Ngôn Mộc ôm lấy Cố Duy Nhất ra khỏi Thiên Thịnh, tâm tình Cố Duy Nhất rất thật tốt, khóe miệng vui vẻ.
Ngôn Mộc nghiêng đầu liếc cô một cái, "Cao hứng?"
Cố Duy Nhất nhìn hai bên một chút, không có người, nhón chân hôn một cái lên môi anh, không chút ngượng ngùng gật đầu, khuôn mặt nhìn đâu cũng thấy vô cùng vui vẻ, "Cao hứng, rất cao hứng."
Ngôn Mộc nhìn vẻ mặt cô, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên.
Cố Duy Nhất cười đủ rồi, ngước đầu nhìn anh, "Chúng ta đi đâu?"
Ngôn Mộc chau mày, "Không phải đã nói đi hẹn hò sao."Lúc nói những lời này, trên mặt anh hơi đỏ.
Khóe miệng Cố Duy Nhất nhếch lên, trong lòng tung tăng như chim sẻ.
Ngôn Mộc đưa cô đến nhà hàng Tây gần đó ăn trưa, sau đó hai người lại quay về Thiên Thịnh. Cố Duy Nhất dừng bước chân, trên mặt buồn bực, "Đây là đi đâu?"
Ngôn Mộc xoay người nhìn cô, "Về công ty."
"Không phải anh muốn đi hẹn hò sao?" Trong lòng Cố Duy Nhất có điềm xấu.
Ngôn Mộc sững sờ, "Không phải mới vừa hẹn hò xong?" Anh mang cô đến công ty, hai người cùng ở một chỗ, cùng ăn cơm trưa, cô cũng rất vui vẻ, không phải là hẹn hò sao?
Cố Duy Nhất, "..."
Ngôn Mộc thấy mặt cô thay đổi nhiều lần, cuối cùng oán hận đánh anh một cái, Ngôn Mộc vội giữ cô lại, "Em..."
Lời còn chưa nói hết, Cố Duy Nhất đã hôn lên môi anh, vừa định đổi từ bị động sang chủ động, trên môi đã bị người nào đó cắn một cái, trong miệng nhàn nhạt vị máu.
Cố Duy Nhất tức giận, miệng nhỏ vểnh lên, "Anh tự mình hẹn hò đi, em phải về nhà, tạm biệt, Ngôn tiên sinh." Ba chữ cuối cùng dùng sức, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Ngôn Mộc che môi, trăm mối như tơ vò, anh làm sai chỗ nào sao?
*
Đã giữa tháng năm, lập tức sẽ phải làm luận văn tốt nghiệp, Cố Duy Nhất đã từ chức cũng không vội tìm việc làm, chuyên tâm chuẩn bị tốt nghiệp.
Thật ra cô cũng viết xong một phần luận văn nhưng mấy tháng này đi làm, luận văn kia cô cũng xóa, định viết lại lần nữa.
Cố Duy Nhất ban ngày ở trong thư viện trường học, buổi tối Ngôn Mộc tới đón cô. Từ ngày đó Cố Duy Nhất tức giận trước cửa Thiên Thịnh, không khí giữa hai người bắt đầu quỷ dị, mỗi ngày ăn cơm xong Ngôn Mộc liền vào thư phòng thẳng đến tối muộn đi ngủ mới ra, Cố Duy Nhất lên mạng xem tài liệu, đọc sách, trước khi ngủ Ngôn Mộc sẽ đưa cho cô một cốc sữa nóng, sau đó rất thân sĩ hôn chúc ngủ ngon, chỉ hôn nhẹ lên trán, sau đó mỗi người một phòng về ngủ.
Cố Duy Nhất cảm thấy hai người mặc dù chưa hẳn là bất hòa, nhưng trao đổi tình cảm thiếu rất nhiều, đáng ra sau khi bày tỏ với nhau phải hận không thể dính vào một chỗ yêu đương cuồng nhiệt nhưng bây giờ hai người lại ngược lại, như đi vào thời kì trung niên, cảm giác thân mật còn không bằng trước kia nữa.
Nhưng cuộc sống như này lại khiến Cố Duy Nhất cảm thấy hài hòa vô cùng, cảm giác chỉ cần là Ngôn Mộc thì sống thế nào cũng được cả. Cố Duy Nhất bị ý tưởng này làm cho giật mình.
Đương nhiên trong lúc này, sự nhiệt tình nấu cơm của Cố Duy Nhất cũng không biến mất ngược lại càng thêm sục sôi, mỗi ngày Ngôn Mộc đều cầm hộp cơm đi làm, Vương trợ lý và Tô Lương Tần lại khác, hộp cơm như có độc, ban đầu còn ngại lãng phí tâm ý Cố Duy Nhất, miễn cưỡng nuốt trôi nhưng về sau hai người bắt đầu thương lượng, vụng trộm đổ sạch, dù sao trời cao hoàng đế xa, Cố Duy Nhất cũng không thể biết được.
Nhưng kế hoạch còn chưa thi hành, không biết Ngôn Mộc cố ý hay vô tình mỗi ngày đúng giờ sẽ gọi hai người họ vào phòng làm việc, nhìn họ ăn chằm chằm.
Mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo của Ngôn Mộc, Vương trợ lý khổ cũng không thể nói, Tô Lương Tần ghi hận trong lòng.
Ngược lại An Khả Thiến liên tục nhận cơm hộp của Cố Duy Nhất, càng thấy trong lòng băn khoăn, gọi cho cô hẹn cô đi ăn trưa. Cố Duy Nhất cầu còn không được, đương nhiên cam tâm tình nguyện đến.
Nhanh đến giờ trưa, Cố Duy Nhất từ trường gọi xe đến tầng dưới Thiên Thịnh, Ngôn Mộc có chuyện phải ra ngoài, Cố Duy Nhất cũng không đi lên, ở dưới chờ An Khả Thiến, vừa vặn chạm mặt Tô Lương Tần từ bên ngoài về.
Tô Lương Tần vừa thấy Cố Duy Nhất, mặt mũi tràn đầy ai oán, nhìn Cố Duy Nhất mí mắt nhảy lên.
"Nhất Nhất..." Thanh âm Tô Lương Tần kéo dài đi đến phía cô.
Cố Duy Nhất theo bản năng lui về phía sau một bước, "Anh Lương Tần."
Tô Lương Tần uyển chuyển biểu đạt chính mình không muốn ăn cơm cô làm nữa, Cố Duy Nhất vô tội nhìn anh, "Thế nào, em làm rất khó ăn?"
Khóe mắt Tô Lương Tần nhảy lên, nhìn dạng này cũng phải hi sinh vì tổ quốc rồi.
"Nhất Nhất..." Tô Lương Tần lại một lần nữa kéo dài giọng nói, Cố Duy Nhất rùng mình một cái.
Tô Lương Tần nháy mắt với cô vài cái, giọng nói giảo hoạt, "Thương lượng một chút, thế nào?"
"...Thương lượng cái gì?" Cố Duy Nhất sờ chóp mũi, con mắt chuyển chuyển.
"Ví dụ như, anh nói cho em biết một bí mật của Ngôn Mộc, thế nào?" Tô Lương Tần bước tới gần cô, giọng nói giảm xuống, giống như bọn dụ dỗ trẻ con đem đi bán.
Cố Duy Nhất nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Em muốn nghe bí mật trước sau đó mới quyết định."
Tô Lương Tần thiếu lễ độ liếc mắt, thật đúng là không phải người một nhà thì không yêu nhau, đều gian xảo như vậy.
Nhưng mà lần này hắn không sợ cô không thỏa hiệp, Tô Lương Tần ngoắc đầu ngón tay, thanh âm ưu nhã, "Nhất Nhất, bí mật này đảm bảo đáng giá."
*
Lúc An Khả Thiến cùng Cố Duy Nhất ăn cơm, thấy Cố Duy Nhất có chút không thích hợp, lúc nào cũng ngẩn người thất thần, biểu hiện trên mặt đủ cũng đủ cả, đôi khi còn có dấu hiệu phát điên dấu hiệu.
"Cố tiểu thư?" An Khả Thiến lên tiếng gọi.
Cố Duy Nhất sững sờ hoàn hồn, ánh mắt trong trẻo mang theo chút mê mang, "Hả? Sao vậy?"
Mặc dù cô biết rõ Cố Duy Nhất đến gần mình là có mục đích gì, nhưng cô cũng không chán ghét. Dù sao, Ngôn Mộc yêu thương cô ấy như vậy, hạng mục của Thai Tử Vũ chỉ cần một câu nói mà thôi. Nhưng cô ấy lại hạ thấp thân phận của mình để đối xử với cô như vậy, thật khiến cô cảm động. Cô gái hoạt bát như vậy, khó trách Ngôn tổng, người không gần nữ sắc lại che chở đến thế.
Hơn nữa lần này Cố Duy Nhất cũng đã giúp cô một việc, lời nói Ngôn Mộc không nặng không nhẹ khiến Hằng Nhã thu liễm rất nhiều, công việc của cô cũng dễ dàng hơn.
"Cố tiểu thư, cám ơn cô!" An Khả Thiến chân thành nói lời cảm ơn với Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất đầu tiên ngẩn người, sau đó tỉnh táo lại, tiêu hóa lời nói của An Khả Thiến, vội vàng khoát tay, lúng túng, " Tôi cũng không giúp được cô chuyện gì, tôi chỉ muốn cô cho Thai Tử Vũ một cơ hội mà thôi." Thật ra nói đến cũng rất lúng túng, An Khả Thiến đồng ý cùng cô kết giao nguyên nhân lớn là do áp lực của Ngôn Mộc.
"Dù như thế nào, cô giúp tôi là thật, tôi nên cảm ơn cô. Còn có đồ ăn vài ngày nay, cũng cảm ơn rất nhiều."
Vừa nghe đến đồ ăn, ánh mắt Cố Duy Nhất sáng lên, "Cô cảm thấy tôi làm như thế nào?"
An Khả Thiến che mặt ho nhẹ, "Ừm, rất tốt."
Khuôn mặt của Cố Duy Nhất nhíu lại, "Nhìn vẻ mặt cô cũng không giống là ăn ngon."
An Khả Thiến nhìn bộ dáng thất lạc của Cố Duy Nhất, trên mặt cười nhẹ, "Cô muốn học nấu cơm sao? Tôi có thể dạy cô."
"Thật sao?" Cố Duy Nhất kinh ngạc, An Khả Thiến là người không dễ thân cận nhưng lại đồng ý dạy cho cô.
An Khả Thiến gật đầu, "Coi như có qua có lại đi!"
Hẹn An Khả Thiến chủ nhật tuần sau đến nhà Ngôn Mộc nấu cơm, Cố Duy Nhất tiếp tục quay về thư viện, nhưng lại ở trạng thái hồn lìa khỏi xác, dù sao lời nói của Tô Lương Tần cũng làm cô khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận.
Năm rưỡi chiều, Cố Duy Nhất ra khỏi cổng trường chờ Ngôn Mộc tới đón. Anh gọi điện thoại nói trên đường kẹt xe muốn cô đợi một chút.
Cố Duy Nhất vốn định sang quán trà sữa bên kia đường lại nghe thấy phía sau hình như có người gọi. Xoay người nhìn lại, đằng xa, một người đàn ông tay trắng trắng bảnh bao, đeo kính râm, ôm một bó hồng lớn, giống như đang theo đuổi con gái, hẳn là cô nghe nhầm.
Xoay người lại Định đi tiếp, thanh âm to lớn truyền đến, "Cố Duy Nhất."
Lần này cũng không nghe lầm, Cố Duy Nhất nghi hoặc quay đầu lại, Người đàn ông ôm bó hoa kia đi đến, "Cố Duy Nhất." Nói rồi bỏ kính xuống.
Gương mặt anh tuấn có một đôi mắt đào hoa, đây không phải người đàn ông ngày đó chứng kiến buổi sáng ở văn phòng Trịnh Kinh sao?
"Anh, gọi tôi?" Cố Duy Nhất chỉ chính mình chẳng lẽ vì 300 đồng kia mà đến?
Lộ Liên cười tủm tỉm, đem bó hoa đẩy về phía trước, "Tặng cho cô."
Cố Duy Nhất lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách, đề phòng nhìn hắn, "Anh muốn làm gì?"
Lộ Liên giương đôi mi anh tuấn nhìn cô, "Không thấy sao, tôi theo đuổi cô."
Cố Duy Nhất không còn gì để nói, vì 300 đồng mà làm đến mức như thế này, tốn công tốn sức, "Vị tiên sinh này..."
"Tôi họ Lộ, tên là Lộ Liên, Lộ trong con đường tới La Mã, Liên là rung động, thế nào, nghe thấy khí chất chứ." Lộ Liên vẫn như cũ cười hì hì, đôi mắt đào hoa quyến rũ người khác.
Cố Duy Nhất nhìn bộ dạng hắn, trong ngày mắt tưởng tượng ra hình tượng sống động của một kẻ phong lưu khắp nơi.
"Ngại quá, vị Lộ tiên sinh này, chúng ta không quen biết, tôi còn có chuyện đi trước." Cố Duy Nhất không có ý định cùng hắn dây dưa, bọn họ không quen biết, đối với loại đàn ông đào hoa cô cũng lười nói chuyện.
Cố Duy Nhất nói xong xoay người muốn chạy, Lộ Liên lại nhanh chân ngăn cô lại, cà lơ phất phơ, "Có thể đi nhưng nhận hoa trước đã." Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, hắn có kinh nghiệm tình trường nhiều năm, không tin không làm được.
"Lộ tiên sinh, anh không biết bây giờ theo đuổi con gái còn tặng hoa hồng là hết sức lỗi thời rồi không?" Cố Duy Nhất bị ngăn lại, nhịn không được nhìn bó hoa trong ngực hắn ghét bỏ, châm chọc.
"Lỗi thời?" Lộ Liên nháy mắt mấy cái, phụ nữ không phải là đều thích hoa hồng sao?
"Không sao, cô thích gì hoa, về sau tôi sẽ mua hoa đó." Một giây sau, Lộ Liên lên tiếng.
"Kỳ thật tôi thích hoa cúc trắng." Cố Duy Nhất chau mày.
"Hoa cúc trắng?" Lộ Liên không hiểu, hoa cúc trắng mặc dù đẹp nhưng toàn dùng khi đi tảo mộ, nghĩ vậy, Lộ Liên lại tươi cười, quả nhiên là người hắn vừa ý, không giống người thường, sở thích cũng đặc biệt như vậy.
"Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ tặng cô hoa cúc trắng."
Cố Duy Nhất cuối cùng nhịn không được liếc mắt, người này đầu óc không bình thường, ngay cả lời nói chế nhạo cũng nghe không hiểu, thật sự là chỉ số thông minh đáng sốt ruột.
Không muốn cùng hắn nói nhảm, Cố Duy Nhất xoay người rời đi.
"Ô, Cố Duy Nhất, đây là bạn trai cậu à!" Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Cố Duy Nhất nhíu lông mày nghiêng đầu nhìn sang, là người trước kia đánh nhau cùng hắn, khiến cho cô không vào được Niên Cố, hiện tại là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt nha.
Cố Duy Nhất kéo hoa trong tay Lộ Liên, Lộ Liên vui mừng, "Cô nhận?"
Lời còn chưa dứt, Cố Duy Nhất đem hoa ném cho Thai Tử Vũ, "Hắn không phải bạn trai tớ, hắn là gay, thích cậu, đặc biệt tìm tớ nghe ngóng, các người nói chuyện đi, tôi đi trước."
Cố Duy Nhất nói xong bước nhanh, bởi vì cô nhìn thấy xe Ngôn Mộc.
Xe Ngôn Mộc còn chưa dừng hẳn, Cố Duy Nhất đã mở cửa xe vào, một bên thắt giây an toàn, một bên thúc giục, "Đi mau."
Ngôn Mộc khẽ nhíu mày, nhưng cũng đánh tay lái chuyển ra ngoài, thuận tay sờ đầu cô, "Làm sao, vội vàng thế?"
Cố Duy Nhất mở cửa sổ nhìn xem Lộ Liên và Thai Tử Vũ hơi do dự nhưng cũng cười rất vui vẻ, Ngôn Mộc nhìn lướt qua bên đường thấy người mặc tây trang trắng hết sức chói mắt kia, trong mắt hiện lẽ ánh sáng không dễ phát hiện, Lộ Liên, sao hắn lại ở đây?
Xe trong nháy mắt đi qua, Cố Duy Nhất xem hết náo nhiệt, ngồi ngay ngắn người, khóe miệng mang theo vui vẻ.
Ngôn Mộc mắt nhìn phía trước, thanh thanh đạm đạm nói một câu, "Cố Duy Nhất, từ khi lên xe, em chưa nhìn anh một cái."
Cố Duy Nhất nuốt nước miếng, quay mặt sang nhìn anh lúng túng cười, "Như thế nào lại để ý vậy chứ!" Cô có thể nói bây giờ cô không dám nhìn anh sao? Bởi vì cô cũng đâu có quản được mắt của mình nhìn đi chỗ khác đâu.