Sủng Mị

Chương 1040: Độc Hoang Niếp Vân Tân (thượng)




Sở Mộ chỉ tới hỏi thăm phương pháp niết bàn như thế nào, nhưng không ngờ Mục Thanh Y cũng có ý định này. Trong lúc vô tình hai người lại tạo thành đội ngũ chuẩn bị lịch lãm, chuyện này cũng quá xảo hợp đi?

"Ha ha, ta không nghĩ Thiên Cơ điện ngài cũng muốn đi!"

Sở Mộ cười khổ nói.

Mục Thanh Y cảm thấy gã nam nhân này mỗi lần dùng đến tôn xưng chính là thời điểm dối trá nhất, vì thế nàng mở miệng nói:

"Không phải cùng nhau đi, mà là ngươi đi theo ta. Hoàng Tộc Di Địa chỉ có thể giúp cho một con Hồn sủng niết bàn, ngoài ra còn phải tùy thuộc vào chủng tộc và thuộc tính có phù hợp hay không. Cho nên ngươi đừng hi vọng quá nhiều!"

Trên thực tế, Sở Mộ hoàn toàn không biết gì về Yêu Cảnh, bảo hắn đi theo Mục Thanh Y lịch lãm cũng không hề sai. Lấy thực lực và kiến thức của nàng nhất định có thể bảo đảm vấn đề về an toàn cho cả đội.

Nhưng mà Mục Thanh Y lại nói ra một câu khiến cho Sở Mộ rất là nhức đầu, đó là là Hoàng Tộc Di Địa chỉ có thể giúp cho một con Hoàng tộc niết bàn. Mà Hồn sủng ưu tiên nhất định là thuộc về Mục Thanh Y, chẳng lẽ hắn phải đi một chuyến tay không?

"Không có Hoàng Tộc Di Địa nào khác sao?"

Sở Mộ cực kỳ buồn bực mở miệng hỏi, trong lòng vẫn còn ôm ấp một chút hi vọng.

"Ngươi cứ nói đi?"

Mục Thanh Y mỉm cười nhàn nhạt hồi đáp.

"…"

Vốn là Sở Mộ nghĩ rằng Mục Thanh Y sẽ hỗ trợ hắn hết mình, nhưng mà bây giờ hắn gặp phải hai vấn đề nghiêm trọng. Đầu tiên là Hoàng Tộc Di Địa quá nguy hiểm, xông vào được hay không còn là một vấn đề. Cho dù là một đội ngũ cường giả cấp chúa tể cùng đi cũng chưa chắc an toàn. Ở loại địa phương đó bất kỳ người nào cũng không dám vỗ ngực tuyên bố tự tin vào năng lực chính mình.

Tiếp theo Hoàng Tộc Di Địa chỉ giúp cho một con Hoàng tộc Hồn sủng tiến hành niết bàn, nhất định là hắn không có phần rồi. Bất kể nói thế nào Hoàng Tộc Di Địa vốn thuộc về Mục Thanh Y, nàng không thể nào vô duyên vô cớ nhường lại cho hắn.

Sở Mộ rời khỏi cung điện nữ vương trong đầu ngổn ngang đủ loại suy nghĩ, không biết có nên đi theo Mục Thanh Y đi tới Yêu Cảnh hay không.

Rất rõ ràng bản thân Mục Thanh Y đã có dự định tới Yêu Cảnh từ trước, còn Sở Mộ xuất hiện chỉ là đúng dịp mà thôi.

"Mặc dù không thể hoàn thành niết bàn, ít nhất có thể thông qua Xá Tội Hồ Lôi Quân tìm được phương pháp xá tội cho Mạc Tà. Như vậy thực lực Mạc Tà sẽ tăng cường một, hai cấp bậc."

Sở Mộ vừa đi xuống bậc thang vừa lầm bầm lầu bầu.

Xem ra lần này xâm nhập Yêu Cảnh chỉ là một chuyến lịch lãm đơn thuần, Sở Mộ cảm thấy không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi đó. Cuối cùng quyết định nhập đội với Mục Thanh Y.

"Công tử, mau hành lễ, Hùng Thủ đại nhân đang tới!"

Bỗng nhiên bên tai Sở Mộ truyền đến thanh âm thị nữ.

Sở Mộ đang suy tư vấn đề của mình, hoàn toàn không có nghe thấy lời nàng nói.

Mà lúc này đây, một gã nam tử khoác trường bào đỏ rực dẫn theo hai gã hộ vệ đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Thị nữ đã lui qua một bên khom người hành lễ, về phần Sở Mộ vẫn tiếp tục đi xuống bậc thang chặn đường của người kia.

Gã nam tử kia khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, thân thể hơi nghiêng sang một bên đi lướt qua Sở Mộ.

Sở Mộ cũng không có để ý tới hắn, chỉ thuận thế đi xuống thang lầu. Nhưng lúc này hắn lại nhận ra hai gã hộ vệ kia đang trừng mắt nhìn mình.

"Thấy Hùng Thủ đại nhân còn không biết hành lễ?"

"Đúng là không biết trời cao đất rộng!"

Hai gã hộ vệ đồng thời quát lớn.

Sở Mộ rất ngạc nhiên, lập tức quay đầu nhìn lại gã nam tử áo đỏ kia.

"Hắn chính là Hùng Thủ?"

"Đầu lĩnh Tứ Hùng, thực lực chỉ dưới mỗi Minh chủ Hồn Minh?"

Gã nam tử kia không hề phản ứng chút nào, vẫn tiếp bước lên cầu thang rồi biến mất ở phía sau bức tường cung điện.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn theo cho đến khi thân ảnh hắn đi xa.

"Thực lực của hắn cường đại tới mức nào đây?"

Sở Mộ âm thầm tự hỏi trong lòng.

Thực lực Hùng Thủ nhất định là mạnh hơn Mục Thanh Y, nhưng không một ai biết được hắn mạnh tới mức nào. Có lẽ cho đến bây giờ hắn vẫn chưa gặp phải đối thủ chân chính bắt buộc hắn dốc hết toàn lực chiến đấu.

Sở Mộ nghỉ chân trong chốc lát, trong lòng nhớ kỹ gã nam tử rồi cất bước đi ra ngoài.

Diện tích Vạn Tượng Đàn quá mức rộng lớn, từng dãy cung điện nguy nga, tráng lệ nối liền không dứt. Những người lần đầu tiên đi vào nơi này rất dễ bị lạc nếu không có người dẫn đường.

Sở Mộ hiển nhiên không hề quen thuộc đường đi nước bước trong này, chỉ có thể chậm rãi đi theo sau thị nữ, thuận tiện hỏi thăm tình huống Vạn Tượng Đàn.

"Cung điện nơi này thuộc về ai?"

Sở Mộ chỉ vào một tòa cung điện cực kỳ hoành tráng ở trước mắt, mở miệng dò hỏi.

"Đó là cung điện Cảnh vương, trong quá khứ thuộc về Lê Hồngđại nhân. Hôm nay đã nằm trong tay người khác."

Nữ tỳ thấp giọng nói.

"À?"

Sở Mộ rất là ngạc nhiên, rốt cuộc là cường giả phương nào lại có thể đoạt mất cung điện của Thiên Hạ vương giả?

"Nếu ngài muốn có thể vào xem một chút, tòa cung điện này hiện tại không có người ở, cũng không cấm người khác vào đó tham quan."

Nữ tỳ nói. Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ừ, vậy thì vào xem cho biết!"

Sở Mộ gật đầu nói.

Thị nữ bước nhanh đi trước dẫn đường cho Sở Mộ, bộ dạng có vẻ vội vã kỳ lạ.

Sở Mộ cũng hơi kỳ quái, nhưng không có suy nghĩ quá nhiều, không nhanh không chậm tiến vào tòa cung điện dành cho vương giả này. Trong lòng hắn đang suy nghĩ một ngày nào đó sẽ mang Khuynh Tư vào đây, dùng giọng nói khí khái hào hùng nhất nói rằng cho nàng tòa cung điện này. Có lẽ nàng sẽ rất vui vẻ, sau đó hắn sẽ có được một đêm mặn nồng khó quên?

Cung điện nữ vương.

Quán Quán chờ đợi bên ngoài đại điện, chợt phát hiện một thị nữ khác chạy đâm đầu tới chỗ mình.

"Tiểu Tĩnh, không phải bảo ngươi dẫn Sở công tử xuống núi sao? Trở về sớm thế?"

Quán Quán hiển nhiên là nhận thức Sở Mộ, hơn nữa chính là nàng an bài thị nữ này dẫn đường cho Sở Mộ.

"Hắn đi nửa đường tự nhiên bảo ta trở về."

Thị nữ Tiểu Tĩnh cúi đầu trả lời.

"Ừ? Trước đây ta dặn ngươi thế nào, không thể bỏ khách nhân của điện hạ giữa đường như thế!"

Quán Quán cau mày nói, trong lòng bắt đầu nghi ngờ chuyện này có vấn đề.

Quán Quán suy tư chốc lát đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nàng vội vàng xoay người đi vào đại điện.

Lúc này Hùng Thủ Viên Tuế và Mục Thanh Y đang nghị sự, Quán Quán đứng ở ngoài cửa do dự mãi, không biết có nên tiến vào báo tin này cho điện hạ không.

Lúc trước triệu kiến Sở Phương Trần, Mục Thanh Y đã cố ý thông báo Quán Quán phải dẫn hắn vượt qua dãy cung điện Hồn Minh. Bởi vì Sở Phương Trần chính là tai họa ngầm đối với Hồn Minh, nếu như bắt được cơ hội, bọn họ chắc chắn xuất thủ diệt trừ không chút do dự.

Sở Phương Trần tới Vạn Tượng Đàn một mình một người, trên đường đi lại bị thành viên Hồn Minh phát hiện hiển nhiên là lành ít dữ nhiều.

Vì vậy Quán Quán mới giao nhiệm vụ này cho thị nữ Tiểu Tĩnh, vốn là người thân tín của nàng. Dù sao ở trong Vạn Tượng Đàn, thế lực Hồn Minh cũng sẽ không dám quá mức làm càn xử lý luôn thị nữ của Thiên Cơ. Nhưng mà Quán Quán không nghĩ tới Tiểu Tĩnh tự tiện quay về, cho dù là Sở Phương Trần đích thân đuổi đi cũng không được. Trong chuyện này nhất định là có ẩn tình.

Bây giờ Quán Quán cũng không thể lựa chọn tin tưởng Tiểu Tĩnh, dù sao chuyện này liên hệ trực tiếp đến Thiên Cơ. Ít nhất Sở Phương Trần phải an toàn rời khỏi Vạn Tượng Đàn.

Nếu như điều này chỉ là trùng hợ, cũng không có gì đáng ngại, ví dụ như người khác đã biết hành tung Sở Phương Trần cố ý mua chuộc hoặc uy hiếp Tiểu Tĩnh thì chuyện vui to lắm.

Quán Quán suy nghĩ một hồi vẫn quyết định mau chóng thông báo cho điện hạ. Nếu như Sở Phương Trần xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu, không chỉ có điện hạ trọng phạt, ba thế lực lớn khẳng định sẽ không tha thứ cho nàng.