"Nghe người ta nói chỉ có Hồn Hoàng mới có tư cách tiến vào Vạn Tượng Đàn, muốn lấy được một tòa cung điện phải có cống hiến kiệt xuất đối với Vạn Tượng Cảnh."
Diệp Khuynh Tư cũng cảm thấy hứng thú với Vạn Tượng Đàn, trước kia chỉ có thể tìm hiểu qua thư sách hoặc nghe người khác kể lại, hoàn toàn không thể chân thật bằng tận mắt nhìn thấy.
Tâm cảnh Sở Mộ không giống với hai nàng, lần đầu tiên hắn thấy được Vạn Tượng Đàn là thông qua tinh thần tương liên với thiếu nữ phản bội.
Ngày hôm nay hắn đã đến nơi này, nhìn Vạn Tượng Đàn thu hết vào trong tầm mắt nhưng nội tâm hắn vô cùng lạnh lẽo. Lúc này hắn chỉ muốn lập tức xông lên đỉnh cao nhất Vạn Tượng Đàn lôi nữ nhân kia xuống khỏi ngai vàng, hung hăng chà đạp nàng một phen cho hả giận.
Sở Mộ biết Vạn Tượng Đàn đại biểu cho thứ gì, nó là một nơi thể hiện đẳng cấp thực lực sâm nghiêm. Những người đứng trên Vạn Tượng Đàn vị trí càng, thực lực người đó càng mạnh, quyền lực cũng lớn hơn vài phần. Quan trọng nhất là nó đại biểu cho một quần thể cường giả mạnh nhất thế giới nhân loại.
Ở trong Vạn Tượng Đàn chắc chắn có cường giả mạnh hơn Bán Ma Sở Mộ. Hắn biết mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đối phó nàng, bởi vì thực lực hắn rất khó chống lại cường giả Hùng vị. Đó là không nói tới Minh chủ Hồn Minh vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Nhưng mà Vạn Tượng thành quy mô hùng vĩ quả thật làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào, bất kỳ người nào đứng trước nó cũng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Cho nên nội tâm hắn vẫn còn do dự và suy tư một vài chuyện, cuối cùng vẫn chậm rãi bước chân vào trong thành.
Ngoại thành, dòng người đông như kiến qua lại đông nghịt, đủ loại thanh âm mua bán vang lên khắp chốn.
Khu vực ngoại thành đã phồn hoa khiến cho người ta hoa cả mắt, như vậy trung thành và nội thành hiển nhiên càng thêm mỹ lệ.
Sở Mộ chen vào dòng người đi trên đường cái, phát hiện Hồn sủng sư chiếm đa số những người trong thành. Hơn nữa thực lực cũng không thấp, thường xuyên có thể nhìn thấy cao thủ cưỡi tọa kỵ hình dáng oai phong lướt đi như bay. Theo sau đó là hàng loạt thanh âm bàn luận, thổn thức, sùng bái.
Mỗi một tòa thành luôn luôn phân chia cấp bậc rõ ràng, đã có cường giả cũng không bao giờ thiếu đám người hâm mộ. Phần lớn Hồn sủng sư đều dốc lòng theo đuổi thực lực, hao hết tâm tư bò lên một đỉnh núi chuẩn bị kêu lên hưng phấn, nhưng đột nhiên phát hiện một ngọn núi nguy nga hơn nữa hiện ra ở trước mặt mình. Nó cao lớn, sừng sững tựa như vĩnh viễn không thể nào vượt qua nổi. Cho nên đại đa số Hồn sủng sư nội tâm bị đả kích sẽ quyết định không tiếp tục leo cao hơn nữa, mà bọn họ lựa chọn chấp nhận thực tại, ngồi ổn định tại vị trí của mình hưởng thụ nhân sinh vui sướng.
Khi Sở Mộ từ trung thành tiến vào nội thành liền thấy đường phố phía trước mặt mở rộng ra bốn phía, từng dãy cung điện hoành tráng đủ mọi màu sắc chiếu sáng lóa cả mắt.
Những người tiến vào nơi này đều có thân phận cao quý, bình dân ít đi chín phần. Đám cao thủ Hồn Chủ có thể xưng vương xưng bá ở địa vực, nhưng tới đây chỉ là nhân vật tầng dưới chót. Những đại nhân vật giống như thành chủ cấp tám, cấp chín, các gia chủ cai quản lãnh thổ một phương chỉ là người bình thường. Chỉ có duy nhất cường giả Hồn Hoàng mới có địa vị và tiếng nói nhất định ở nội thành.
Nhân loại vẫn thích cường điệu tính văn minh và trí tuệ của mình, tự tách ra thành một chủng tộc không giống những sinh vật khác. Nhưng nếu nhìn xuyên thấu bản chất sẽ phát hiện nơi này cũng là một thế giới mạnh được yếu thua, thực lực nhỏ yếu không bao giờ được người khác coi trọng.
"Ca ca, ta thích Vạn Tượng Đàn, ta muốn làm nữ vương, ta muốn có một tòa cung điện."
Bỗng nhiên một thanh âm líu lo ríu rít cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Mộ.
Sở Mộ nhìn xuống tiểu nha đầu Trữ Mạn Nhi không nhịn được lắc đầu cười khổ, thật ra hắn hơn nàng không tới mười tuổi vì sao lại có cảm giác như phụ thân đối đãi nữ nhi vậy nhỉ?
"Qua một đoạn thời gian nữa, ca ca sẽ dẫn ngươi đi Vạn Tượng Đàn dạo chơi!"
Sở Mộ vuốt mái tóc bóng mượt trên đầu Trữ Mạn Nhi, mỉm cười nói.
Hiện tại Vạn Tượng thành mặt ngoài nhìn như bình thản, nhưng tất cả mọi người đều biết ba thế lực lớn và Hồn Minh đang âm thầm tiến hành một tràng ám chiến kịch liệt.
Vạn Tượng thành là địa phương tranh đoạt mấu chốt, phần lớn thành viên cao tầng song phương đều lưu lại trấn giữ nơi này. Nhưng trước khi chiến tranh cướp đoạt lãnh thổ Vạn Tượng Cảnh phân ra thắng bại, song phương sẽ không khai chiến tại Vạn Tượng thành. Bởi vì một khi chiến tranh bộc phát sẽ biến thành nhân loại nội chiến không thể dừng lại được nữa.
Chính vì thế, Vạn Tượng thành tạm thời được coi là tòa thành trung lập, nhưng ngày nào Hồn Minh và ba thế lực lớn vẫn thường xuyên xảy ra ma sát quy mô nhỏ.
Tổng bộ ba thế lực lớn chia ra tọa lạc ở ba phương hướng Vạn Tượng Đàn, chiếm cứ diện tích lớn nhất khu vực nội thành.
Ở bên trong Vạn Tượng Đàn còn có một trăm tòa cung điện thuộc về ba thế lực lớn. Điểm quan trọng nhất là phía dưới lòng đất Vạn Tượng Đàn vốn là một mỏ Linh nguyên khổng lồ, những người đời trước xây dựng nên Vạn Tượng Đàn là để sử dụng nguồn linh khí tinh thuần này. Bất kỳ Hồn sủng sư và Hồn sủng tu luyện ở nơi này đều có lợi ích rất lớn.
Dĩ nhiên, thời điểm bọn họ xây dựng Vạn Tượng Đàn đã cố ý sắp xếp theo thứ tự có chủ đích. Cung điện ở vị trí càng cao thì khí lưu di chuyển càng nhanh, linh khí càng thêm dày đặc. Đối với những tầng trên cùng, ngay cả Hồn sủng cấp đế hoàng không cần rèn luyện cũng có thể tự mình cường hóa.
Đây chính là nguyên nhân tại sao đám cường giả đều hi vọng có một chỗ đặt chân trong Vạn Tượng Đàn. Ở trong nguồn suối linh khí dồi dào như thế, bọn họ không cần hao phí linh nuôi nấng Hồn sủng, lại còn giảm bớt đống lớn linh vật cường hóa. Hơn nữa, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Sở Mộ theo thói quen cư ngụ ở trong Hồn Điện, ít nhất nơi này có thể bảo đảm tính an toàn tuyệt đối. Bên phía Vạn Tượng Đàn long xà hỗn tạp, loại người nào cũng có. Hắn lại không quen không biết, rất khó đề phong những người rắp tâm ám hại.
Đến cấp độ của hắn cũng không quá để ý linh khí, bên người lại có một cái mỏ Linh nguyên - Trữ Mạn Nhi di động. Cho nên Vạn Tượng Đàn không có lực hấp dẫn đối với hắn.
Trên thực tế, Hồn Điện ở Thiên Hạ thành mới là căn cơ trụ cột. Ở nơi đó có bảy đại Thánh vực và bảy đầu Thánh Vương trấn giữ, cường giả Hồn Minh tới đó cũng không dám hành động ngông cuồng.
Thế nhưng, Hồn Điện chiếm cứ diện tích kiến trúc tại Vạn Tượng thành vẫn quy mô hơn những nơi khác rất nhiều. Tài liệu xây dựng cung diện cũng thuộc loại cao cấp nhất, cho dù là Hồn sủng cấp đế hoàng công kích toàn lực cũng không thể phá nổi.
Hồn Điện nơi này không có gian đại sảnh tiếp khách, khu vực ngoài cùng chỉ có một mảnh đất trống, vài cái bàn để các thành viên giao lưu với nhau, trao đổi nhiệm vụ, giao dịch, ủy thác …v…v
Nhưng mà cánh cửa cung điện được xây dựng cực kỳ vững chắc, độ cao không thua gì tường thành, bậc thang dẫn lên tòa chủ điện lại càng hoành tráng, mỗi bậc đều có tượng đá Hồn sủng, tất cả mọi thứ đều được phủ một lớp bạch ngân sáng chói. Dù sao nơi này cũng là tổng bộ Hồn Điện, khu vực hậu viện có rất nhiều thân nhân của thành viên cao cấp sinh sống. Vì thế bọn họ phải phòng ngừa chu đáo, bảo đảm an toàn trong mọi tình huống.
Cho dù là thành viên nhàn tản cũng chỉ dạo quanh các khu phân điện vòng ngoài, hoàn toàn không có tư cách tiến vào tổng bộ Hồn Điện.
Trên đỉnh chủ điện là khoảng sân rộng lớn, đứng trên đó có thể nhìn bao quát toàn bộ Vạn Tượng thành vào trong tầm mắt.
Tất cả những tòa cung điện Hồn Điện hợp lại chính là một dãy sơn mạch nguy nga, hùng vĩ, khí thế bàng bạc mang đến cho người ta áp lực cực lớn.
"Ca ca, tòa cung điện này là của ta rồi."
Trữ Mạn Nhi hào hứng chạy vào trong sân.
Trước kia phần lớn thời gian Trữ Mạn Nhi phải chạy trốn, ẩn thân trong rừng núi, cuộc sống gian khổ khó thể diễn tả bằng lời. Kể từ khi nàng gặp được Sở Mộ, nhân sinh mới dần dần thay đổi, tính cách cũng trở về thuần phác, ngây thơ đúng độ tuổi của mình. Bây giờ nàng nhìn thấy từng dãy cung điện tráng lệ hiện ra trước mắt mới động lòng … tham tài. Chỉ hận không thể thu hết vào trong túi sau này từ từ sử dụng, cầu thang, tượng đá, mái nhà gì gì... đều thu sạch.
"Vậy thì cho nàng!"
Bỗng nhiên thanh âm một gã nam tử từ đâu đó truyền đến.
Những lời này vốn phải do Sở Mộ nói ra, nhưng lại bị người ta đoạt trước làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên. Sở Mộ chậm rãi quay đầu lại, bắt đầu đánh gia gã nam tử kia.
Gã nam tử này vóc người cân xứng, mặc trên người y phục tôn quý, tướng mạo đường đường, khí vũ hiên ngang. Coi như là nam nhân cũng bị vẻ bề ngoài của hắn cuốn hút. Nguồn tại http://Truyện FULL
"Tiểu mỹ nữ, thích tòa cung điện nào cứ việc chọn. Ngoại trừ một hàng phía sau cùng, những thứ khác ta đều có thể cho ngươi chơi!"
Gã nam tử anh tuấn mỉm cười hòa nhã, vừa tiến lên vừa nói với Trữ Mạn Nhi.
"Hàng sau cùng là ở đâu nha...aa?"
Trữ Mạn Nhi kiễng chân lên muốn nhìn xem dãy cung điện phía sau là như thế nào. Chỉ tiếc là bức tường đã che chắn toàn bộ tầm nhìn, nàng cố gắng mấy cũng khong thể thấy được khu vực bên trong.
"Những tòa cung điện đó cũng thuộc về Hồn Điện, chỉ có điều ta cũng không thể mang cho người khác."
Gã nam tử cười cười nói, bộ dạng có vẻ áy náy.
Diệp Khuynh Tư đang đánh giá gã nam tử này, nghe hắn nói câu này mới nhỏ giọng nói với Sở Mộ:
"Ngươi quen hắn sao? Tại sao khẩu khí lớn như vậy, cung điện nơi này vốn có giá trị liên thành, hắn quyền lực cỡ nào muốn nói cho là cho?"
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Đoán chừng hẳn là một vị thiếu chủ ăn chơi nào đó, ta đã biết thiếu chủ thứ tám Phương Trạch và thiếu chủ thứ ba Đằng Lãng. Nhưng không biết hắn là thiếu chủ thứ mấy!"
"Ngươi không phải là thiếu chủ Hồn Điện sao? Thế nào không thấy ngươi cho ta mấy tòa cung điện?"
Diệp Khuynh Tư tiến lại gần ôm chặt cánh tay Sở Mộ vuốt ve mấy cái, ánh mắt mỹ lệ liếc qua cố ý câu dẫn hắn.
Sở Mộ hiếm khi thấy Diệp Khuynh Tư bày ra bộ dạng kiểu này, không nhịn hôn lên mặt nàng một cái rồi nói:
"Ta đã tự đưa mình vào chuồng rồi, chẳng lẽ còn khong đáng giá bằng mấy tòa cung điện?"