Sủng Mị

Chương 1125: Vạch mặt




Sở Phương Trần này rốt cuộc biết mình đang nói chuyện với ai hay không?

Thiên tử Ngô Quảng chính là đệ tử minh chủ. Hơn nữa vừa rồi đưa ra lựa chọn quyết đấu cũng cho thấy hắn mạnh mẽ bao nhiêu, Sở Phương Trần chưa chắc đã là đối thủ của hắn, hắn rõ ràng dám dùng ngữ khí này nói chuyện với người ta!

- Sở Phương Trần, ngươi thật lớn mật. Có biết ngươi đan nói chuyện với ai hay không?

Mạch Lăng đã sớm hận Sở Mộ thấu xương, lập tức nhìn hắn hét lớn lên.

Sở Mộ đưa mắt nhìn qua Mạch Lăng, không nhìn thẳng thằng này, thản nhiên nói:

- Còn nữa, Tam đại cung điện không chào đón ngươi đi vào, đừng cho rằng ai cũng có thể tùy ý ra vào Tam đại cung điện như vậy.

Nói xong ánh mắt Sở Mộ nhìn quét qua các nguyên lão của Tam đại cung điện, tiếp tục nói.

- Về sau người nào trông thấy hắn đi vào Tam đại cung điện, trực tiếp đánh ra ngoài.

- Đánh ra ngoài... Cái này...

Các nguyên lão lập tức hai mặt nhìn nhau!

Dù sao thiên tử Ngô Quảng cũng đại biểu cho minh chủ, tuy nhân vật như vậy đã đứng ở mặt đối lập, nhưng hắn muốn bước vào Tam đại cung điện, chỉ cần không phải làm ra chuyện khiêu khích rõ ràng gì thì bọn họ nhất định sẽ không đi can thiệp. Ai ngờ đến Sở Phương Trần lại không chút do dự vạch mặt, còn chỉ rõ hắn dám bước vào sẽ bị đánh ra ngoài, chuyện này khiến đám lão nhân như bọn họ không biết nên làm thế nào.

- Sở Phương Trần. Ngươi không nên tùy tùy tiện tiện đưa ra mệnh lệnh cho Tam đại cung điện hạ như vậy, hơn nữa còn tưực tiếp nhắm vào Ngô Quảng, dù sao sau lưng của hắn...

Tiếu nguyên lão ngữ khí uyển chuyển nói ra.

- Đúng vậy a. Chớ vì tranh giành tình nhân mà ảnh hưởng tới đại cục.

Mấy lão nhân gia này cũng tận tình khuyên bảo, thực sợ Sở Phương Trần không nghĩ qua làm chuyện dẫn phát chiến tranh sớm, dù sao Ngô Quảng xác thực có quyền lực ra lệnh cho Hồn Minh, chọc hắn tức giận sẽ có phiền toái.

- Lệnh của hắn chính là lệnh của ta, chúng điện vệ, thánh vệ, thống lĩnh hộ vệ, kể từ hôm nay cấm Ngô Quảng tiến vào Tam đại cung điện.

Bỗng nhiên một âm thanh lạnh như băng truyền tới, đè ép âm thanh do dự của các lão nhân xuống.

Sau khi âm thanh này vang lên thì Liễu Băng Lam ung dung đẹp đẽ quý giá được đông đảo thị nữ đi theo tiến lên, dung mạo tuyệt mỹ mang theo vài phần uy nghiêm bức người.

Người của Tam đại cung điện thấy nữ tôn đã đi tới nhao nhao hành lễ.

Sắc mặt Ngô Quảng khó coi nhìn chằm chằm vào Liễu Băng Lam, ngữ khí tận lực giữ bình tĩnh:

- Nữ tôn điện hạ làm gì phải như thế? Chẳng lẽ Ngô Quảng ta cần đùa nghịch âm mưu thủ đoạn với Tam đại cung điện hay sao?

- Nếu lập trường đã khác nhau thì nên phân chia giới hạn, thiên tử có rảnh rỗi thăm viếng Tam đại cung điện chúng ta. Chẳng băng bỏ nhiều thời gian trông coi thủ hạ của mình, miễn gây ra chuyện thị phi. Song phương giao chiến vốn là chuyện của song phương, không nên liên lụy, gia tộc, thành thị khác mới tốt.

Liễu Băng Lam mở miệng nói ra.

Lời này làm cho thiên tử Ngô Quảng không cách nào phản bác, đành phải cười mà không phải cười, nói:

- Đã như vầy, Ngô Quảng cũng không nói thêm cái gì.

Nói xong ánh mắt Ngô Quảng không thèm che dấu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ngữ khí mang theo vài phần khinh thường nói ra:

- Nếu nữ tôn điện hạ đã triệt để phân rõ địch ta thì tương lai gặp nhau thì đừng trách Ngô Quảng ta tâm ngoan thủ lạt. Còn nữa, Sở Phương Trần, ngươi có một Bạch Yểm Ma cách cấp chúa tể một bước cũng không phải là đối thủ của ta, có ta ở đây thì chỉ sợ sau này ngươi không được tốt rồi!

Ngô Quảng đang uy hiếp trần trụi, không thể nghi ngờ cho thấy giữa hai người phải co một người chết, trực tiếp đẩy tình hình lên đầu sóng ngọn gió!

- Không cần hơn thua trong lời nói đâu, ta rất đồng ý sẽ không hạ thủ lưu tình với nhau.

Sở Mộ bình thản trả lời một câu.

Ngô Quảng hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn qua Hùng Mạt Mạch Lăng, quay người rời đi.

Mạch Lăng vội vàng đi theo sau lưng Ngô Quảng, nếu không co thể sẽ bị Mục Thanh Y khống chế Quan Hoàng Vương giết qua, cái mạng của hắn hiện tại chỉ có thể nương nhờ vào hộ tâm phù này mà thôi.

Người của Tam đại cung điện nhanh chóng tán đi, nhưng mà chuyện quyết đấu ba ngày sau chắc hẳn cao tầng sẽ thống nhất thương thảo với nhau, dù sao chuyện này quan hệ tới viện thủ cường đại Mục Thanh Y và sinh tử đại địch Hùng Mạt.

Mà thành viên Hồn Minh vây quanh thiên tử Ngô Quảng rời đi, Ngô Quảng tụ tập một ít cao tầng và Hùng Thủ vào trong đai điện, tự nhiên cũng thương nghị chuyện quyết đấu ba ngày sau.

- Thiên tử, ngài thật sự nắm chắc đối phó Mục Thanh Y?

Hùng Mạt không nhịn được hỏi một câu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

- Hừ, chuyện này các ngươi làm thế nào, hoặc là nhổ tận gốc Mục thị, làm cho nàng không tiếp tục có cơ hội xoay người, hoặc là không trêu chọc tới nàng, hiện tại ngược thì tốt rồi, phải đưa ta ra thu thập cục diện rối rắm này!

Thiên tử Ngô Quảng tức giận nói ra.

- Cái này... Trong đó có quá nhiều trùng hợp ngoài ý muốn, vốn Bạch Hổ của Mục Thanh Y đột phá, sau đó Bạch Yểm Ma của Sở Phương Trần kế thừa Yểm Ma lão tổ truyền thừa. Nói đến Sở Phương Trần, Mục Thanh Y có thể mời hắn tham chiến... Thiên tử người xem...

Hùng Mạt Mạch Lăng cắn răng nói ra.

Đương nhiên Hùng Mạt quan tâm nhất chính là thiên tử không rõ thực lực sâu cạn này có thể đối phó được Mục Thanh Y hay không.

- Ngươi cho rằng ta đưa ra quyết đấu chỉ là vì bảo vệ mạng chó của ngươi hay sao?

Ngô Quảng khinh thường nói ra.

- Ý của thiên tử là...

Mạch Lăng cũng không ngu ngốc, lập tức đoán được mục đích khác, hắn nói:

- Ngài cố ý dẫn xuất Sở Phương Trần ra?

- Gia sư ra ngoài dạo chơi nghe một ít tin tức thành Vạn Tượng, cảm thấy người này chính là ẩn họa, bảo ta đi diệt trừ hắn.

Ngô Quảng nói ra.

Mạch Lăng và những người khác nghe xong lập tức bừng tỉnh đại ngộ, xem ra thiên tử làm việc quả nhiên là suy nghĩ kỹ càng.

- Như vậy thiên tử có nắm chắc hay không?

Một gã cường giả Trầm vị nói ra.

- Gia sư cho một hồn sủng đi theo bên người của ta, bảo đảm ta an toàn, tình huống đặc biệt hạ cũng có thể chỉ huy nó chiến đấu.

Thiên tử Ngô Quảng nói ra.

- Minh chủ... Hồn sủng của minh chủ!

Mạch Lăng lập tức vui mừng.

Mấy cường giả Trầm vị khác cũng kinh hãi, thật không ngờ bên người Ngô Quảng còn có một hồn sủng của minh chủ, như thế Ngô Quảng có thể hoành hành trong thành Vạn Tượng này rồi.

Nếu là hồn sủng của minh chủ, vậy khẳng định là cấp chúa tể!

Thiên tử Ngô Quảng bản thân của mình cũng có được hồn sủng cấp chúa tể của mình, như thế có được hai sinh vật cấp chúa tể, hơn nữa Mạch Lăng còn có Thái Nga Cự Nhân, trận chiến đấu này tất có nắm chắc!

- Mục Thanh Y thực lực quá mạnh mẽ, giết chết nàng độ khó rất lớn, nhưng muốn giết Sở Phương Trần thì dễ dàng hơn nhiều!

Trong mắt Ngô Quảng hiện ra một tia âm tà.

- Thì ra thiên tử đã sớm bày mưu nghĩ kế, cố ý tiếp cận nữ nhân của Sở Phương Trần là vì chọc giận Sở Phương Trần, thiên tử tâm tư kín đáo ah!

Mạch Lăng vội vàng nịnh nọt bắt đầu.