho nàng đền bù.

Đế Cơ Vũ Sa nhìn qua ma diễm màu bạc giống như địa ngục kia, sắc mặt của nàng càng tái nhợt hơn trước, nàng thoáng ngẩng đầu, thần sắc thỏa hiệp vài phần, mở miệng nói:

- Ngươi bỏ ma diễm đi, ngươi cần huyền vật thì ta sẽ cho ngươi.

Đế Cơ Vũ Sa rất rõ ràng, muốn Sở Mộ buông tha cho nàng là không có khả năng, như vậy thì nàng tận lực giảm nhân tố bất lợi cho mình, quét dọn thứ ngăn cản nàng đào thoát, vì chính mình làm ra một ít chuẩn bị đào thoát, cho nên nàng đưa ra yêu cầu này đúng là có thể thực hiện, cũng chậm rãi tích lũy yêu cầu chạy trốn của nàng.

Sức hấp dẫn của huyền vật là cực lớn, Đế Cơ Vũ Sa không tin Sở Mộ không muốn.

- Ngươi nói những thứ kia thì khi ta cần ta sẽ đi lấy, nhưng ma diễm có hiệu quả thật tốt trong việc trị liệu chứng hoang tưởng và cuồng vọng của ngươi đấy.

Sở Mộ nói ra.

Bỏ ma diễm đi thì nàng thật sự là nghĩ quá nhiều, cho dù Sở Mộ không cần những thứ kia cũng phải cho nàng nếm thử tra tấn linh hồn.

- Ngươi chết không yên lành!

Đế Cơ Vũ Sa nhìn ra Sở Mộ muốn tra tấn nàng, lập tức chửi ầm lên.

Hiện tại Sở Mộ chẳng muốn nghe nữ nhân này nói nhảm, niệm chú ngữ cưỡng ép mang nàng vào trong không gian hồn sủng.

Thực lực Đế Cơ Vũ Sa bị Mạc Tà phong bế, nàng hiện tại căn bản không cách nào cãi lại cưỡng chế triệu hồi này.

Đối với nàng mà nói không gian hồn sủng của Sở Mộ không thể nghi ngờ là bóng tối hắc ám, lạnh như băng, lửa cháy mạnh và lao ngục giống như địa ngục, cho nàng vào trong không gian hồn ước đầu tiên, sau khi đóng chặt không gian hồn sủng, lập tức dùng ma diễm linh hồn đánh tới, làm cho tiếng mắng chửi của nàng im bặt.

Trong thế giới linh hồn không ngừng truyền ra âm thanh chửi bởi và đau đớn của Đế Cơ Vũ Sa, Sở Mộ rất dứt khoát chặt đứt liên hệ tinh thần này, cứ cho nàng kêu trời trách đất, cứ cho nàng mắng liên tục, dù sao qua một ít thời gian thì nàng chậm rãi trung thực trở lại.

...

Triệu hoán cùng thu hồi hồn sủng đều cần đồ an và ấn kỹ rõ ràng, Bạch Ngữ, Triêu Lãnh Xuyên, Mục Thanh Y, Liễu nguyên lão, Khương Ma Đế, Đằng nguyên lão vừa rồi ở bên cạnh, bọn họ tận mắt nhìn thấy Sở Mộ niệm chú ngữ hồn ước đem Thiện Ác Nữ Vương đáng sợ kia thu vào trong không gian hồn sủng của mình.

Đế Cơ chính là hồn sủng của Sở Mộ?

Tất cả mọi người nhìn thấy mà ngây người, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin được.

Không có người nào nghĩ tới nữ nhân giống như thần Đế Cơ trong nội tâm thần dân Vạn Tượng Đàn lại là kẻ chủ mưu của mọi âm mưu, nhưng càng không có người nào nghĩ tới tồn tại siêu cấp khủng bố như Thiện Ác Nữ Vương lại bị Sở Mộ thu vào trong không gian hồn sủng.

- Nàng... Nàng thật sự là hồn sủng của Sở Mộ?

Mục Thanh Y chỉ ngây ngốc nhìn qua Sở Mộ.

Trước kia Diệp Khuynh Tư có đề cập tới nàng còn không quá tin tưởng, nhưng bây giờ nhìn thấy Sở Mộ thật sự thu nàng ta vào trong không gian hồn sủng, tư duy của nàng triệt để hỗn loạn.

Diệp Khuynh Tư cùng Liễu Băng Lam đã cảm kích, có thể những người khác không biết tình huống chính thức, kể cả Ngô Quảng và Luyện uyên bị phong ấn linh hồn quỳ trên mặt đất cũng há hốc mồm.

Nữ nhân thánh khiết, thanh tao lịch sự, hoàn mỹ xinh đẹp, thần bí cũng là nữ nhân đáng sợ lại là hồn sủng của Sở Mộ?

Đây quả thực là chuyện còn khó tin hơn cả hồn sủng Vô Địch Đế Hoàng xảy ra dị biến chủng tộc.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác chính bọn họ nhìn thấy Sở Mộ thu hồi nàng ta vào trong không gian hồn ủng, hồn ước hồn sủng có đồ án, phù chú rất khó thông qua phương thức khác bắt chước được, vừa rồi Sở Mộ triệu hồi không có bất cứ che lắp nào, bọn họ nhìn thấy thật sự rõ ràng!

- Sở... Sở huynh đệ, cái này... Thiện Ác Nữ Vương này thật sự là hồn sủng của ngươi?

Triêu Lãnh Xuyên cảm giác thế giới quan của mình đã bị phá vỡ.

Thiện Ác Nữ Vương khủng bố làm cho Tam đại cung điện cùng người của Hồn Minh sợ hãi rất nhiều, hơn nữa nàng đẹp đẽ và tuyệt mỹ như vậy, hoàn toàn có thể dùng thiên tiên mà hình dung, loại thánh khiết, tà ác, tuyệt diễm, tà ác kết hợp với thánh khiết tạo thành một nữ ma thần, nhưng mà nàng chính là hồn sủng, còn là hồn sủng ký kêt khế ước với Sở Mộ...

- Ân, trước đây thật lâu ta đã cứu nàng, nàng ký kết hồn ước với ta và sau đó phản bội chạy trốn, trên thực tế ta biết rõ nàng trở thành Đế Cơ, hơn nữa thời điểm mang mặt nạ giả nhân giả nghĩa lung lạc nhân tâm thì ta cũng rất kinh ngạc, nhưng ta muốn trước khi đánh bại nàng thì ta nói nàng là một yêu quái, đoán chừng không có người nào sẽ tin tưởng.

Sở Mộ nói ra.

Xác thực, nếu Sở Mộ không có thu nàng vào không gian hồn sủng, dùng lực phương thức trực tiếp nhất chứng minh nàng là hồn sủng thì không ai có thể tin được nữ nhân thiện ác này lại là hồn sủng.

- Xem ra tộc chúng ta có ba người.

Bạch Ngữ nhìn qua Sở Mộ cười khổ nói một câu.

Sở Mộ cùng Bạch Ngữ cũng đã là bán ma, dùng phương thức bán ma lý giải Thiện Ác Nữ Vương thì xác thực là lý giải tốt nhất.

Nhưng mà các nguyên lão, trưởng lão trong lòng vẫn còn sợ hãi Thiện Ác Nữ Vương.

Phải biết rằng trước khi chết tranh bộc phát thì căn bản cũng không có người nào lại hoài nghi Đế Cơ thánh khiết lại là độc thủ đứng sau màn, nàng che dấu thực quá sâu. Hơn nữa còn có thực lực khủng bố không người nào chống được, nếu như thả nàng ra ngoài thì tuyệt đối sẽ mang lại tai nạn cực lớn cho lĩnh vực nhân loại.

Đối với loại tai họa này thì lĩnh vực nhân loại xảy ra mấy lần, nhưng cuối cùng cũng bị phong ấn ngủ say trong thế giới thành Thiên Hạ, hoặc là chỗ cao nhất của Phong Ấn Tháp. Phong ấn mấy trăm năm, mấy ngàn năm, như vậy tâm tình mọi người bình tĩnh trở lại.

- Năng lượng Phong Ấn Tháp bị nàng thu nạp không ít, Phong Ấn Tháp còn phải trải qua một đoạn thời gian gia cố thật dài, bằng không thì những sinh vật phong ấn sẽ thoát ra gây tai họa, nhất định là không thể đem Thiện Ác Nữ Vương phong ấn trong Phong Ấn Tháp. Bây giờ có thể khống chế Thiện Ác Nữ Vương chỉ có U Minh Hồ Tôn Tử Đế của Sở Mộ, do hắn trông giữ thì tuyệt đối không có ngoài ý muốn.

Ly lão nhân nói ra.

Nhắc tới U Minh Hồ Tôn Tử Đế thì mọi người vội vàng gật đầu.

- Xác thực, Thiện Ác Nữ Vương này là hoa hệ thuỷ tổ, đoán chừng chúng ta không thể phong ấn linh hồn của nàng vào Phong Ấn Tháp được.

Khương Ma Đế gật gật đầu. Nhìn qua Sở Mộ mở miệng nói:

- Ngàn vạn lần đứng nên để nàng chạy, bằng không thì đó là tai nạn a.

- Hiện tại Mạc Tà có thể trấn được nàng, đợi sau khi hồn niệm của ta đột phá tới cấp Hồn Tể, hồn ước của ta có thể vĩnh viễn phong ấn nàng ta.

Sở Mộ nói ra.

Chín niệm Hồn Hoàng có thể khống chế hồn sủng chúa tể cấp thấp, Sở Mộ lại là bán ma. Thực lực bản thân đã là chúa tể cấp thấp, như vậy hồn sủng dưới cấp chúa tể trung đẳng thì Sở Mộ cũng có thể khống chế được tốt, đạt tới cấp Hồn Tể, vậy cho dù là Đế Cơ Vũ Sa hóa thân Thiện Ác Nữ Vương, Sở Mộ muốn thu hồi nàng vào không gian hồn sủng nàng cũng phản kháng không được.

- Nói cũng phải, nhưng mà cấp bậc Hồn Tể...

Liễu nguyên lão muốn nói lại thôi.

Trên thực tế ai cũng tinh tường cấp bậc Hồn Tể chỉ là một truyền thuyết, trong lĩnh vực nhân loại có thể đạt tới cấp bậc này chỉ có mình Liễu Băng Lam mà thôi.

Ngay cả thực lực minh chủ Lăng Xiển cường đại tới mức một tay che trời cũng không thể bước vào cấp Hồn Tể, Sở Mộ muốn vượt qua cấp bậc Hồn Tể là vô cùng khó khăn.

Cũng không phải Liễu nguyên lão nghi vấn năng lực của Sở Mộ, mà là chín niệm Hồn Hoàng quả thật là cái hạm không thể vượt qua của nhân loại, trong lịch sử người cường đại như Lăng Xiển cũng có, nhưng mà bọn họ cũng không có vượt qua, bởi vì đạt tới cảnh giới này không có quan hệ tới thực lực.

- Những chuyện này nói sau, thế cục hiện giờ rất hỗn loạn.

Liễu Băng Lam không cho mọi người bàn thảo vấn đề này.

Liễu Băng Lam chủ yếu là đau lòng Sở Mộ, trận chiến đấu này cho dù là Sở Mộ hay là hồn sủng của hắn cũng đã chiến đấu tới mức kiệt sức rồi, nhìn toàn thân Sở Mộ đầy lỗ máu còn chưa khép lại thì nàng đã đau xót trong lòng, vì thắng lợi của trận chiến đấu này hắn trả giá quá nhiều, hiện tại tất cả đã dẹp loạn phải cho hắn nghỉ ngơi mới được.

- Mọi người về thành Hướng Vinh trước đi, chỗ đó tài nguyên tương đối nhiều, ta có thể thu thập dược tề trị liệu sẽ làm mọi người khôi phục nhanh hơn một chút.

Diệp Khuynh Tư nói ra.

Hai nữ quan tâm Sở Mộ nhất chính là các nàng, Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ hiện tại hoàn toàn dựa vào nghị lực cường đại chèo chống mà thôi, lại kiên trì như vậy sẽ tạo thành phụ tải thân thể thật lớn cho thân thể Sở Mộ.

Mọi người xác thực cần nghỉ ngơi, Sở Mộ liếc mắt nhìn qua Vong Mộng bảo toàn sức chiến đấu hoàn hảo, hiện ra bộ dáng tươi cười.

- Mang bọn họ quay về thành Hướng Vinh đi.

Tốc độ phi hành của Vong Mộng cực nhanh, đi từ thành Vạn Tượng đến thành Hướng Vinh chắc không hao tốn bao nhiêu thời gian.

Vong Mộng phiêu lạc đến trước mặt Sở Mộ, Sở Mộ lại cho những người có thương thế nặng lên người của Vong Mộng trước tiên.

Tất cả mọi người nhảy lên người Vong Mộng thì Sở Mộ lại phát hiện Liễu Băng Lam đang đứng bên cạnh, thất thần nhìn qua tòa thành triệt để bị phá hủy này.

Sở Mộ đi đến bên người Liễu Băng Lam, mở miệng nói:

- Mụ mụ, như thế nào?

Liễu Băng Lam lắc đầu, trong hai mắt có chút mỏi mệt dường như lóe lên cái gì đó, lẩm bẩm nói:

- Nếu là lúc ấy ta sớm phát hiện ngươi ký kết hồn ước với nàng ta để xâm nhập vào lĩnh vực của nhân loại, có lẽ cũng không có cục diện ngày hôm nay. Nếu như ta có thể mạnh hơn nữa thì cũng không khiến Tam đại cung điện thương vong thảm trọng như vậy...

- Hồn Minh cùng Tam đại cung điện đã tồn tại mâu thuẫn rất sâu rồi, cuối cùng sẽ có một ngày phải bộc phát. Đây là thời đại thay đổi, dù ai cũng không cách nào ngăn cản được.

Sở Mộ mở miệng nói ra.

Luc bắt chuyện với Hàn lão nhân thì Sở Mộ nhận thức đến bản chất của sự vật, giống như sự kiện của Sở Thiên Mang, nhưng mặc dù không có mâu thuẫn của Sở Thiên Mang cùng minh chủ Lăng Xiển thì mâu thuẫn vào một ngày nào đó cũng bộc phát ra mà thôi.

Nhân loại vạn năm, từng đời từng đời biến thiên. Có lẽ Tam đại cung điện thành lập cũng trải qua một hồi huyết chiến như vậy, có lẽ lần này Tam đại cung điện có thể bảo trụ địa vị một số năm sau. Nhưng sẽ có thế lực mới đi lên thay thế, nó cũng có thể gọi là "Hồn Minh", cũng có thể gọi là "Cung điện".

Hàn lão nhân nói làm cho Sở Mộ hiểu thời đại biến thiên là thành lập trên hi sinh và đổ máu. Một đám cường giả già vẫn lạc thì một đám cường giả mới sẽ xuất hiện.

Ba mươi năm trước là thời đại của Hàn lão nhân, lão tiên sinh đui mù, Ôn lão phụ, ba mươi năm sau là minh chủ Lăng Xiển, tứ Hùng, ba mươi năm sau là thời đại của Sở Mộ, Liễu Băng Lam, Mục Thanh Y, Triêu thái tử, Bạch Ngữ.

Thời đại đang thay đổi, người cường đại chỉ có thể thôi động hoặc trì hoãn cải biến mà thôi, mỗi người đều trải qua sinh lão bệnh tử, mỗi hồn sủng cũng có thời kỳ đỉnh phong và suy yếu, không có ai có thể vĩnh hằng, kể cả thế lực mấy ngàn năm. Chủng tộc trên vạn năm, thậm chí là đế quốc cổ xưa...

Sở Mộ thật sự không ngờ rằng mình lại xuất hiện vào lúc chủng tộc nhân loại suy vong và sáng lập thời đại mới, cũng thật không ngờ bản thân của mình lại là nhân tố lớn nhất chấm dứt chiến tranh của nhân loại vào thời điểm này, nếu không phải vì an nguy của Liễu Băng Lam, nếu không phải vì các trưởng bối ràng buộc. Nếu không phải dã tâm của Đế Cơ Vũ Sa, minh chủ Lăng Xiển hùng hổ dọa người, Sở Mộ sẽ tốn thời gian nhiều vào việc mang theo hồn sủng đi thăm dò thần bí của thế giới này, đi về những nơi thật xa xôi trong thế giới hồn sủng, bước vào lĩnh vực cao nhất mà mình đủ khả năng, sau đó chậm rãi đi tới cuối sân khấu...

Liễu Băng Lam nhìn qua Sở Mộ, Sở Mộ nói làm cho Liễu Băng Lam nhìn thấy tâm tính của Sở Mộ, loại tâm tính này cũng giống thực lực của hắn bây giờ, đã chính thức siêu thoát thế tục.

Đáng quý là hắn cũng không có loại tư thái cao cao tại thượng và bộ dáng thương hải tang điền thế tục không có ý nghĩa, mà là đặt bản thân mình vào đó thể ngộ bản chất.

Sở Mộ thành thục cùng tâm tình trưởng thành làm cho Liễu Băng Lam có chỗ tỉnh ngộ cũng có chỗ kinh ngạc.

- Bất kể như thế nào ngươi vẫn là thứ mụ mụ yêu quý và bảo hộ nhât trên đời. Mụ mụ không thể cho ngươi cái gì, ngươi lại trả giá vì ta nhiều vậy.

Liễu Băng Lam hổ thẹn thấp giọng nói ra.

Thành Thiên Hạ nhìn thấy Sở Mộ cứu vớt thành Thiên Hạ và ma hóa, Liễu Băng Lam đã âm thầm thề mình phải mạnh hơn nữa, như vậy mới không làm mất thứ mình bảo hộ trong lòng, sẽ không làm cho người mình yêu quý rơi xa.

Thế nhưng mà cuộc chiến thành Vạn Tượng làm Liễu Băng Lam cảm giác Sở Mộ dùng sinh mạng của một người đi chiến đấu, nàng vẫn không thể giúp được cái gì, nhìn hài tử của mình thương thể đấy người, nhìn qua hắn và hồn sủng của hắn dùng mau tươi thủ hộ Tam đại cung điện, Liễu Băng Lam với tư cách một mẫu thân làm sao có thể tha thứ cho mình vô năng cơ chứ?

- Nếu như hắn có thể nhìn thấy ngươi như hiện giờ sẽ tự hào rơi lệ đấy.

Hồi lâu, ánh mắt Liễu Băng Lam lóng lánh nói ra một câu.

Sở Mộ biết rõ Liễu Băng Lam nói "Hắn" là ai.

Tất cả chiến tranh đã chấm dứt, địch nhân lớn nhất cũng bị chính mình đánh bại, sau đó là gió êm sóng lặng, vậy nàng có thể cùng đạp lên con đường tu hành hồn sủng với lão nam nhân như trước kia không?