Sủng Mị

Chương 1014: Thẳng tiến Vạn Tượng thành




"Ca ca, nó nguyện ý làm Hồn sủng của ngươi?"

Trữ Mạn Nhi mở to hai mắt, bộ dạng không dám tin tưởng vào chuyện này.

Sở Mộ có một đầu sinh vật cấp chúa tể đồng nghĩa với dã nha đầu có thêm một bảo tiêu cường đại. Hơn nữa, nàng lúc này đã nghĩ đến hình ảnh cưỡi Vong Mộng bay lượn trên không trung, cảm giác đó khẳng định rất là kích thích.

"Coi như vậy đi! Nhưng ta phải giúp nó niết bàn thành công, tỷ lệ niết bàn trọng sinh cũng không cao lắm, rất khó nói trước chuyện gì sẽ xảy ra!"

Sở Mộ chậm rãi nói.

Niết bàn quả thật không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì một lần niết bàn trọng sinh thành công sẽ lĩnh ngộ thêm rất nhiều kỹ năng và ưu thế chủng tộc, thiên phú thuộc tính cũng mạnh hơn kiếp trước gấp mấy lần.

"Sở Mộ, ngươi biết phương pháp niết bàn không?"

Lúc này Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên hỏi một vấn đề trọng yếu.

Sở Mộ cũng ngẩn người ra, từ trong mừng rỡ tong khôi phục tinh thần lại như cũ, cười khổ lắc đầu:

"Không biết!"

"Vong Mộng không nói cho ca ca biết sao?"

Trữ Mạn Nhi hỏi.

"Nó chỉ nói một ít sự tình liên quan đến Hoàng tộc Hồn sủng, về phần nội dung cụ thể bản thân nó cũng không biết."

Sở Mộ cười khổ nói.

Nếu như Vong Mộng có thể tự mình hoàn thành niết bàn thì nó cần gì phải tìm Sở Mộ.

Vong Mộng biết nhân loại hiểu rõ các loại chủng tộc Hồn sủng, hơn nữa còn có đủ loại phương pháp trợ giúp Hồn sủng tăng cường nhanh chóng. Cho nên lần này nó niết bàn trọng sinh nhất định phải nhờ Sở Mộ trợ giúp, chính nó phải tiến vào trạng thái ngủ say khôi phục thương thế, đồng thời thu nạp huyền khí chuẩn bị cho thời kỳ niết bàn.

"Đi hỏi lão tiên sinh mù là được rồi, lão nhân gia kiến thức phong phú hẳn là biết được chuyện này."

Sở Mộ tự nhủ trong lòng.

"Đúng rồi, lão tiên sinh để lại cho ca ca một phong thư, nói ca ca đọc xong không cần đi gặp nữa."

Trữ Mạn Nhi chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng lấy ra một bức thư đưa cho Sở Mộ.

"Không cần gặp?"

Sở Mộ hơi nghi ngờ, tiện tay mở bức thư ra xem.

Sở Mộ đọc rất chậm, tựa hồ mỗi một câu đều cực kỳ trọng yếu với hắn, sắc mặt thường xuyên biến hóa khi đọc nội dung trong thư.

Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi thấy hắn biểu cảm cũng tò mò không biết trong thư viết cái gì, nhưng sắc mặt hắn lộ vẻ trầm trọng làm cho các nàng lo lắng không dám quấy rầy.

Qua hồi lâu sau, Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu thu hồi bức thư vào trong không gian giới chỉ.

Diệp Khuynh Tư thấy tâm tình Sở Mộ hòa hoãn trở lại mới ôn nhu hỏi:

"Làm sao vậy?"

Sở Mộ lắc đầu nói:

"Chỉ là một ít sự tình về phụ thân ta."

"Liên quan đến sự kiện Phong Khẩu?"

Diệp Khuynh Tư kinh ngạc hỏi tới.

"Ừ, thật ra sự kiện Phong Khẩu là vì lão già kia muốn diệt trừ những người biết chuyện, bên trong ẩn giấu một vài bí mật động trời. Lão nhân gia không nói rõ chuyện này, có khả năng là vì lời thề linh hồn uy hiếp."

Sở Mộ chậm rãi nói.

"Vậy phụ thân ngươi thế nào?"

Diệp Khuynh Tư tiếp tục hỏi thăm tin tức về Sở Thiên Mang.

Lúc này Sở Mộ mới nhíu mày nói:

"Cái gì mà phụ thân ngươi? Là phụ thân chúng ta."

"…"

Diệp Khuynh Tư nghe thế cũng hết chỗ nói rồi, mới vừa rồi còn thấy hắn mặt mày nghiêm túc, cho rằng nội dung trong thư gây cho hắn áp lực rất lớn. Nhưng nàng đâu có ngờ tên này vẫn còn tâm tư đùa giỡn.

Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng vươn tay nhéo ngang hông Sở Mộ một cái, hôn lễ còn chưa có hoàn thành làm sao tính là gái đã xuất giá đây?

Thế nhưng, Diệp Khuynh Tư nghĩ đến sau này vẫn phải ra mắt phụ thân Sở Mộ, trong lòng có chút thẹn thùng, gương mặt bất giác nổi lên một tầng hồng nhạt.

Sở Mộ thấy Diệp Khuynh Tư e lệ cúi đầu liền cười ha hả, kể từ khi ăn trộm trái cấm, Diệp Khuynh Tư đã bớt đi vài phần lãnh đạm tăng thêm mấy phần quyến rũ. Lúc bình thường nàng vẫn luôn che giấu rất tốt, chỉ khi nào còn lại hai người mới không tự chủ lộ ra, nàng ôn nhu, hiền thục khiến cho Sở Mộ yêu thích không nỡ buông tay.

"Nói cái gì đó? Mau nói chính sự đi!"

Diệp Khuynh Tư gắt giọng cảnh cáo Sở M,ộ ánh mắt hắn nóng rực làm nàng xấu hổ vô cùng. Ở bên cạnh còn có tiểu nha đầu Trữ Mạn Nhi và đám Bạch Yểm Ma nhìn chằm chằm kia mà.

Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nhàn nhạt nói:

"Thật ra cũng không có gì, trong thư chỉ kể lại một vài chuyện tình khi phụ thân ta còn trẻ."

Nội dung trong thư không có tin tức trọng yếu, có lẽ lão nhân gia đã không còn để ý ân oán phân tranh. Đến độ tuổi này của hắn nhiều khi người ta thường xuyên hoài niệm ký ức xa xưa, coi trọng tình cảm nhiều hơn những thứ khác.

Sở Mộ có thể cảm giác được Manh lão tiên sinh rất thương yêu Sở Thiên Mang, mỗi câu mỗi chữ trong thư đều thể hiện rõ cảm xúc thân ái.

Vì thế Sở Mộ bỗng nhiên nhớ tới nụ cười sáng lạn của phụ thân khi nói chuyện với hắn, nhưng trên thực tế ẩn bên trong nụ cười đó bao hàm rất nhiều kỉ niệm chua xót, đau khổ không bao giờ phải nhạt.

"Ca ca, nữ nhân tên là Thiên Cơ cũng có Hồn sủng thuộc về Hoàng tộc, nói không chừng nàng biết phương pháp niết bàn."

Trữ Mạn Nhi nói.

"Trong thế giới nhân loại sợ rằng chỉ có một mình thu phục được Hoàng tộc Hồn sủng. Ta nhớ là trang cuối cùng Sủng Giám có ghi lại tin tức liên quan đến Quan Hoàng Vương." Text được lấy tại Truyện FULL

Diệp Khuynh Tư nói.

Nữ Chiến thần Mục Thanh Y nổi danh khắp Vạn Tượng Cảnh, cơ hồ đạt đến trình độ không ai không biết. Mà Hồn sủng đại biểu cho thực lực của nàng là Quan Hoàng Vương cấp chúa tể là. Trong Sủng Giám có trích một câu cuối cùng đặc biệt ghi rõ:

"Quan Hoàng Vương – Hồn sủng duy nhất của Thiên Cơ."

"Không biết Quan Hoàng Vương của nàng đã niết bàn lần nào chưa!"

Sở Mộ âm thầm tự hỏi.

Niết bàn và trọng sinh là hai khái niệm khác nhau, niết bàn thành công ý nghĩa là thực lực tăng cường, thiên phú tăng cường, có khả năng lĩnh ngộ kỹ năng mới. Có thể nói là bay vọt về chất lẫn lượng.

Mà trọng sinh chỉ là khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong, sinh mệnh lực và lực chiến đấu không hề thay đổi.

Sở Mộ chỉ biết Mục Thanh Y - Quan Hoàng Vương có năng lực trọng sinh trong hỏa diễm, còn không thể xác định được Quan Hoàng Vương đã từng niết bàn lần nào chưa.

"Ngươi không phải có mối quan hệ không tầm thường với nàng sao? Cứ việc đến Vạn Tượng thành hỏi một cái là xong!"

Diệp Khuynh Tư liếc nhìn Sở Mộ, ngữ khí bắt đầu có mùi chua như giấm.

"Cái tên... thiệt tình … chẳng qua là quen biết qua đường mà thôi!"

Sở Mộ cảm thấy ánh mắt Diệp Khuynh Tư có vẻ không ổn, vội vàng lên tiếng giải thích.

Nói xong câu đó, Sở Mộ cũng trừng mắt đe dọa nha đầu chết tiệt Trữ Mạn Nhi, ý bảo cấm nàng không được nói lung tung.

Vốn là Diệp Khuynh Tư cảm thấy quan hệ giữa Sở Mộ và Mục Thanh Y cũng không có gì, kết quả sau đó Trữ Mạn Nhi tường thuật lại quá trình Sở Mộ và Mục Thanh Y đi tới Càn Khôn Băng Môn đã làm cho nàng thay đổi tư tưởng triệt để. Huống chi dã nha đầu kia chỉ sợ thiên hạ không loạn còn cố ý cường điệu Đằng Lãng và hai nữ đệ tử Thiên Cơ trở về mất hơn hai tháng thời gian.

Tổng cộng năm người cùng đi, nhưng quay về chỉ có ba người, vậy hai người còn lại là ai, liệu có phát sinh chuyện gì mờ ám không? Diệp Khuynh Tư chỉ cần suy đoán một lát là biết ngay.

"Vậy kế tiếp chúng ta đi tới Vạn Tượng thành?"

Diệp Khuynh Tư vô cùng tinh tế chuyển sang đề tài khác.

Cũng không phải Diệp Khuynh Tư không thèm để ý chuyện này. Mà lấy tính cách bình tĩnh, nói dối không hề nháy mắt của Sở Mộ khẳng định không thể nào hỏi ra được tin gì có giá trị.

"Ừ, Vạn Tượng thành!"

Sở Mộ gật đầu nói.

Vạn Tượng thành là nơi cường giả nhân loại tụ tập, một tòa thành cấp bậc cao nhất thế giới nhân loại. Hắn đến đó sẽ có nhiều cơ hội học tập tri thức và khiêu chiến rèn luyện Hồn sủng.