"Khặc khặc!"
Yểm Ma Thống trị giả hô to một tiếng, thay thế Sở Mộ truyền lệnh cho tất cả Bạch Yểm Ma. Trữ Mạn Nhi đại tiểu thư đã thông báo sau khi chiến đấu thắng lợi nhất định phải hành lễ với đối thủ, cho dù đối thủ nhỏ yếu cỡ nào cũng không được bỏ quên lễ nghĩa.
Đám Bạch Yểm Ma lại mờ mịt sờ đầu, học theo động tác Yểm Ma Thống trị giả chỉa ngón cái xuống dưới.
Trung tâm thành lập tức yên tĩnh một mảnh.
Trường hợp cổ quái và hoành tráng lại xuất hiện một lần nữa, lần này bao gồm cả thành viên Hồn Minh núp ở trung tâm thành cũng co quắp khóe miệng.
Về phần Đế Cơ đứng trên nóc lầu các phủ thành chủ đã tức giận bộ ngực phập phồng lên xuống, sắc mặt vừa mới khôi phục đã trắng bệch không còn chút máu.
"Ngày khác ta nhất định sẽ dẫn quân bình định nam Cấm Vực, ta sẽ xóa sổ Bạch Yểm Ma đế quốc khỏi bản đồ thế giới."
Đế Cơ âm thầm hạ lời thề.
Sở Mộ đứng ở nơi xa nhìn đám Bạch Yểm Ma giễu cợt nữ nhân kia, trong lòng vui như hoa nở. Xem ra dã nha đầu Trữ Mạn Nhi không chỉ biết gây phiền toái, mà còn có khả năng giúp hắn bề bộn ít việc.
Sở Mộ biết thiếu nữ phản bội không dễ đối phó, lưu lại ở chỗ này quá lâu nói không chừng sẽ bị thế lực Hồn Minh vây khốn. Khi đó quân đoàn Bạch Yểm Ma rất khó bình an thoát đi, dù sao hắn cũng đã thu được không ít lợi tức, lúc này nên rời khỏi tòa thành mới là thượng sách.
Sở Mộ không chần chờ thêm nữa, thấy đám Bạch Yểm Ma đã hành lễ xong liền ra lệnh một tiếng, dẫn theo cả đám ma quỷ bay về phía nam Cấm Vực.
Sở Mộ làm thế là muốn tạo giả tượng cho thiếu nữ phản bội tưởng rằng mình quay về nam Cấm Vực, sau này hắn tiếp tục hoạt động trong lãnh thổ nhân loại sẽ dễ dàng hơn.
Dĩ nhiên quân đoàn Bạch Yểm Ma bắt buộc phải trở về nam Cấm Vực, hắn dẫn theo đám Yểm Ma Thống trị giả đã phiền toái lắm rồi. Nếu như để cho quân đoàn Bạch Yểm Ma tùy ý quậy phá nơi này, nói không chừng các thế lực lớn sẽ liên hiệp lại tiêu diệt chúng nó.
Sau khi rời khỏi Hướng Vinh thành mấy trăm dặm, Sở Mộ để cho đại quân dừng lại nghỉ ngơi.
Lần này đám Bạch Yểm Ma đánh một trận thống khoái đã tiêu hao không ít thể lực, cần phải có thời gian điều chỉnh và khôi phục.
Đại khái qua chừng nửa canh giờ, Bạch Yểm Đế và Bạch Tứ bảo vệ Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi chạy tới hội hợp với Sở Mộ.
"Khặc khặc!"
Lúc này Yểm Ma Thống trị giả vội vàng kêu gọi tất cả Bạch Yểm Ma tập trung một chỗ, bảo chúng ra cùng nhau bái kiến đại tiểu thư và vương phi.
Vốn là Diệp Khuynh Tư thấy mười đầu Bạch Yểm Ma huyễn hóa thành bộ dạng Sở Mộ cũng đã nghi ngờ rồi. Kết quả bây giờ có tới một vạn ma quỷ Sở Mộ hiện ra trước mặt khiến nàng thật sự nhức đầu, cuối cùng đành phải trừng mắt liếc sang Sở Mộ.
"Có bị thương không?"
Diệp Khuynh Tư ân cần hỏi han.
"Ừ, bị thương nhẹ, hơi mệt, nàng xem giúp đi!"
Sở Mộ dựa lưng vào một gốc cây giao toàn bộ cơ thể cho Diệp Khuynh Tư xử lý, bản thân hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đây chính là hạnh phúc khi cưới được một thê tử làm nghề Linh sư.
"Xem ngươi đắc ý thế kìa, hẳn là xả giận không ít nhỉ?"
Ánh mắt Diệp Khuynh Tư kiều mỵ nhìn Sở Mộ lười nhác nằm đó, sau đó bỗng nhiên cười lên khanh khách.
"Ừ, nữ nhân kia rất khó đối phó, cũng may đám Bạch Yểm Ma xuất hiện đúng lúc. Nếu không ta cũng bị vây hãm vào trong Hoa trận lành ít dữ nhiều."
Sở Mộ gật đầu nói.
"Ngươi rút lui rất đúng lúc, nếu như liều mạng với nàng sẽ bị tổn thất nhiều hơn."
Cả hai người đều là cấp chúa tể, thiếu nữ phản bội phải dựa vào lực lượng quân đoàn Hoa Yêu vây khốn Sở Mộ. Mà Sở Mộ cũng rất khó giết thiếu nữ phản bội, một khi liều lĩnh ngược lại trúng bẫy của nàng.
Cho dù Sở Mộ muốn báo thù cũng phải giữ vững lý trí, không thể gây ra sai lầm tạo cơ hội cho nàng lợi dụng. Bởi vì nữ nhân này cực kỳ đáng sợ, tâm kế hiểm ác vượt xa người thường. Quãng thời gian sau này Sở Mộ đi một bước phải cẩn thận một bước, bất kỳ lúc nào bất kỳ nơi nào cũng có thể xuất hiện bóng dáng nữ nhân kia.
"Thế nhưng, đám Bạch Yểm Ma nay từ đâu tới?"
Diệp Khuynh Tư nghi ngờ hỏi.
"Ta cũng không biết!"
Sở Mộ cũng cảm thấy kỳ quái, dứt khoát gọi Yểm Ma Thống trị giả tới hỏi thăm tình huống.
Yểm Ma Thống trị giả còn đang ra sức nịnh nọt tiểu công chúa Trữ Mạn Nhi, đám Bạch Yểm Ma kia cũng đã cảm giác được linh khí tinh thuần trên người nàng. Cả đám ma quỷ cứ thể vây quanh nàng, tranh nhau tuyên thệ bảo vệ nàng an toàn tuyệt đối.
"Ngươi trở về nhà một chuyến làm gì đó? Đám Bạch Yểm Ma kia là thế nào?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Khặc khặc!"
Yểm Ma Thống trị giả dùng tinh thần âm hồi đáp, vừa khoa tay múa chân biểu lộ hưng phấn trong lòng.
Diệp Khuynh Tư trừ đi Hoa độc cho Sở Mộ, đồng thời tò mò quan sát đầu Bạch Yểm Ma kích động này. Nhưng nàng không hiểu nó muốn biểu đạt điều gì, cuối cùng đành phải thở dài bất đắc dĩ chờ đợi Sở Mộ phiên dịch.
Thế nhưng, Diệp Khuynh Tư phát hiện Sở Mộ nghe xong câu chuyện Bạch Yểm Ma tường thuật, vẻ mặt hắn hiện rõ bất an và lo lắng.
"Làm sao vậy?"
Diệp Khuynh Tư vội vàng hỏi.
Sở Mộ cười khổ, mở miệng nói:
"Không phải là chúng trùng hợp đi tới nơi này, là do bá chủ nam Cấm Vực thật sự muốn xâm lấn lãnh thổ nhân loại. Đám Bạch Yểm Ma này là quân đội tiên phong chịu trách nhiệm dò đường."
Diệp Khuynh Tư trợn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau mới nói:
"Quân đoàn một vạn Bạch Yểm Ma chỉ là tiên phong dò đường?"
"Bản thân Bạch Nhất quản hạt nam Cấm Vực không thua gì cấp bậc đế quốc, diện tích thậm chí rộng lớn hơn lãnh thổ nhân loại hàng chục lần, chỉ thiếu một vương giả cấp chúa tể mà thôi. Nói thật ra nam Cấm Vực đã có thể gọi là Yểm Ma đế quốc, quân đoàn một vạn Bạch Yểm Ma cũng không tính nhiều, có lẽ chỉ bằng một phần năm, một phần mười lực lượng tổng thể."
Sở Mộ lên tiếng giải thích.
Theo quá trình thực lực dần dần tăng cường, Sở Mộ đã phát hiện ra nhân loại không phải là chúa tể chân chính trong thế giới này.
"Ca ca, mau đưa bảo vật cho ta xem nào!"
Trữ Mạn Nhi chạy đến bên cạnh Sở Mộ làm nũng.
Sở Mộ mở không gian giới chỉ lấy cái hộp gỗ ra.
Trữ Mạn Nhi vội vàng đón lấy, vô cùng hưng phấn mở nắp hộp ra.
"Vù vù vù!"
Một làn gió thơm từ trong hộp bay ra, linh khí nồng đậm khiến cho Sở Mộ và đám ma quỷ kinh ngạc sững sờ.
"Linh khí quá nồng!"
Diệp Khuynh Tư là Linh sư hiển nhiên nhạy bén với mức độ linh khí, ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc nhìn tới bảo vật có hình dáng giống như nhân sâm nằm trong hộp.
Sở Mộ đã từng thấy qua mỏ Linh nguyên lớn nhất, chính là Băng tuyền ở trong Băng cung. Mặc dù linh khí phát ra từ bảo vật hơi khác với Băng cung, nhưng hắn cảm giác được nồng độ ẩn chứa trong đó dày đặc hơn mười mấy lần.
"Ca ca, đồ tốt a…aa!"
Trữ Mạn Nhi ôm chặt cái hộp gỗ nở nụ cười vui vẻ.
Sở Mộ dĩ nhiên biết lần này cướp đoạt bảo vật không tầm thường, sau khi kinh ngạc một lát lại mừng rỡ cười lên ha hả. Không hỗ là di vật cường giả Thừa Mặc lưu lại hai trăm năm trước, chỉ riêng nồng độ linh khí phát ra đã chứng tỏ chuyến này hắn buôn bán có lời rồi.
Có lẽ thứ này đã tiếp cận trình độ Huyền vật mà Mục Thanh Y từng nói.
Sở Mộ quay sang hỏi Trữ Mạn Nhi, nàng là người tiếp xúc nhiều nhất và sâu nhất với thế giới tự nhiên hẳn là có thể cung cấp cho hắn một đáp án chính xác.
"Đây là Tự nhiên linh căn, là rễ cây tinh hoa của Thực Vật giới Hồn sủng cấp chúa tể tích tụ ngàn năm. Từ nồng độ linh khí phát ra đã cho thấy nó là Huyền vật hàng thật giá thật."
Trữ Mạn Nhi cười thật tươi, ánh mắt cong lại hình bán nguyệt chẳng khác gì gian thương nhìn thấy vàng.
"Thật là Huyền vật?"
Sở Mộ lập tức kích động lên.
Hắn và Mục Thanh Y phí nhiều thời gian và công sức tìm khắp Càn Khôn Băng Môn, đối mặt với hàng loạt nguy hiểm vẫn không thấy được một cái. Từ đó có thể thấy được Huyền vật quý hiếm đến mức nào. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Thậm chí trong vòng mấy trăm năm nay, rất nhiều tuyệt thế cường giả liều mạng xông vào sâu trong Cấm Vực cũng không thu hoạch được gì.