"Bây giờ có đi hay không?"
Diệp Khuynh Tư hiển nhiên không tạo điều kiện cho hắn lấn tới, vội vàng quay mặt ửng đỏ chạy vào thôn trang.
"Được rồi, được rồi, ta đi là được chứ gì!"
Sở Mộ cười khổ, xem ra tối nay không có hy vọng chơi trò tình ái rồi.
"Có một người dân bản xứ nguyện ý dẫn đường cho ngươi, thù lao tương đối thấp. Hẳn là tối nay sẽ trở về!"
Một lát sau, Diệp Khuynh Tư phong tình quyến rũ cấp cho hắn một nụ hôn rồi đẩy ra khỏi cửa.
Sở Mộ hiểu rõ tính tình Diệp Khuynh Tư, lấy bộ dạng nàng thế này đoán chừng tối nay sẽ có một đoạn thời gian nóng bỏng cực kỳ khó quên.
Người trẻ tuổi xưa nay vẫn luôn tinh lực tràn đầy, làm chuyện kia chưa bao giờ biết mệt.
Sở Mộ từ từ rời khỏi nhà gỗ đi dạo thêm một lát, quả nhiên có một vị nam tử dáng vẻ thật thà không biết đợi hắn ở ngoài thôn từ khi nào.
"Là trượng phu Diệp tiểu thư đúng không?"
Gã nam tử chủ động đi tới chào hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận, âm thầm tự hào vì Diệp Khuynh Tư đã có giác ngộ làm một thê tử ngoan hiền.
"Ha hả, ngài đúng là có phúc khí, Diệp tiểu thư là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng thấy. Trước kia ta nghĩ rằng Mãn Đình đã rất xinh đẹp, nhưng không thể nào so sánh với nàng. Nếu cưới được Diệp tiểu thư làm thê tử, cho dù tổn thọ mười năm cũng đáng …"
Vừa nói đến đây, gã nam tử cảm thấy lời nói quá mức đường đột, vội vàng sửa lại:
"À, à, không phải ta muốn tranh đoạt với ngươi, ý của ta là..."
"Ta biết!"
Sở Mộ biết người thanh niên này chỉ muốn khen ngợi Diệp Khuynh Tư mà thôi, chỉ tiếc hắn là thôn dân chất phác từ ngữ có thể sử dụng cũng không nhiều.
"Ta tên là Thanh Vân Sơn, Diệp tiểu thư nói ngài rất lợi hại, có thể mang ta xuyên qua Đông Nguyên an toàn."
Gã nam tử cười nói.
"Ừ, đi thôi!"
Sở Mộ ra hiệu cho Mạc Tà giải trừ trạng thái Sở Liên.
Dạ không có ở đây, Sở Mộ đành phải để cho tiểu Mạc Tà dẫn mình đi. Cũng không thể để nó nằm trên vai hắn ngáp lên ngáp xuống mãi được, xem như là giúp cho hoạt động gân cốt đi.
"Vù vù vù!"
Một luồng hỏa diễm sáng rỡ lập tức bao bọc quanh thân Mạc Tà, kích thước thân thể nó từ từ giãn rộng ra. Mạc Tà là Hồn sủng cấp đế hoàng, chỉ ngoại hình đã đầy đủ phong cách rồi, nhất là chín cái đuôi dài trắng bạc rực lửa đã tạo ra lực lượng xung kích thị giác rất lớn.
Thanh Vân Sơn rất ít khi nhìn thấy Hồn sủng cường đại, sau khi ngẩn người hồi lâu mới lộ ra thần sắc hâm mộ.
"Cao thủ lợi hại nhất bộ lạc chúng ta là Thanh Vân Khang, nhưng Hồn sủng của hắn không có đẹp mắt cỡ này. Ngài … à, Hồn sủng của ngài ít nhất cũng là cấp quân chủ a…aa…?"
Thanh Vân Sơn ngập ngừng hỏi.
Sở Mộ cũng không nói gì, im lặng khống chế Mạc Tà chạy theo phương hướng Thanh Vân Khang chỉ.
Đông Nguyên chiếm cứ rất lớn, nhưng lấy tốc độ Mạc Tà chạy hết tốc lực khoảng một canh giờ có thể qua lại vài lần.
Sở Mộ bây giờ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, để cho Mạc Tà "tản bộ" từ từ chờ đợi Thanh Vân Sơn cưỡi một đầu thú cưỡi cấp thống lĩnh đuổi theo.
Tuy rằng như thế, Thanh Vân Sơn chạy thụt mạng ở phía sau vẫn cảm thấy tốc độ hồ ly Hồn sủng quá nhanh. Chừng mười phút sau, Hồn sủng của hắn đã thở hồng hộc, lỗ mũi tràn ra nhiệt khí nóng rực.
"Thì ra ngài là muốn tới Vạn Tượng thành, ta nghe nói nơi đó có Hồn sủng cấp đế hoàng. Ha ha, ta lớn như vậy còn chưa được thấy Hồn sủng cấp đế hoàng lần nào, không biết có phải dậm chân một cái là phá hủy thôn xóm giống như lão nhân gia nói không!"
Thanh Vân Sơn gãi gãi đầu xấu hổ, không ngừng nói nhảm.
"Cũng không khoa trương như vậy, thôn trang các ngươi tương đối lớn."
Sở Mộ cười nói.
"Trước kia ta nghe nói phía bắc thôn vì đắc tội một người mới bị một con Hồn sủng đế hoàng thi triển kỹ năng phá hủy. Ta nghe bọn họ miêu tả cũng cảm thấy đáng sợ, cũng may nó chỉ tức giận buông thả một cái kỹ năng, cũng không đả thương người trong thôn. Nếu không, cả thôn trang chúng ta bây giờ hẳn là chết hết rồi."
Trong lúc nhắc đến chuyện này, thanh âm Thanh Vân Sơn có vẻ trầm thấp, mặt mày vô cùng lo lắng.
"Thôn các ngươi làm sao đắc tội đại nhân vật như thế?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vốn là Sở Mộ trước kia không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, dù sao mình chỉ dốc lòng khổ tu, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tìm địa phương rèn luyện chiến đấu.
Nhưng vấn đề là hắn bây giờ thật sự rảnh rỗi đến sợ, thỉnh thoảng nghe thấy mấy chuyện nhàn sự cũng sinh lòng hứng thú.
"Chủ yếu là vì Mãn Đình, hình như nàng đi lịch lãm ở bên ngoài chọc giận một nhân vật thuộc thế lực rất lớn. Người đó phái thuộc hạ đuổi theo đến thôn chúng ta phá hủy nhà cửa nhằm cảnh cáo nàng."
Thanh Vân Sơn thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.
"Đại nhân vật kia tên gì?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
Thật ra chuyện này cũng không lớn, vấn đề chính là do thực lực không đủ. Đại nhân vật trong mắt Thanh Vân Sơn vốn không bằng cây tăm xỉa răng trong miệng Sở Mộ, tùy ý cắn một phát là nát bấy.
"Ta cũng không biết, nghe nói là một vị cường giả có Hồn sủng Thanh Chập Long, thực lực cực mạnh!"
Thanh Vân Sơn hiểu biết chỉ có hạn, đành phải dùng phương thức đơn giản nhất miêu tả cho Sở Mộ nghe.
"Thanh Chập Long?"
Ánh mắt Sở Mộ lập tức sáng rực lên.
Sở Mộ nhớ là Ly lão nhi từng nói thế lực Hồn Minh chỉ có chừng năm người sở hữu Thanh Chập Long, trong đó Long Tuyệt Vấn La là một người trong số đó.
Nhưng mà thời điểm chiến đấu ở Hướng Vinh thành, Vấn La không có triệu hoán Thanh Chập Long xuất chiến.
Ngoài ra hắn cũng không biết những người kia là ai, nhưng hắn có thể khẳng định bọn họ thuộc về thế lực Hồn Minh.
"Chuyện này… bắt buộc phải quản rồi, hắc hắc!"
Sở Mộ rảnh rỗi sắp khùng, cuối cùng đã tìm ra một mục tiêu nho nhỏ để phấn đấu.
Ly lão nhi đã nói những người có Thanh Chập Long đều là bá chủ một phương, thực lực hiển nhiên mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Sở Mộ đúng lúc có mấy đầu Hồn sủng vừa mới tiến vào cảnh giới cao đẳng đế hoàng, Mạc Tà không được rèn luyện thì nhường cơ hội lại cho chúng nó. Mà đám người Hồn Minh rõ ràng là cái bia đỡ đạn quá tốt, về tình về lý đều cực kỳ thích hợp.
"Ý, hôm nay chuyện gì xảy ra? Ngày thường đến biên giới sẽ đụng rất nhiều Hồn sủng. Tại sao hôm nay đi lâu như vậy không gặp một con thỏ hoang thế này?"
Hai người đi thêm chừng một canh giờ, Thanh Vân Sơn gãi đầu lúng túng nói.
Trước đó không lâu, hắn còn nói Đông Nguyên nguy hiểm như thế nào, Hồn sủng hoang dã cường đại ra sao để cho Sở Mộ chuẩn bị tinh thần. Kết quả bọn họ đi một hồi vẫn không có chuyện gì xảy ra, đám sinh vật trước kia rất hung hãn với hắn bây giờ chạy trốn về nơi xa.
Thanh Vân Sơn không biết Mạc Tà âm thầm phát ra khí tức đế hoàng dọa chạy đám hung thú kia. Thực lực Mạc Tà tại nơi này giống như lang soi lọt vào đàn cừu, ngay cả đại đầu lĩnh hoặc bá chủ lãnh địa cũng phải trốn vào một góc, không dám ló đầu ra ngoài gây chuyện.
Quá trình thu thập linh thảo vô cùng thuận lợi, Sở Mộ làm người tốt đến nơi đến chốn trợ giúp Thanh Vân Sơn giải quyết một đầu Lục Nhãn Khủng Lang, hồn tinh đưa cho hắn coi như phí dẫn đường.
Vì thế Thanh Vân Sơn trên đường trở về không ngừng cảm tạ, mặt mày hưng phấn bừng bừng. Hắn nói viên hồn tinh sẽ giúp cho thực lực hắn nhảy vọt tiến vào hàng ngũ trước mười trong bộ lạc. Không bao lâu nữa hẳn là có thể rước người trong mộng về nhà.
Trước kia Sở Mộ đã từng trải qua thời khắc như thế này, cho nên hắn rất hiểu cảm xúc kích động của Thanh Vân Sơn.
Trên đời này vốn không có nhiều Hồn sủng sư ưu tú, đại đa số chỉ quanh quẩn ở cấp bậc dưới quân chủ. Cho dù cố gắng phấn đấu cũng không thể tiến thêm một bước, vì thế một ngày nào đó tự nhiên thực lực tăng tiến sẽ khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, địa vị và thân phận khác biệt như trời với đất.
Ban đêm, Sở Mộ và Thanh Vân Sơn quay về thôn xóm bình yên.
Hai người còn chưa đi tới cổng thôn, dã nha đầu đã chạy đến bên người Sở Mộ chu cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao. Bộ dạng giống như là bị người nào đó khi dễ, rất là ủy khuất.