"Nhân vật số hai là Niếp Vân Tân, có thể liệt danh vào hàng ngũ Bát Hoang hẳn là không cần nói rõ thực lực hắn nhỉ?"
Đằng Lãng nói.
Sở Mộ khẽ gật đầu, nhân vật có được Thanh Chập Long làm Hồn sủng hiển nhiên cường đại. Hắn quả thật rất muốn đánh một trận với Độc Hoang.
"Nhân vật thứ ba là Vũ Hoang Phương Vũ, trước thần phục Thiên Cơ, sau thần phục Hồn Minh. Nếu như chiến tranh bộc phát cho dù Thiên Cơ giữ vững trung lập, nàng nhất định sẽ đứng bên phía Hồn Minh. Cho nên ba thế lực lớn vẫn phải đề phòng nữ nhân này."
Đằng Lãng đã từng gặp mặt Phương Vũ nên hiểu rất rõ thực lực của nàng.
Nhưng ba thế lực lớn lo lắng nhất chính là thân phận của Phương Vũ. Nàng là đệ tử Thiên Cơ, tốc độ tăng cường thực lực rất nhanh, nhưng bọn họ lại không dám mạo hiểm cho người giải quyết nàng.
"Nhân vật thứ tư là đệ tử Hùng Thủ Viên Tuế - Đào Hạ. Người này vẫn còn ẩn giấu thực lực, tạm thời rất khó xếp hạng thứ hai hay là thứ tư. Bởi vì hầu như không có ai từng thấy hắn xuất thủ, hành tung lại nay đây mai đó không thể xác định cụ thể."
"Nhân vật thứ năm là Hải Tuyệt Ân Tá Minh, lấy Thủy hệ Hồn sủng nổi tiếng."
"Phía sau cuối là những cao thủ Ngân vị, hẳn là còn có không ít người cố ý che giấu thực lực. Bàn về cường giả xếp hạng trước năm thì Hồn Minh mạnh hơn chúng ta vài phần."
Ba thế lực lớn nhờ có lịch sử lâu đời đã đóng xuống nền móng vững chắc, số lượng Hồn sủng sư vẫn luôn chiếm cứ ưu thế. Có thể nói là nhân tài xuất hiện lớp lớp, đời nào cũng có anh hùng.
Mà Hồn Minh ưu thế chính là cường giả chân chính, bao gồm thanh niên đồng lứa và cường giả Bát Hoang, Tứ Hùng đều mạnh hơn nhân vật cấp bậc nguyên lão, Tôn vị không ít.
Sở Mộ âm thầm ghi nhớ những người này, nếu có cơ hội hắn sẽ không ngần ngại giải quyết vài tên.
"Đại khái một năm sau, không gian độc lập trong Vạn Tượng thành sẽ mở ra. Mặc dù ta tạm thời không biết không gian độc lập có thứ gì, nhưng ta đoán chuyện này có quan hệ trực tiếp đến lợi ích phân tranh của song phương. Chúng ta có thể giành thắng lợi hay không, địa vị và quyền lực đối với Vạn Tượng thành cũng sẽ phụ thuộc vào trận tranh đấu thời điểm đó."
Đằng Lãng chậm rãi nói.
"Không gian gì?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
Đằng Lãng lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết nội dung cụ thể.
"Là Phong Ấn tháp?"
Diệp Khuynh Tư hỏi thử một câu.
Đằng Lãng vẫn lắc đầu nói:
"Ta cũng không hiểu rõ lắm, tóm lại đó là không gian độc lập rất trọng yếu đối với thế lực song phương."
"À, ngươi biết Phong Ấn tháp ở đâu không?"
Sở Mộ hỏi.
Sở Mộ còn nhớ ba đại chủ sủng của phụ thân mình bị phong ấn ở bên trong Phong Ấn tháp. Cho đến bây giờ trong đầu hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh tòa tháp khổng lồ, xiềng xích giăng kín không gian kia.
"Rất ít người biết vị trí Phong Ấn tháp."
Đằng Lãng chỉ biết Phong Ấn tháp quả thật tồn tại, nhưng hắn chưa từng tới đó lần nào.
Phong Ấn tháp nhất định là một không gian độc lập, vấn đề là Sở Mộ phải tìm không cánh cửa thông đạo dẫn vào nơi đó.
Đằng Lãng đã không chịu nói, Sở Mộ đành phải tạm gác chuyện này sang một bên, mở miệng nói:
"Ta có ít chuyện cần phải làm. Về phần trận chiến giữa các thanh niên trẻ tuổi tạm thời dựa vào các ngươi."
"Ngươi lại muốn đi lịch lãm?"
Đằng Lãng kinh ngạc hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Nếu không Bán Ma hóa, thực lực hắn chỉ ngang với cường giả Bát Hoang. Mà địch nhân của hắn là thế lực Hồn Minh, việc cấp bách nhất chính là biến Vong Mộng trở thành Hồn sủng của mình.
"Tốt, ngươi đúng là chăm chỉ!"
Đằng Lãng cảm thấy rất là bất đắc dĩ, nghĩ đến thực lực của người ta không phải là vô duyên vô cớ tăng lên. Nhưng bảo hắn tập trung tinh thần, kiên trì khổ luyện chẳng khác gì giết nửa mạng của hắn rồi.
"Vậy ngươi kế tiếp dự định làm gì?"
Đằng Lãng thuận tiện hỏi một câu.
"Ta nhận được một quả trứng Hoàng tộc, cần trải qua niết bàn mới có thể hóa thân thành ấu sủng. Vì thế ta đang tìm kiếm phương pháp Hoàng tộc niết bàn."
Sở Mộ không nói thẳng ra lai lịch Vong Mộng, bởi vì làm vậy sẽ tiết lộ hắn là Bán Ma xuất hiện ở Hướng Vinh thành. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Hoàng tộc? Sở lão đệ, ngươi không nói giỡn chứ?"
Đằng Lãng lập tức trợn mắt kinh ngạc.
Cả thế giới nhân loại chỉ có duy nhất Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y là Hoàng tộc Hồn sủng. Đằng Lãng thậm chí hoài nghi mình đã nghe lầm, hoặc là cái tên này đang có ý đùa bỡn.
Đẳng cấp chủng tộc của Hoàng tộc Hồn sủng thấp nhất cũng là đế hoàng, trưởng thành lột xác lên tới mười đoạn chắc chắn là vô địch đế hoàng. Hơn nữa, khả năng đột phá tới cấp chúa tể cũng lớn hơn Hồn sủng khác rất nhiều.
Sở Mộ nói mình có một quả trứng Hoàng tộc ý nghĩa rằng trong quãng thời gian sắp tới hắn sẽ có thêm một cỗ lực lượng cực mạnh.
Đằng Lãng nhìn chằm chằm Sở Mộ không tha, trong lòng hắn đang nghĩ vì sao những chuyện tốt trên thế giới đều rớt lên đầu tên này vậy nhỉ?
"Sở lão đệ, có thể cho ta nhìn một chút?"
Đằng Lãng vẫn còn hơi hoài nghi.
"Tạm thời không được, nó đang ngủ say, không thể bị quấy rầy."
Sở Mộ nói.
"Được rồi, ta đi tìm con sông nào lớn một chút tự tử đây. Đi chung với ngươi lúc nào cũng bị đả kích tự tin trầm trọng."
Đằng Lãng buồn bực nói.
"Ha ha, chỉ là cơ duyên xảo hợp!"
"Tại sao cơ duyên xảo hợp không rơi vào đầu ta? Thiên lý ở đâu a…aa?"
Đằng Lãng lập tức vỗ ngực bình bịch, gào khóc thảm thiết.
Sở Mộ cười khổ, không nghĩ tới tên này lại khoa trương như vậy.
Thật ra Đằng Lãng phản ứng như thế là rất bình thường, những ấu sủng chủng tộc cao cấp cực kỳ khó bắt. Mỗi lần thi hành nhiệm vụ đều phải có tổ đội mạnh mẽ, tiến vào đầm rồng hang hổ, xông pha chiến đấu máu chảy đầm đìa cũng chưa chắc bắt được một con. Thế mà Sở Mộ lại nói nhẹ nhàng như không, nếu để cho đám nguyên lão biết được chuyện này đoán chừng sẽ có không ít người oán hận đến mức nhồi máu cơ tim, tắc tử tại đương trường.
Một hồi lâu sau, Đằng Lãng rốt cục bình tĩnh lại, thuận miệng hỏi một câu:
"Thật ra Hoàng tộc Hồn sủng của ngươi trời sinh một đôi với Quan Hoàng Vương của Thiên Cơ đó. Ách, coi như ta chưa nói gì!"
Đằng Lãng vốn còn định châm chọc Sở Mộ mấy câu, bỗng nhiên ý thức được Diệp Khuynh Tư còn ở nơi này vội vàng biết điều ngậm miệng lại.
"Không phải thế, chủng tộc và thuộc tính không giống nhau. Ta đang muốn tìm nàng hỏi thăm chuyện tình Hoàng tộc niết bàn, hiện tại nàng có ở Vạn Tượng thành không?"
Sở Mộ vô cùng bình thản, ngữ khí nhẹ nhàng như thường.
"Ở cung điện nữ vương phía trên đỉnh Vạn Tượng Đàn, cứ đi vào đó hỏi nữ Chiến thần Thiên Cơ ai cũng biết. Tuy rằng nàng giữ vững trung lập, nhưng ta nghĩ lấy thân phận ngươi muốn gặp cũng không thành vấn đề."
Đằng Lãng nói.
"Vậy có biện pháp truyền tin giúp ta không?"
Sở Mộ hiển nhiên sẽ không tự mình đi tới gặp gỡ Mục Thanh Y.
"Chuyện này đơn giản, chủ yếu là phải xem nàng có nguyện ý gặp ngươi hay không. Ta bây giờ sẽ cho ngươi truyền tin giúp ngươi!"
Đằng Lãng cười nói.
Đằng Lãng không muốn lãng phí thời gian, hắn biết Sở Mộ là một tên luyện công cuồng. Sau khi rời khỏi đại sảnh lập tức phái người đi đến Vạn Tượng Đàn truyền tin cho Mục Thanh Y.
Công tác truyền tin này diễn ra rất nhanh. Chẳng qua là Đằng Lãng không ngờ rằng mình lại nhận được câu trả lời còn nhanh hơn tưởng tượng.
"Nhanh vậy? Thiên Cơ điện hạ cự tuyệt?"
Đằng Lãng nhìn vị Hồn sủng sư đưa tin, nghi ngờ hỏi.
Vốn là Đằng Lãng cho rằng Sở Mộ và nữ Chiến thần đã quen biết thâm giao rồi. Sở Mộ muốn gặp nàng hẳn là không quá khó khăn, nhưng không nghĩ tới lại bị người ta cự tuyệt dứt khoát như vậy.
"Không phải, thiếu chủ, Thiên Cơ điện hạ nhận được truyền tin đã sai người chờ Sở công tử bên ngoài Vạn Tượng Đàn. Chỉ cần Sở công tử tới đó sẽ có người dẫn đi gặp điện hạ ngay lập tức."
Gã nam tử đưa tin nói.
"…"
Đằng Lãng cũng hết chỗ nói rồi, cả người cứng đơ như tượng đá.