- Vốn lập tức xuất phát, nhưng hiện giờ có một số việc cần phải xử lý, qua chuyện này ta sẽ liên hệ với ngươi, chính ngươi cũng chuẩn bị một chút.
Mục Thanh Y nói xong cũng cưỡi Quan Hoàng Vương bay ra khỏi Vạn Tượng Đàn.
Sở Mộ nhìn qua Quan Hoàng Vương cao quý giương cánh ưu nhã tiêu sái bay vào trời xanh thì một loại cảm giác hâm mộ sinh ra.
- Hâm mộ cái gì, rất nhanh ta cũng sẽ có được thôi!
Sở Mộ nói thầm một câu.
Hồn Sủng Cung!
- Cái gì!! Ngươi nói Sở Phương Trần bắt Niếp Vân Tân lại!
Tần Ngữ Đồng mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người hầu nửa quỳ trên mặt đất.
- Tuy nhiên không phải thân thủ của hắn bắt lại, nhưng đây là công lao của Sở Phương Trần.
Người hầu đổ mồ hôi lạnh nói ra.
- Làm sao có thể, lúc này mới một ngày!
Tiêu Hợi càng há hốc mồm.
Sau khi đám người bọn họ tỷ thí công bằng thì nhọc lòng suy nghĩ làm cách nào giải quyết Niếp Vân Tân, tốt nhất là nên giết Niếp Vân Tân.
Nhưng mà không cách nào ngờ là trong thời gian ngắn như vậy Sở Phương Trần đã ra tay với Niếp Vân Tân, thậm chí bản thân Niếp Vân Tân cũng xong rồi.
Phải biết rằng lúc ước hẹn trước cạnh tranh công bình thì ai bắt được Niếp Vân Tân thì bọn họ có thể trực tiếp rời khỏi cạnh tranh công bình, thậm chí phải trợ giúp người này thúc đẩy hồn ước!
Như thế rất tốt, mấy người bọn họ định ra hiệp nghị tuy đã lọt vào tai rất nhiều người, nhưng mới một ngày thì đã chấm dứt rồi, căn bản không còn bất cứ chỗ nào tranh giành!
Mà bản thân Bàng Duyệt thì Bàng Duyệt tâm tình gần đây lộn xộn, chủ yếu là bởi vì mấy gia hỏa làm không ra trò gây đau đầu.
Cái đau đầu này tự nhiên là vì Tần Ngữ Đồng, Tiêu Hợi, nhìn qua bọn người Bạch Cát gọi là "Cạnh tranh công bình", bản thân Bàng Duyệt có rất nhiều thiếu nữ bát quái, sau khi thi hành cái gọi là cạnh tranh công bình này lọt vào trong tai của nàng.
Vốn Bàng Duyệt cảm thấy chuyện này không có gì, nhưng mà hết lần này tới lần khác Sở Phương Trần vừa gặp mặt đã thật sự bắt Niếp Vân Tân lại, thuận tiện còn có thể làm một đám nguyên lão thực lực mạnh mẽ ra mặt cho hắn. Đây đối với Tam đại cung điện mà nói là một chuyện thú vị, dù sao hai người này có được thực lực Hoang Vị mạnh mẽ!
Về phần người thứ ba Chu Tử Trản, vốn là một nhân vật trong Đế Hoàng cao đẳng, nhưng mà so với Niếp Vân Tân cùng Trần Bàng thì thằng này chỉ là tặng phẩm phụ mà thôi!
Hành động xử trí lần này rất rõ ràng không chỉ đạt tới yêu cầu cạnh tranh công bình, còn vượt qua rất nhiều chuyện, vì vậy mấy ngày nay lập tức có tin đồn Bàng Duyệt gả cho Sở Mộ!
Bàng Duyệt là công chúa, lại là đại mỹ nhân cực kỳ có danh khí của Vạn Tượng Đàn, hôn nhân đại sự của nàng được vô số người quan tâm, một khi truyền ra loại chuyện xấu này thì thường thường không thể vãn hồi!
Đêm nay Bàng Duyệt muốn gặp mặt Sở Phương Trần, Bàng Duyệt biểu hiện thì vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì có chút kỳ lạ.
- Sẽ không cứ như vậy mà lập gia đình a?
Bàng Duyệt đúng là sợ phụ thân của mình cao hứng đem mình gả cho gia hỏa chưa từng gặp qua lần nào. Phải biết rằng nghe đồn giả thì giả, nhưng sau khi thỏa mãn điều kiện thì các trưởng bối sẽ rất không có phúc hậu trợ giúp vào đâu!
...
Thời điểm Bàng Duyệt đau đầu thì Sở Mộ cũng bất đắc dĩ tới cực điểm.
Thời điểm Sở Mộ ở linh thành cũng đã không hiểu thấu nhiều có hôn ước với Uyển Trữ công chúa. Hơn nữa việc này còn bị đám lão nhân Hồn Điện phi thường coi trọng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Kết quả đến Vạn Tượng Thành thì trăm phương ngàn kế bị ám toán, lại biến thành tràng diện quỷ dị.
- Người nào đó dũng cảm xông vào Vạn Tượng Đàn đòi công đạo cho mỹ nhân, tức giận bắt Niếp Vân Tân!
- Chuyện này là thế nào?
Sở Mộ xoa huyệt Thái Dương. Cười khổ nhìn qua tiểu thê tử u oán của mình.
Tiểu kiều thê Diệp Khuynh Tư vẫn ở bên người Sở Mộ, có lẽ ít nhất là phải giảm bớt va chạm hoa cỏ. Kết quả nàng phát hiện vị trí chuẩn thê tử của mình bị uy hiếp nghiêm trọng, mà Tam đại cung điện lại muốn hôn phối của Sở Mộ thế nào thì thế nào.
Nhìn qua cái miệng nhỏ của Diệp Khuynh Tư mất hứng vểnh lên. Sở Mộ cũng mặt dày mày dạn ôm nàng vào lòng, an ủi:
- Ta căn bản chưa gặp qua người nọ, đám lão nhân Hồn Điện này rãnh rỗi không có việc gì làm lại ưa thích dắt mối cho người khác, cái gì khai chi tán diệp, nối dõi tông đường, đừng quản khỉ gió bọn họ nói lung tung nha..., nàng mới là thê tử của ta đấy.
- Nói không chừng bọn họ an bài cho chàng tiểu thiếp thì sao? Ah, không đúng, người ta là công chúa làm sao có thể làm tiểu thiếp, nói không chừng không nghĩ qua là ta bị xếp vào vị trí tiểu thiếp.
Diệp Khuynh Tư giả bộ tức giận nói ra.
- Làm sao có thể! Nàng nhất định là chính thê!
Sở Mộ lời lẽ hùng hồn nói ra.
Nghe xong những lời này đôi bàn tay phấn của Diệp Khuynh Tư nện vào ngực của Sở Mộ, hờn dỗi nói ra:
- Chàng thật sự có ý định nạp thiếp mà!
- Ách... Ta không có ý tứ này, là nàng suy diễn lung tung.
Hai người liếc mắt đưa tình thì một nam tử chậm rãi đi tới, trông thấy thiếu nam thiếu nữ đang ôm ấp lẫn nhau, lúc này tươi cười nói ra.
- Bây giờ là ban ngày ban mặt, phu thê người ta ân ái thật là xốn xan.
Diệp Khuynh Tư đưa mắt nhìn qua người tới, thấy là Yểm Ma Cung thái tử Trầm Mặc, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng thoát ra khỏi ôm ấp của Sở Mộ, thấp giọng nói.
- Ta đi luyện chế, có rãnh thì giúp ta bắt dã nha đầu quay về, bảo nàng giúp ta ân cần săn sóc linh vật. Vận khí tốt thì chúng ta có thể sinh ra hai Đế Hoàng đỉnh phong đấy.
- Câu đằng sau ta nghe mà cảm thấy là lạ.
Sở Mộ trêu chọc một câu.
Diệp Khuynh Tư đôi má đỏ lên, kiều mỵ trừng mắt nhìn qua Sở Mộ, liền vội vàng quay về hậu viện.
Một bên Trầm Mặc ánh mắt ngẩn ngơ âm thầm hâm mộ Sở Mộ có nữ nhân dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có mị lực vô cùng to lớn, khó trách lúc trước Sở Mộ tức sùi bọt mép, giai nhân như vậy ai mà không tiếc thương!
- Trầm thái tử, tại sao hôm nay tới đây?
Sở Mộ cùng Trầm Mặc cũng coi như quen thuộc, thuận miệng hỏi một câu.
- Ha ha, ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy ta có thể không tìm ngươi sao? Lại nói Sở huynh đệ, ngươi cũng quá cao điệu, thời gian mấy ngày Vạn Tượng Thành đã biết được rồi!
Trầm Mặc nói ra.
- Ta cũng không muốn, ai ngờ Niếp Vân Tân kia... Ta không tìm phiền toái nhưng hắn ngược lại đưa tới cửa.
Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ thậm chí chiếu cố Thanh Chập Long của Niếp Vân Tân, nhưng trong chiến đấu trước đó Niếp Vân Tân căn bản cũng không có triệu hoán, nhưng mà Sở Mộ có chút không thể tưởng tượng, chẳng lẽ Thanh Chập Long của thằng này đã bỏ mình trong chiến đấu?
- Ai, nếu như thật sự có thể giết được hắn, chúng ta đã có thể bớt nhiều việc.
Trầm Mặc thở dài nói ra.
- Như thế nào, hắn còn cơ hội sống?
Sở Mộ nhíu mày hỏi.