Thất Hoang Chi Viên tồn tại nghe nói còn lâu hơn cả Vạn Tượng Cảnh rất nhiều, Vạn Tượng Cảnh chính là khu vực Thiên Hạ Cảnh mở rộng ra, mà cả hạch tâm của Vạn Tượng Cảnh mới thật sự là Đông Cuồng Lâm, từ khi giao thiệp với nhân loại thì qua thời gian cực lâu Vạn Tượng Cảnh phân bố rất nhiều thành thị của nhân loại, diện mạo của nó cũng biến hóa rất nhiều, cuối cùng những nơi nghỉ lại của hồn sủng biến thành thành thị của nhân loại.
Mà Đông Cuồng Lâm từ đầu đến cuối là nơi không giao thiệp với nhân loại, ở trong đó có nguyên nhân rất lớn là Thất Hoang Chi Viên tồn tại, trong đó nghỉ lại không ít thổ dân cường đại.
- Trên quyển trục của Hàn lão ghi lại chính là tình huống Thất Hoang Chi Viên năm mươi năm trước, Sinh Mệnh Quả Thực nằm ở vị trí này của Thất Hoang Chi Viên, chỗ đó có một Vạn Đồng Ma Thụ nghỉ lại, lão nhân gia nói vật kia ít nhất là sống trên ngàn năm, diện tích bộ rễ của nó bao bọc cả ngàn dặm. Text được lấy tại Truyện FULL
Mục Thanh Y cầm quyển trục đọc một hồi.
- Vạn Đồng Ma Thụ sống mấy ngàn năm, vậy khẳng định là thụ vương rồi?
Sở Mộ nội tâm cả kinh.
Trong lĩnh vực nhân loại sinh sống cơ hồ không nhìn thấy sinh vật cấp chúa tể, mà Thất Hoang Chi Viên này có mấy nơi có sinh vật cấp chúa tể nghỉ lại, cũng khó trách Hàn lão nhân lúc trẻ tổn thương một hồn khi tiến vào đây a.
- Ân, Quan Hoàng Vương của ta và ngươi đều có hỏa thuộc tính, đối phó có lẽ vô cùng dễ dàng, chỉ sợ còn có sinh vật cấp chúa tể khác.
Mục Thanh Y nói ra.
- Không có việc gì. Chúng ta có thể ứng phó nha.
Sở Mộ nói ra.
Dựa theo quyển trục chỉ thì hai người rất thành nhanh tiến vào trung bộ của Thất Hoang Chi Viên.
Trung bộ linh khí nồng hậu dày đặc, thường xuyên có thể nhìn thấy sinh vật cấp Đế Hoàng đi lại, chắc hẳn trong Thất Hoang Chi Viên này cấp Đế Hoàng cũng phải cẩn thận thật nhiều, dù sao đoạn đường này tiềm hành Mục Thanh Y cùng Sở Mộ nhin thấy số lượng Đế Hoàng cao đẳng không ít.
May mà những sinh vật nghỉ lại trong Thất Hoang Chi Viên không có ý muốn rời khỏi tịnh thổ này. Nếu như chúng có suy nghĩ tới lãnh thổ của nhân loại, nhiều Đế Hoàng như thế đủ tạo nên trường hạo hiếp với nhân loại rồi.
Dần dần Sở Mộ cùng Mục Thanh Y tiến vào sâu trong Thất Hoang Chi Viên, trong Thất Hoang Chi Viên còn kinh người hơn tưởng tượng của hai người, bọn họ có cảm giác mình như đang tiến vào thời kỳ thái cổ, tất cả thực vật cơ hồ đều cao tới mấy trăm thước, tất cả bụi cỏ không khác gì rừng rậm của nhân loại.
Nhìn qua những hồn sủng kích thước cực lớn đi qua trước mặt của mình, đầu của chúng còn cao hơn cả tán cây. Sở Mộ cùng Mục Thanh Y có cảm giác cổ quái!
- Ta cảm giác chúng ta hình như phi thường nhỏ bé, so với rừng rậm thì chúng ta giống như con kiến, cho dù là thực vật hay là hồn sủng hình thể đều lớn hơn những gì chúng ta được nhìn thấy nhiều.
Mục Thanh Y mở miệng nói ra.
Sở Mộ tràn đầy đồng cảm, phiến Thất Hoang Chi Viên này rơi xuống một lá cây cũng thừa sức cho bọn họ rải thảm nằm lên, đi trong rừng rậm khổng lồ này thực sự có cảm giác mình vô cùng nhỏ bé.
- Xem ra cảm giác của chúng ta không khác nhau...
Biểu hiện trên mặt của Sở Mộ trở nên quái dị vài phần, sau đó chỉa chỉa vào sinh vật nhỏ trên lá cây.
Mục Thanh Y thuận thế nhìn lại. Phát hiện sinh vật lạ lẫm và quen thuộc nằm sắp trên lá cây nhìn kỹ lập tức mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
- Hấp Tủy Ma Văn, loại vật này ngay cả hồn sủng cũng không được tính...
Mục Thanh Y hạ giọng nói ra.
Hấp Tủy Ma Văn loại sinh vật này không được xếp vào hàng ngũ hồn sủng, bị xem là tiểu sinh mệnh không có sức chiến đấu, loại tiểu sinh mệnh này dựa vào hút nội tủy của thực vật và máu của sinh vật mà sống, hình thể lớn nhất không vượt qua ngón cái.
Thế nhưng mà bày ở trước mặt Sở Mộ cùng Mục Thanh Y là Hấp Tủy Ma Văn có hình thể hơn hai mét, nhìn nó không khác gì Thiên Ma Trùng. Hơn nữa cái kim dày của nó đâm vào người của nhân loại, đem cốt tủy của người và hồn sủng hút khô a!
Tiểu sinh vật không thuộc hồn sủng lại có thể so với Thiên Ma Trùng cấp nô bộc. Như vậy những thứ được xếp vào hàng hồn sủng thì sao?
Chuyện này quả nhiên thuyết minh Thất Hoang Chi Viên đáng sợ không hợp thói thường, chắc hẳn những sinh vật cấp Đế Hoàng gặp được ở bên ngoài lúc trước mới là hồn sủng bình thường.
- Thực vật thời Thái Cổ thật sự quá hùng tráng, chủng tộc hồn sủng số lượng rất thưa thớt, đại bộ phận sinh vật hình thể khổng lồ hơn hiện giờ rất nhiều. Thì ra những chuyện cổ nhân ghi lại ta vốn không tin, hiện tại ta tin tưởng rồi.
Sở Mộ nhìn qua một tiểu sinh mệnh trong này và tiểu sinh mệnh bên ngoài quá khác nhau, lầm bầm lầu bầu.
- Nơi này hẳn là nguyên nhân đặc thù nào đó nên bảo trì sinh thái thời kỳ Thái Cổ, mà hồn sủng trảo qua không biết bao nhiêu lần tiến hóa, lột xác đã có được huyết thống cực mạnh. Bản thân huyết thống đã phi thường tốt đẹp, nếu như loại địa phương nghỉ lại này tài nguyên phong phú, trong hoàn cảnh sinh thái Thái Cổ này quả thực là một động thiên phúc địa a...
Mục Thanh Y nói ra.
Khó trách sinh vật nghỉ lại nơi này chưa bao giờ rời khỏi Thất Hoang Chi Viên, có bảo địa như vậy thì không có sinh vật gì nguyện ý đi hô hấp không khí không tinh khiết ở bên ngoài.
...
Một đường tiềm hành Sở Mộ cùng Mục Thanh Y dần dần tiếp cận nơi có Sinh Mệnh Thụ.
Thực lực hai người đều là cấp chúa tể, tuy hoàn cảnh Thái Cổ rất ưu việt, nhưng sinh vật cấp chúa tể cũng không phải ở khắp nơi, hai người đi lại vô cùng nhẹ nhõm.
Nhưng mà bọn họ muốn lấy được Sinh Mệnh Quả Thực sẽ phải kinh động Vạn Đồng Ma Thụ, một hồi ác chiến là không thể tránh được.
- Còn hơn trăm dặm, càng đi về phía trước chính là khu vực rể cây của Hấp Tủy Ma Văn bao phủ.
Mục Thanh Y nói ra.
Trước mặt hai người vẫn là rừng rậm cao lớn như cũ, phóng nhãn nhìn qua thậm chí không thấy được cuối cùng, nhưng mà trong rừng rậm to lớn này, mỗi một tấc thổ địa đều có thể có rễ của Vạn Đồng Ma Thụ đang ẩn nấp.
- Ân, ta đi hấp dẫn lực chú ý của Vạn Đồng Ma Thụ, ngươi lặng lẽ ẩn vào đó lấy hai mươi Sinh Mệnh Quả Thực đi.
Sở Mộ không thể xác định được rốt cuộc có bao nhiêu sinh vật cấp chúa tể, dù sao trong hoàn cảnh Thái Cổ này xuất hiện vài con sinh vật cấp chúa tể cũng là bình thường.
- Ngươi khống chế lực lượng dị hệ và ám hệ sẽ dễ lẻn vào hơn, hãy để cho Quan Hoàng Vương của ta đối kháng chính diện với Vạn Đồng Ma Thụ đi.
Mục Thanh Y nói ra.
- Cũng được, nhưng mà ngươi phải cẩn thận một chút, thực lực của Vạn Đồng Ma Thụ này không kém hơn Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân đâu.
Sở Mộ nói ra.
- Ân.
Mục Thanh Y gật gật đầu, lập tức niệm chú ngữ triệu hồi Quan Hoàng Vương.
Toàn thân Quan Hoàng Vương thiêu đốt hỏa diễm kim sắc, sau khi triệu hoán thì rừng rậm này biến thành màu vàng, một cổ khí tức bá đạo bao phủ khu vực trăm dặm, hoàn toàn là cố ý khiêu khích Vạn Đồng Ma Thụ và các sinh vật khác.