Tù đảo vương giả mười tám tuổi.
Tô Vũ mất đi hồn vía từ chiến trường trở lại, đúng lúc nghe thấy mọi người nghị luận, trong lòng lại càng hoảng sợ lên đến tột đỉnh.
"Ngươi thật sự sinh tồn ở Tù đảo ba năm, hơn nữa chỉ có mười tám tuổi?" Tô Vũ ngó chừng Sở Mộ, mở miệng chất vấn không dám tin tưởng.
Sở Mộ chỉ hờ hửng gật đầu, đi tới trước mặt Hạ Nghiễm Hàn thản nhiên nói: "Ba năm trước đây ngươi đã nói, nếu từ trong Tù đảo còn sống đi ra, ta có thể giành được tự do tuyệt đối, bây giờ ta muốn quay về gia tộc."
"Không vội, trước tiên có chuyện cần ngươi làm, chuyện này cũng không khó, sau đó ngươi sẽ có thể quay về cũng không muộn." Hạ Nghiễm Hàn nói.
"Chuyện gì?" Sở Mộ hỏi.
"Bắt đầu từ hôm nay ngươi là Hằng Hải Yểm thiếu, chức vị hỗ trợ thân tín của Cẩn Nhu tiểu công chúa." Hạ Nghiễm Hàn nói rất nghiêm túc.
"Hằng Hải Yểm thiếu?"
Sở Mộ hoàn toàn không hiểu quy định của Yểm Ma cung, tự nhiên không rõ danh hiệu này có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng ngay khi Hạ Nghiễm Hàn nói ra những lời này, thần sắc đám người bên cạnh hắn rõ ràng là có biến hóa.
Sở Mộ không biết danh hiệu "Yểm thiếu" là gì, nhưng mà bọn họ lại hiểu rõ vô cùng.
Yểm thiếu là danh hiệu vinh quang cao nhất được Yểm Ma cung ban cho đám thanh niên trẻ tuổi
Thanh niên cao thủ trong Yểm Ma cung có vô số, nhưng giành được danh hiệu này chỉ có vài người. Ngay cả Tô Vũ cũng phải dựa vào địa vị phụ thân hắn mới có, nếu không hắn căn bản không thể nào đạtt được danh hiệu "Yểm thiếu" vô thượng vinh quang.
Ở bên trong Yểm Ma cung, chỉ cần có danh hiệu "Yểm thiếu" này tương đương với quyền lực phó thành chủ của tòa thành cấp tám trở xuống do Yểm Ma cung sở quản hạt, tùy thời đều có thể thi hành. Tất cả chấp sự trực thuộc Yểm Ma cung đều nằm trong quyền hạn "Yểm thiếu" sai khiến.
Yểm Ma thành là tòa thành cấp mười, gia tộc Sở Mộ ở Cương La thành chính là một tòa thành cấp tám.
Quyền uy cao nhất tự nhiên là thành chủ, thành chủ Cương La thành chính là gia chủ Dương gia, phó thành chủ là gia chủ Tần gia. Bây giờ Sở Mộ có danh hiệu "Yểm thiếu" nghĩa là chức vị tương đương với gia chủ Tần gia.
Vinh quang to lớn cỡ này không thể nào có được một sớm một chiều, nếu Sở Mộ sinh sống ở Cương La thành không biết cần phải hao phí thời gian bao nhiêu năm mới có thể đạt được. Nhưng mà trải qua ba năm tẩy lễ trên Tù đảo, hắn giành được Yểm Ma cung thưởng thức, địa vị Sở Mộ trực tiếp nhảy lên vị trí cao hơn cả gia chủ Sở gia.
"Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ của ngươi rất tốt." Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi đứng dậy, sau khi nói xong câu đó trực tiếp xoay người rời khỏi.
Sở Mộ nhìn bóng lưng lãnh ngạo của nam tử kia, mơ hồ cảm giác Hạ Nghiễm Hàn ba năm sau hình như còn nắm bắt khó hơn.
Mỗi một vị Tù đảo vương giả tại Yểm Ma cung đều được không ít người chú ý, bọn họ sẽ cực kỳ ân cần chìa cánh tay ra, tìm mọi cách chiêu hiền đãi sĩ gia nhập dưới cờ của mình.
Thế nhưng, tình huống bây giờ đã quá rõ sáng rồi, vị Tù đảo vương giả mười tám tuổi này chính là thủ hạ Hạ Nghiễm Hàn. Những người trong Yểm Ma cung đều biết tính cách Hạ Nghiễm Hàn, hiển nhiên là không có người nào dám đi đào mỏ trong nhà cái tên "sát thủ mặt lành" này.
Cho nên bao gồm cả Chu Lộ Lăng ở bên trong, tất cả những người khác chỉ có thể lắc đầu rời đi. Bọn họ cũng có thể đoán được Hạ Nghiễm Hàn đã đào tạo ra một Tù đảo vương giả, địa vị của hắn trong Yểm Ma cung sợ rằng sẽ tiếp tục tăng nhanh tới mức vô cùng đáng sợ.
"Đây là của ngươi." Chu Lộ Lăng đứng lên đặt cấp bốn hồn tinh hai thuộc tính ở trước mặt Sở Mộ, rồi lập tức xoay người rời khỏi.
Sở Mộ hơi ngạc nhiên nhìn xuống khối cấp bốn hồn tinh hai thuộc tính, thứ này giá trị không rẻ nha? Vẻ mặt biểu lộ sự nghi ngờ không hề che giấy.
"Đây là Hạ đại nhân ban thưởng cho ngươi." Phong Hương lúc trước đứng ở phía sau Hạ Nghiễm Hàn thản nhiên nói.
Sở Mộ liếc sang nữ tử này một cái, chẳng qua là hờ hửng gật đầu.
"Ngươi đi theo ta." Phong Hương nói.
Sở Mộ vẫn gật đầu y như cũ, bình thản đi theo sau nữ tử ngạo mạn này.
Phong Hương dẫn Sở Mộ đi vào trong một tòa cung điện rộng lớn, dọc theo những hành lang rắc rối phức tạp, quẹo qua vài ba khúc cua chóng mặt.
"Yểm Ma cung chia làm Nội Ma Cung và Ngoại Ma Cung, ngươi có thân phận Yểm thiếu nên có thể tiến vào ở trong Nội Ma Cung. Nhưng mà chức vị thực tế của ngươi vẫn là Ngoại Ma Cung. Trong Ngoại Ma Cung đều có dấu hiệu phân chia giới hạn rõ ràng, trên đường đi qua cũng có người canh gác. Trong lúc tiến vào Nội Ma Cung cứ lộ ra con dấu thân phận của ngươi là được rồi, nhưng không thể tùy tiện đi loạn trong Nội Ma Cung. Nếu muốn đi đâu phải hỏi kỹ lộ tuyến, sau đó đi đường thật cẩn thận, nếu như đi vào địa phương cấm kỵ, ngươi rất có thể sẽ biến thành tù nhân."
Phong Hương đi ở phía trước, giảng thuật đại khái một số quy củ trong Yểm Ma cung cho Sở Mộ nghe.
Sở Mộ chỉ lắng tai nghe, không chen vào nói một câu nào, ánh mắt không ngừng nhìn vào kiến trúc huy hoàng ở chung quanh.
"Tốt lắm, nơi này chính là chỗ ở của ngươi, đây là gian phòng được phân theo chức vị của ngươi." Phong Hương đẩy cánh cửa một căn phòng trong đình viện, sau đó chỉ tay ra hiệu cho hắn.
Sở Mộ ở trong gia tộc cũng có một đình viện riêng biệt, thế nhưng phong cách xây dựng không giống với nơi này, mức độ hoành tráng chênh lệch quá xa rồi. Yểm Ma cung đúng là giàu nứt vách, chỗ ở của một người hỗ trợ cũng tương đương với thiếu gia một đại gia tộc.
"Chút nữa sẽ có người dẫn hai mươi nữ tử đến phòng của ngươi, có thể tùy ý lựa chọn hai người làm thiếp thân tỳ nữ." Phong Hương nói.
"À, là những nữ tử gì?" Sở Mộ hỏi. Sở Mộ vốn quen tự mình làm việc, nếu như không cần thiết sẽ không cần cho nữ tử đi theo, nhiều khi còn dẫn tới phiền toái.
"Đều là Hồn Sĩ ký kết hồn ước vớiThanh Yểm Ma, có danh hiệu cấp ba trong hệ thống phân quyền Yểm Ma cung." Phong Hương nói.
"Danh hiệu là có ý gì, mới vừa nãy ta nghe nói Hằng Hải Yểm thiếu là sao?" Sở Mộ đề ra nghi vấn trong lòng.
"Danh hiệu là địa vị được phân chia cụ thể trong Yểm Ma cung, chia làm mười cấp, cấp một thấp nhất, cấp mười cao nhất. Yểm thiếu là danh hiệu cấp bảy, một trong những vinh dự cao nhất dành cho thành viên Yểm Ma cung từ ba mươi tuổi trở xuống. Quyền lực tương đương với phó thành chủ của tòa thành cấp tám trở xuống, mỗi quý (một mùa) sẽ có thể đến tàng thư các Yểm Ma cung lựa chọn một quyển sách hồn kỹ học tập. Nếu như bỏ qua sách hồn kỹ vẫn được phép lựa chọn hồn tinh, cụ thể còn có quyền lực gì thì ngươi hỏi thăm tỳ nữ là tốt rồi." Phong Hương nói.
Sở Mộ gật đầu, cảm thấy vô cùng ngoài dự liệu đối với cái danh hiệu cấp bảy này.
"Sau này Hạ đại nhân có chuyện gì sẽ do ta truyền tới cho ngươi, tiểu công chúa bây giờ không có ở trong Ma Cung, ngươi trước tiên có thể trở về gia tộc, thuận tiện làm một chuyện cho Yểm Ma cung." Phong Hương nói.
"Chuyện gì?" Sở Mộ hỏi.
"Sau khi ngươi đến Cương La thành sẽ có người nói cho ngươi biết, mặt khác Dương gia thất ước, không có giao đồ cho Hạ đại nhân như từng hứa hện. Hạ đại nhân bây giờ bận rộn không có thời gian để ý tới bọn họ, chuyện này ngươi cũng thuận tiện giải quyết đi." Phong Hương nói.
Sở Mộ cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là gật đầu xác nhận.
Dương gia là mục tiêu Sở Mộ nhất định phải giải quyết, bọn họ cũng chẳng sống khả giả được bao lâu nữa rồi.
"Một vấn đề khác, trước hết ngươi nghỉ ngơi một chút, thuận tiện sửa sang lại bộ dáng của mình đi, có chuyện gì thì phân phó tỳ nữ tới tìm ta." Sau khi Phong Hương nói xong liền xoay người rời khỏi.
Khi Phong Hương rời khỏi gian phòng Sở Mộ, vẻ mặt lạnh băng cũng dần biến hóa, trong giây lát hít sâu hơi nhẹ nhõm, âm thầm cắn răng lẩm bẩm: "Người này quả thực thối chết mà."
"Thế nhưng, toàn thân hắn đầy sát khí, lại hiểu cách nội liễm, tính cách quyết đoán, tĩnh táo. Nếu khống chế tốt có trở thành lợi khí cho Hạ đại nhân."
Sở Mộ chậm rãi ngồi xuống ghế, từ thái độ Hạ Nghiễm Hàn nhìn lại, Sở Mộ đã có thể đoán được Hạ Nghiễm Hàn nhất định là muốn bồi dưỡng mình trở thành thủ hạ.
Sở Mộ theo đuổi con đường cường giả, bản tính hắn cũng không thích ước thúc, chỉ sợ Yểm Ma cung cho mình điều kiện tu luyện phong phú, lợi ích to lớn thì hắn vẫn không thể động tâm. Bởi vì hắn biết nếu ở trong Yểm Ma cung, ngoại trừ quyền lực vô thượng ra, khẳng định còn có rất nhiều ước thúc và hạn chế.
Mạc Tà là Hồn sủng liên tục dị biến, không qua bao lâu nữa Mạc Tà nhất định sẽ tiến hành một lần chủng tộc dị biến khác. Hạ Nghiễm Hàn đã từng chứng kiến Nguyệt Quang Hồ, bây giờ lại chú ý tới Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ. Nếu như Mạc Tà phát sinh chủng tộc dị biến một lần nữa, Hạ Nghiễm Hàn nhất định sẽ phát hiện khác thường. Khi đó bản chất Mạc Tà sẽ bị bại lộ.
Trong quá trình Sở Mộ tàn sát trên Tù đảo đã kiến thức đủ các loại ngươi lừa ta gạt, vô số âm mưu quỷ kế chém giết lẫn nhau. Mặc dù hắn không có xâm nhập hiểu rõ Hạ Nghiễm Hàn, nhưng Sở Mộ có thể khẳng định Hạ Nghiễm Hàn là một người vì nhận được ích lợi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Nếu như hắn biết mình có một con Hồn sủng liên tục dị biến, Hạ Nghiễm Hàn khẳng định sẽ cướp đi không chút do dự.
Cho nên việc cấp bách nhất bây giờ chính là Sở Mộ phải tìm biện pháp thoát khỏi Hạ Nghiễm Hàn khống chế.
Thời gian Sở Mộ suy tư không lâu lắm, lát sau chợt có một nam tử áo đen dẫn hai mươi nữ tử mặc y phục lụa xanh mỏng manh tiến vào phòng Sở Mộ.
"Ách, xin hỏi có phải là Hằng Hải Yểm thiếu hay không?" Khi nam tử áo đen đi vào gian phòng nhìn thấy bộ dạng "đặc thù" của Sở Mộ, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ quái dị.
"Đúng!" Sở Mộ gật đầu, ánh mắt quét một vòng qua hai mươi tỳ nữ do nam tử áo đen mang đến.
Hai mươi tỳ nữ này tuổi chừng mười tám, vóc người cũng không tệ lắm, có lồi có lõm, vào mùa xuân lại mặc y phục lụa mỏng, chân ngọc lắc nhẹ rất dễ dàng khiêu khích bản tính dục vọng của một người đàn ông.
Những cô gái này hiển nhiên đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, xếp hàng đứng ở trước mặt Sở Mộ khẽ khom người thi lễ, tư thái ôn nhu hoàn toàn bày ra rõ ràng, ngay cả Sở Mộ cũng sáng mắt lên.
Trên thực tế, sau khi hai mươi nữ tử này đi vào phòng, nhìn thấy Sở Mộ liền sợ hãi hoa dung thất sắc.
Các nàng đều có danh hiệu cấp ba trong Yểm Ma cung, nếu như phân công đến những địa phương khác trong Yểm Ma cung coi như là có chút thân phận. Trong toàn bộ Yểm Ma cung, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi đại nhân vật đạt được danh hiệu Yểm thiếu cấp bảy mới có quyền phân phối thành viên danh hiệu cấp ba làm tỳ nữ.
Nếu bọn họ có điều kiện bám vào một vị đại nhân vật danh hiệu cao tự nhiên là chuyện tốt, ít nhất cũng bảo đảm tương lai sau này vô cùng sáng lạn.
Chẳng qua là đám nữ tử như hoa như ngọc này sợ hãi biến sắc, chính là cái vị Hằng Hải Yểm thiếu chủ nhân của bọn họ lại y như dã nhân từ trong rừng chui ra vậy, cả người tản ra mùi hôi thối nồng nặc. Cặp mắt chẳng khác dã thú là mấy, hình như tùy thời đều có thể đớp một ngụm nuốt sạch các nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn
Tỳ nữ nhất định là phải hầu hạ chủ nhân, trước đó trong lòng các thiếu nữ đều có chuẩn bị tư tưởng rất tốt. Các nàng ấn tượng mỗi vị Yểm thiếu của Yểm Ma cung đều mang bộ dạng tà mị anh tuấn, khí thế ngất trời, nếu được hầu hạ thanh niên tuấn kiệt như vậy, các nàng vẫn có thể tiếp nhận.
Nhưng cái vị Hằng Hải Yểm thiếu này thoạt nhìn quá mức kinh khủng rồi, không chừng vừa mới vào phòng ngày đầu tiên sẽ bị chủ nhân như dã thú này tươi sống hành hạ chết mất thôi.
"Không nên tuyển ta, không nên tuyển ta."
Kết quả là trong lúc hai mươi thiếu nữ khom người thi lễ liền bắt đầu âm thầm cầu nguyện.
"Ngài … Yểm thiếu, ngài tùy tiện… tùy tiện tuyển chọn hai vị… à, ngài là Hằng Hải Yểm thiếu, ngài có thể lựa chọn tỳ nữ đến từ Hằng Hải." Vị nam tử áo đen nói chuyện cũng rất khác thường, ánh mắt quét qua chúng nữ một lượt, sau đó dừng lại mấy tỳ nữ ở chính giữa.
Nghe được câu này, hai tỳ nữ kia cả người run lên, trong mắt hiện lên một chút tức giận.
"Ừ, vậy coi như xong." Sở Mộ gật đầu, sau khi nói xong chỉ liếc qua chúng nữ một vòng cho có lệ.
"Hai người các ngươi lưu lại hầu hạ Yểm thiếu." Nam tử áo đen tựa hồ đã chịu không nổi cái mùi hôi thối khó ngửi ở trong phòng, sau khi bảo hai nàng kia lưu lại lập tức mang theo mười tám nữ tử khác rời khỏi.
Mười tám người nữ tử khác lúc gần đi đều lộ vẻ mừng rỡ vì may mắn thoát khỏi tai họa. Nhìn thoáng qua vị trí Thanh Hà và Đinh Vũ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Những cô gái giống như bọn họ quả thật rất khó leo lên vị trí cao trong Yểm Ma cung, chỉ có thể sống dựa vào mới có khả năng sinh tồn. Nhưng mà làm tỳ nữ cũng phải tùy vào chủ nhân mới có thể phát triển, nếu không cuộc sống của các nàng trong tương lai càng thêm bi thảm.
Trong lúc đóng của lại, tròng mắt hai nữ tử kia đã bắt đầu ẩm ướt kia, âm thầm trách số phận của mình quá nghiệt ngã, nhưng các nàng vẫn nghiến răng cố không phát ra tiếng nấc.
Một thiếu nữ đến từ Hằng Hải coi như là trấn định, nhưng sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nãy giờ vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn tới chủ nhân Yểm thiếu chút nào.
"Các ngươi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm." Sở Mộ cũng lặng lẽ quan sát thiếu nữ đến từ Hằng Hải, cảm thấy hình như có chút quen thuộc, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dứt khoát bày ra bộ dạng Đại thiếu gia.
Hai nàng không dám vi phạm ý tứ Sở Mộ, lập tức chạy đi chấp hành nhiệm vụ, nhưng mà các nàng nghĩ tới cảnh phải hầu hạ nam tử này tắm rửa, nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống tầm tã. Ái biết được cái gã chủ nhân trông giống cầm thú này khi tắm sẽ làm cái gì chứ?
"Đinh Vũ tỷ tỷ, làm sao bây giờ aa.a… ánh mắt của hắn thật là đáng sợ, hình như muốn nuốt sống chúng ta vậy, ngươi nói hắn có thể … đem chúng ta... hay không?" Trong khi rời phòng đi chuẩn bị nước nóng, thiếu nữ Thanh Hà lập tức luống cuống lên một trận, tâm tình rối bời.
"Ta... ta cũng không biết, chúng ta đun nước nóng chậm một chút, thử nghĩ đối sách xem sao." Đinh Vũ cũng cảm giác ánh mắt nam tử kia quá mức đáng sợ, đến bây giờ trong lòng vẫn còn đang run rẩy không ngừng.
"Nhưng sau này chúng ta vẫn phải hầu hạ hắn, cho dù hôm nay tránh thoát..."
"Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi."