Nếu là người nào khác khẳng định nghe Sở Mộ nói như vậy là hoang đường viễn vông.
Nhưng mà Diệp Khuynh Tư lại tin tưởng Sở Mộ có bổn sự này, phải biết rằng Diệp Khuynh Tư tận mắt nhìn thấy thằng này mang theo một đám Bạch Yểm Ma cao cấp đi chà đạp thành Hướng Vinh.
Lần này đi chỉnh đốn Yểm Ma Thánh Vực, đoán chừng có thể xưng vương ở chỗ đó.
Hồn Điện.
- Đồ Tôn điện hạ, ngài vừa rồi nói là thật?
Trên nguyên lão hội, một đám trưởng lão và nguyên lão Hồn Điện nhìn nhau, trong lúc nhất thời hào khí cực kỳ quái dị.
- Ân, Khương Ma Đế vừa mới cáo tri ta, Sở Phương Trần xác thực tiếp nhận Yểm Ma lão tổ truyền thừa, mà Yểm Ma lão tổ đem truyền thừa chi lực ban cho Bạch Yểm Ma của Sở Phương Trần xong thì khô kiệt.
Đồ Tôn vẻ mặt thành thật nói ra
- Sở Phương Trần đã rất nghịch thiên, được cơ duyên này thì nếu có thể nắm giữ tâm tính của hắn tốt, tương lai nhất định chính là tồn tại đứng đầu tam đại cung điện của chúng ta!
- Đúng vậy a, Hồn Điện có thể xuất hiện một kỳ tài có một không hai không dễ dàng, còn được Yểm Ma lão tổ nhìn trúng, xem ra Sở Phương Trần xác thực là có chỗ cực kỳ đặc thù, nếu không thì làm sao trở thành người thừa kế Yểm Ma lão tổ, thật sự có thể đạt đến cấp chúa tể.
- Ta nói nhất định được!
Đằng nguyên lão đối với Sở Mộ tràn ngập tin tưởng.
Đồ Tôn nghe các vị các nguyên lão khen ngợi Sở Phương Trần, khóe miệng co lại.
Sở Phương Trần tiểu tử kia làm gì được Yểm Ma lão tổ nhìn trúng chứ, mà là đại nghịch bất đạo đem Yểm Ma lão tổ giết đi.
Cử động lần này xử chí nếu công bố ra ngoài không biết làm cho cả Yểm Ma Cung thậm chí cả giới hồn sủng chắc chắn kinh động một thời. Truyện được copy tại Truyện FULL
Về phần đạt được Yểm Ma lão tổ truyền thừa gì đó Đồ Tôn thật không có phách lực đi công bố sự thật, dù sao nếu không Khương Ma Đế chính miệng miêu tả, Đồ Tôn Kha Ẩm tuyệt đối không tin được Sở Phương Trần là gia hỏa gan lớn trùm trời cắn nuốt Yểm Ma lão tổ!
Cái gì bị Yểm Ma lão tổ nhìn trúng đạt được cơ duyên truyền thừa, Đồ Tôn Kha Ẩm nghe mà cảm thấy cười khổ, bởi vì đây là bí mật động đất cả Vạn Tượng Cảnh cùng Thiên Hạ Cảnh.
- Sở Phương Trần đâu rồi?
Các nguyên lão thảo luận lâu như vậy phát hiện Sở Phương Trần không biết chạy đi đâu.
- Hắn ý định đi Yểm Ma Thánh Vực lịch lãm rèn luyện.
Đồ Tôn Kha Ẩm nói ra.
Nhưng mà nghĩ đến Khương Ma Đế nói Sở Phương Trần lần này đi Yểm Ma Thánh Vực là muốn chỉnh đốn Yểm Ma đế quốc. Đồ Tôn Kha Ẩm lại đau đầu một hồi, tiểu tử này rốt cuộc là nghĩ cái gì. Tại sao luôn làm một ít chuyện khác người như vậy!
- Thằng này thật sự không được an phận.
Mọi người lại cảm khái.
- Người trẻ tuổi cố gắng là chuyện tốt, không kiêu không nóng nảy!
- Đúng rồi, Đồ Tôn điện hạ. Bàng Hình đề cập. Có một hồn sủng hội phi thường cường đại đi tới Hồn Sủng Cung, đại khái tới thành Thiên Hạ vài tháng.
Liên hệ Hồn Sủng Cung với Nguyễn nguyên lão nói ra.
- Là hồn sủng gì?
Đồ Tôn mở miệng hỏi.
- Giống như nói ra Chiến Thú Mặc Dã.
Nguyễn nguyên lão trả lời.
- Chiến Thú Mặc Dã?
Các vị các nguyên lão đều nghi hoặc.
Chủng tộc Chiến Thú Mặc Dã có đẳng cấp thống lĩnh thì không có gì đặc thù cả, chẳng lẽ cái Chiến Thú Mặc Dã này đã cường hóa lên thượng đẳng, Đế Hoàng cao đẳng hay là Đế Hoàng đỉnh phong?
- Thực lực như thế nào?
Đồ Tôn Kha Ẩm tiếp tục hỏi.
Nguyễn nguyên lão cười ha hả, nói:
- Trước kia ta cung như Bàng lão, Bàng Hình ngay từ đầu ấp úng, muốn bảo trì thần bí, về sau phải mấy bình hảo tửu thì nói tình hình cho ta biết...
- Cái con Chiến Thú Mặc Dã kia có thể chống lại Thái Nga Cự Nhân của Hùng Mạt Mạch Lăng, bại nhất định là Thái Nga Cự Nhân.
Nguyễn nguyên lão lời này vừa nói ra, các vị nguyên lão cùng Đồ Tôn đều ngược lại hít một hơi!
Thái Nga Cự Nhân thực lực mạnh bao nhiêu tất cả mọi người phi thường rõ ràng, nếu như so với Thái Nga Cự Nhân còn mạnh hơn thì há không phải cấp chúa tể chân chính.
- Vậy... Là cấp chúa tể?
Đằng nguyên lão có chút kích động hỏi.
Tam đại cung điện thiếu nhất chính là cường giả cấp chúa tể, nếu như xuất hiện một hồn sủng có thể thắng Hùng Mạt Mạch Lăng thì đối với Tam đại cung điện mà nói ý nghĩa trọng đại!
Nguyễn nguyên lão lắc lắc đầu nói:
- Lão Bàng nói đó là một con Đế Hoàng, nhưng mà năng lực phi thường đặc thù, cụ thể hắn cũng không nói gì. Ta có rót bao nhiêu cũng vô dụng. Nhìn bộ dáng của hắn thì có lẽ là vô cùng mạnh mẽ!
- Là hồn sủng của cao nhân nào? Người này có đáng tin hay không?
Đồ Tôn Kha Ẩm lập tức hỏi.
- Tuyệt đối có thể tin, nhưng mà...
Nguyễn nguyên lão nói tới đây hơi có chút chần chờ, tiếc hận nói ra.
- Đây chính là hồn sủng của Sở Mộ.
- Sở Mộ? Chính là bán ma chiến đấu với Bạch Ngữ?
- Ta nghe nói Sở Mộ thiên phú dị bẩm, thực lực siêu quần, nhưng lúc ấy thực lực hồn sủng của hắn chỉ là Đế Hoàng cấp thấp cùng Đế Hoàng trung đẳng, làm sao có thể lợi hại trong vài năm như vậy, hơn nữa Sở Mộ ma hóa thì chẳng phải hồn sủng của hắn biến thành vô chủ sao?
Các nguyên lão mặt mũi tràn đầy kinh ngạc!
Ai cũng không nghĩ tới người vừa mất đi vài năm lại có thể giúp hồn sủng của mình mạnh lên tới mức đảm đương một phía giúp Tam đại cung điện!
Nhắc tới Sở Mộ thì trong lúc nhất thời hào khí hội nghị chìm xuống, hiển nhiên tất cả mọi người với thiên tài mới vẫn lạc mà thở dài, hắn cứu vớt thành Thiên Hạ, cứu vớt căn cơ trọng yếu nhất của Tam đại cung điện, lại mất đi tính mạng tuổi trẻ, trở thành vương của tuổi trẻ, đồng thời lại có thể ngồi lên bảo tọa Thiên Hạ Vương.
Một lát sau chủ đề của mọi người chủ đề rất tự nhiên rơi xuống nữ tôn Liễu Lam Băng, nhưng mà thời gian dài như vậy mọi người cũng còn không có nhìn thấy nàng lộ diện, lo lắng lo lắng, bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, bởi vì tất cả mọi người biết rõ con của mình vừa chêt thì ai cũng rơi vào trạng thái bi thống, chỉ sợ chỉ có dốc sức liều mạng tu luyện mới có thể dần dần làm cho nàng chậm rãi giảm bớt đau buồn...
...
...
Bắc Cấm Vực, vùng đất bao la mờ mịt, vô số ma trùng có màu sắc khác nhau đang lui tới trong các khe nứt.
Xương cốt trắng hếu mất trật tự chôn trong cát bụi, vết máu khô nơi đâu cũng có, có nơi bị phơi năng dâng lên hương vị khó ngửi, phiêu đãng trong không khí.
Bầu trời cũng không có mây nhưng lại hiện ra màu vàng, thỉnh thoảng khí diễm dữ tợn của cả đàn phi trùng bay qua phát ra âm thanh chói tai, làm cho những sinh vật trùng hệ khác sợ tới mức chui vào trong lòng đất.
Cát vàng trải khắp bầu trời, màu xám phủ đất, cảnh tượng tiêu điều thê lương mấy vạn dặm, cảm giác không thấy có sinh cơ mạnh mẽ nào, chỉ có tử vong, khô mục, hư thối.
Chẳng biết lúc nào trên đường chân trời tối tăm mờ mịt xuất hiện một thân ảnh màu đen.
Thân ảnh ấy tráng kiện thần tuấn. Trên người áo giáp góc cạnh rõ ràng, đây là vũ khí toàn thân.