Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 20




Mãi cho đến trở lại Khởi Nguyên, khuôn mặt Cố Duy Nhất vẫn khó coi, Hề Tuyết đứng trước mặt cô, "Nhất Nhất, làm sao vậy?"

Bàn tay nhỏ của Cố Duy Nhất nắm chặt, nghiến răng, "Tiểu Tuyết, cô có bao giờ muốn lột da huỷ cốt người khác không?"

Hề Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vén tay áo lên, "Đi thôi, ai chọc giận cô, tôi đi báo thù giúp cô!"

Cố Duy Nhất nhìn cô ấy một hồi lâu, miệng mím lại, trong nháy mắt đã không còn khí thế, "Tôi chỉ là nghĩ mà thôi!" Chinh phạt cũng phải có lý do, như cô thì có lý do gì? Chẳng lẽ vì anh cô đối xử khác biệt với một cô gái khác, cô em gái này liền mất hứng? Nghĩ thôi cũng thấy cố tình gây sự.

Cố tình gây sự? Cố tình gây sự? Cố Duy Nhất gục mặt xuống bàn buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, Hề Tuyết ở một bên ngoan ngoãn chơi điện tử, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười haha. Cố Duy Nhất liếc mắt, thở dài, anh cô cuối cùng cũng muốn kết hôn, sớm muộn bên cạnh sẽ có một người con gái khác, sẽ đối xử với người đó tốt hơn cô, cười với cô ấy, ôm cô ấy, thân mật với cô ấy. Nghĩ tới những thứ này, nội tâm Cố Duy Nhất như có hàng nghìn mũi dao cắm vào, vừa buồn vừa đau.

Ý nghĩ này thật là không phóng khoáng, Cố Duy Nhất tự giễu, thế nào cũng giống bộ dáng đang ghen của cô gái nhỏ.

Ghen? Cố Duy Nhất sững sờ một cái, một giây sau bị suy nghĩ của mình làm kinh hãi ngã xuống từ trên ghế.

Hề Tuyết bị cô hù dọa máy tính bảng trong tay suýt rơi xuống đất, "Sao vậy, cô sợ cái gì?"

Cố Duy Nhất theo bản năng nuốt nước miếng, mạnh mẽ lắc đầu, sẽ không, tuyệt đối không, đó là anh của cô, cô sao có thể ăn dấm chua của anh được, không, không thể. Cố Duy Nhất tự thôi miên bản thân, đến trước bàn làm việc xử lí nốt công việc, đem ý nghĩ "biến thái" này bóp chết từ trong trứng.

Đã là đầu tháng ba, thời tiết bắt đầu ấm lại, năm rưỡi chiều, Cố Duy Nhất sửa sang lại một túi sách, hôm nay thứ bảy, thông thường phải về Cố gia đại trạch ăn cơm, Ngôn Mộc gọi cho Cố Duy Nhất, nói tới đón cô. Cố Duy Nhất rất có cốt khí cự tuyệt, hiện tại cô muốn tránh xa anh.

Đứng ven đường chờ taxi, chán nghịch điện thoại di động, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm, "Chào cô, Nhất Nhất."

Cố Duy Nhất ngẩng đầu, nhìn người đang đi đến, khẽ mỉm cười, "Chào." Là đồng nghiệp nam trong tổ hoá trang, bởi vì tên của cô khá đơn giản nên phàm là biết Cố Duy Nhất, dù thân hay không thân cũng đều gọi cô là Nhất Nhất.

"Cô ở đây đợi xe?" Vị đồng nghiệp này tên Điền Húc, thường bị Tiểu Tuyết trêu chọc là không giống thợ trang điểm bị gay của Khởi Nguyên.

Cố Duy Nhất gật đầu, "Phải."

"Có chút kẹt xe, nếu cô vội, tôi có thể đưa cô về, xe tôi ngay bên kia." Điền Húc như có dũng khí, mặt hơi đỏ.

Cố Duy Nhất khoát tay, "Không cần, cám ơn anh, xe taxi tới ngay rồi."

"Không phiền, có thể đưa cô đi là vinh hạnh của tôi." Vẻ mặt Điền Húc tràn đầy nhiệt tình.

Cố Duy Nhất mặc dù chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cũng không ngốc đến nỗi nhìn không hiểu nhiệt tình như lửa trong mắt Điền Húc. Cô lùi ra sau, tiếp tục khoát tay, "Thật sự không cần, tôi..."

Một chiếc màu đen xe có rèm che dừng bên cạnh Cố Duy Nhất, cô nhìn biển số, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, cười đến vui vẻ, "Ngại quá, anh tôi tới đón rồi, tôi đi trước, tạm biệt..."

Cố Duy Nhất như trốn chạy nhanh mở cửa xe nhảy lên, định chào hạ cửa sổ tạm biệt một tiếng, xe lại vèo một tiếng chạy xa.

Điền Húc thấy xe Ngôn Mộc có giá trị lớn, sờ sờ chóp mũi, nhà Cố Duy Nhất có tiền vậy sao?

Trong xe, Cố Duy Nhất trừng Ngôn Mộc, "Sao anh đi nhanh như vậy, một chút lễ nghi bình thường cũng không có."

Thanh âm Ngôn Mộc nhàn nhạt, "Chỗ đó không cho phép đỗ xe."

Cố Duy Nhất "a" một tiếng, "Cũng phải."

Ngôn Mộc khó chịu liếc mắt, từ trong cổ họng hừ lạnh một tiếng.

Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trong xe chậm rãi vang lên tiếng dương cầm, nghe đến buồn bực. Vốn đã áp chế được ý niệm trong đầu nhưng thời khắc này thấy Ngôn Mộc, tựa như gặp nước mà phát đậu nành, chỉ trong chốc lát mà quay trở lại, chậm rãi tích tụ.

Loại cảm giác này khiến Cố Duy Nhất bực bội, đưa tay vặn tiếng nhạc đến lớn nhất, trong xe đinh tai nhức óc, Ngôn Mộc nghiêng đầu liếc cô một cái, cau mày, sau đó đưa tay tắt đi.

Cố Duy Nhất thấy thế, trong lòng bực tức, giận dỗi lại bật to nhạc, Ngôn Mộc đưa tay tắt đi, cứ thế năm lần bảy lượt, Ngôn Mộc chuyển tay lái dừng xe ven đường khiến Cố Duy Nhất sợ hết hồn, "Anh làm gì vậy?"

Ngôn Mộc lạnh lùng nhìn cô một cái, "Vứt xác nơi hoang dã."

Cố Duy Nhất nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, trên đường chạy tới ngoại ô có một mảnh ruộng lớn, trên đường không có nhiều người, thực sự có cảm giác hoang vu, tức giận, "Vậy có thể toàn thây không?"

Ngôn Mộc "hừ" một tiếng, nghiêng người ra sang, Cố Duy Nhất bị dọa lui về gần sát cửa sổ xe, "Anh làm cái gì? Phân thây?"

"Phân thây? Thật bẩn tay." Ngôn Mộc tức giận trừng mắt nhìn cô, đưa tay kéo dây an toàn cho cô, cũng không biết này là như thế nào, lên xe cũng không biết thắt giây an toàn.

Cố Duy Nhất đẩy tay anh ra, "Em tự làm, đừng để bẩn tay anh." Tay anh vừa chạm vào khiến tay cô như bị bỏng, ngay cả bên tai cũng đỏ hết lên.

Ngôn Mộc nghe vậy con mắt híp lại, tay trắng nõn nắm lấy cằm cô, ghé lại gần hơn, "Cố Duy Nhất, đến cùng em không tự nhiên cái gì?"

Đột nhiên khoảng gần vậy làm Cố Duy Nhất có chút khó xử, theo bản năng muốn trốn tránh nhưng lại không cam lòng yếu thế, sống lưng thẳng tắp nhìn Ngôn Mộc, lắp bắp, "Anh, anh, anh thật là một người bạn nghĩa khí quá nhỉ, Hề Tuyết rõ ràng là bạn gái anh Lương Tần, anh, anh dựa vào cái gì mà chen chân vào, anh-thật-không-có-nguyên-tắc.

Trong mắt Ngôn Mộc loé lên tia sáng, ngón tay cái trên cằm cô ma sát, trái tim Cố Duy Nhất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay anh có hơi lạnh, làm cho cô đang nóng bừng muốn chạm vào cảm giác man mát đó, thế nhưng cảm giác đó lại đột nhiên biến mất.

Ngôn Mộc ngồi thẳng người lại, đánh tay lái quay về đường chính, cằm Cố Duy Nhất được tự do nhưng cô lại cảm trống vắng. Cố Duy Nhất tự khinh bỉ chính mình, đồ cuồng bị ngược!

"Em không thấy Hề Tuyết quen mặt sao?" Ngôn Mộc đột nhiên mở miệng.

"Quen mặt?" Cố Duy Nhất sững sờ, chuyển sang nhìn anh, "Quen ở chỗ nào? Không lẽ anh thấy người ta xinh đẹp liền nhận quen sao?"

Con mắt u ám của Ngôn Mộc liếc cô, Cố Duy Nhất bị doạ rụt cổ, "...Xem như em chưa nói."

"Nicole..."

"Nicole? Nicole nào?" Cố Duy Nhất nhăn nhó, rõ là nhìn trúng người ta, nếu không sao lại hào phóng đến mức dâng vai nữ chính.

"Đợi chút, Nicole?" Cố Duy Nhất trừng to mắt nhìn về phía Ngôn Mộc, "Anh là nói Nicole?"

"Anh là vì cô ấy trông giống Nicole, cho nên mới..." Nhưng là hai cô ấy cũng không hoàn toàn giống nhau. Nicole bị bệnh nên hơi béo, đeo kính, trên mặt toàn tàn nhang, dinh dưỡng không đủ nên tóc khô vàng, hoàn toàn không giống với Hề Tuyết.

Ngôn Mộc không để ý phản ứng của cô, lạnh giọng, "Nicole chính là Hề Tuyết."

Cố Duy Nhất ngồi bên cạnh rơi vào trạng thái khiếp sợ tột độ, Nicole là Hề Tuyết, sao có thể?

Nhanh chóng lấy ảnh chụp Hề Tuyết trong điện thoại, Cố Duy Nhất mở to mắt nhìn, nhìn một hồi lâu mới há mồm nhìn Ngôn Mộc, "Mũi và mắt đúng là có chút giống."

Lúc Ngôn Mộc học đại học đã theo học một giáo sư định cư ở nước ngoài. Hai năm anh xuất ngoại trùng hợp ở chung một thành phố với ông ấy. Những lúc rảnh rỗi, Ngôn Mộc sẽ đưa Cố Duy Nhất theo đến nhà vị giáo sư ăn cơm, cô dần quen với cháu gái ông ấy Nicole. Bởi vì bệnh nên dáng người mập mạp, cả ngày thuốc thang, không có nhiều bạn bè. Cố Duy Nhất không quan tâm những thứ này, hai người trở thành bạn tốt, vài năm nay tuy không gặp mặt nhưng cũng có liên lạc với nhau. Hiện tại nói với cô tiểu cô nương xinh đẹp bên cạnh mình chính là Nicole, quả thật có chút không chấp nhận được.

Chẳng qua nếu như Hề Tuyết thật sự là Nicole, chứng tỏ cô ấy đã khỏi bệnh, còn trở nên xinh đẹp như vậy. Nghĩ thế, Cố Duy Nhất mừng thay cho cô từ tận đáy lòng.

Thực sự là Nicole. Khuôn mặt nhỏ của Cố Duy Nhất hiện lên nụ cười xán lạn. Tính tình Ngôn Mộc khó thận cận, ít bạn bè, cùng giáo sư kia là bạn vong niên, đối xử với Hề Tuyết khác với người khác là chuyện đương nhiên. Nghĩ tới đây, toàn thân Cố Duy Nhất thoải mái hẳn, ngay cả mặt trời cũng trở nên tươi đẹp hơn, bật nhạc lên nhẹ giọng hát theo.

Nghe thanh âm sung sướng của cô, khoé miệng Ngôn Mộc khé nhếch lên không ai có thể nhận ra.