Edit: Meimei
(Mei: Từ chương này, mình sẽ đổi xưng hô giữa Du Hạ – Tư Dĩ Hàn thành anh – em, Tô Minh – Du Hạ thành cậu – tớ nhé.)
“Cậu và Hàn ca khi nào mới hòa thuận lại?”
Tư Dĩ Hàn đã gần bốn năm nay không đến thành phố S làm việc, cũng rất ít khi trở về. Bọn họ ở trong vòng luẩn quẩn này liền nhận định Tư Dĩ Hàn và Du Hạ cãi nhau.
“Hòa thuận?”
Du Dạ nâng mắt nhìn Thương Duệ:
“Tớ và Tư Dĩ Hàn từ khi nào lại không hòa thuận? Tại sao tớ lại không biết?”
Đèn đỏ ở phía trước, Thương Duệ phanh xe lại, quay đầu chăm chú nhìn Du Hạ một lát, bông tai lóe sáng:
“Không có?”
“Cậu tung tin đồn.” Du Hạ giương môi, nở nụ cười sắc bén: “Tôi làm sao biết?”
“Cũng không phải là tin đồn bịa đặt, trong vòng luẩn quẩn này đều lan truyền như vậy.”
“Chính là vòng luẩn quẩn của nhà cậu đi?”
Du Hạ không chút lưu tình chọc thủng da mặt Thương Duệ.
Thương Duệ sờ mũi:
“Cậu có thành kiến với nhà tớ, nhà tớ cũng có tố chất, không dễ dàng tin lời đồn nhảm.”
“Hình như cậu không biết hai chữ tố chất này nghĩa là gì.”
Nhà của Thương Duệ thành lập một công ty báo chí lớn. Hầu như tất cả các tin đồn lớn trong giải trí đều từ nhà cậu ta mà ra, cực kỳ không có tố chất.
“Cậu quan tâm Tư Dĩ Hàn làm gì?”
“Bây giờ Hàn ca là vận may của các phòng bán vé, là người đàn ông luôn chiếm lĩnh vị trí đầu bảng phòng bán vé quốc nội. Bế quan hai năm cuối cùng cũng từ đoàn phim <Đông Phương> xuất hiện, tất cả mọi người đều trông ngóng tin tức mới nhất của anh ấy.”
Thương Duệ nhìn biểu tình của Du Hạ, ngón tay chậm rãi xoa xoa tay lái: “Tớ cũng muốn cọ nhiệt.”
“Nhiệt kia cậu có muốn cọ cũng không thấu.”
Du Hạ nói tiếp:
“Bọn tớ ở nhà không nói chuyện công việc.”
“Hai người còn ở cùng một chỗ?” Thương Duệ xoa xoa ngón tay có chút căng thẳng, nhìn Du Hạ.
“Đúng vậy.”
Du Hạ quay đầu nhìn phố phường bên ngoài cửa sổ, đường phố bị một lớp sương mù che phủ, tâm tình và thời tiết đều buồn phiền giống nhau.
“Nghe nói Hứa Hàng kia bị một đại nhân vật phong sát. Hàn ca làm?”
“Tớ không thể làm sao?”
Du Hạ nhếch miệng: “Ai đó còn chưa phải là đại nhân vật?”
“Cậu là đại nhân vật.”
Thương Duệ cười ra tiếng. Mặc dù Du Hạ có địa vị nhưng cách ba chữ đại nhân vật còn rất xa. Chuyện của Hứa Hàng được xử lý rất sạch sẽ, ngoại từ Tư Dĩ Hàn xuất thủ, Thương Duệ không nghĩ ra được người khác.
Hai người đến nhà hàng. Lúc Thương Duệ xuống xe liền quay đầu lại nhìn phía sau.
“Nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.”
Đây là một nhà hàng bí mật, xác suất bị chụp được rất nhỏ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng bị chụp.
Ăn xong một bữa cơm, Du Hạ liền mang tiểu thịt tươi của mình lên hot search.
“Tớ một năm bốn mùa đều hẹn hò.”
Du Hạ ngồi trước gương tô son, bên cạnh là Tô Minh đang chọn quần áo, bộ này đến bộ khác.
“Thực tế tớ là một cẩu độc thân.”
“Lúc nào mới đăng tin tức thật? Nhìn góc chụp này đi, nếu như không phải Thương Duệ nổi tiếng hơn cậu, tớ cũng sẽ hoài nghi Thương Duệ có phải cố ý hay không. Đoàn đội của Thương Duệ không có dự định đè xuống hay sao?”
Tô Minh cuối cùng cũng chọn được cái áo khoác, mang dây chuyền, không xem Thương Duệ ra gì. Chuyện xấu của Thương Duệ và Du Hạ đều bị xào nấu từ nhiều năm nay, một điểm bọt nước cũng không có.
“Nhị Đài gửi hợp đồng đến rồi, cậu đến công ty với tớ luôn.”
“Khi nào thì hiệu suất làm việc của Nhị Đài cao như vậy? Hôm qua mới xác định, hôm nay đã có hợp đồng?”
Du Hạ giương mắt lên, có chút nghi hoặc:
“Tuy rằng tớ là người nổi tiếng nhất vũ trụ, nhưng mà nhanh như vậy giống như ký khế ước bán thân vậy. Người hợp tác là ai? Đã định rồi sao?”
“Còn chưa quyết định, có điều sản xuất Lưu đảm bảo nhất định sẽ là người dễ nhìn.”
Du Hạ suy tư trong chốc lát, đặt son môi lên bàn, tiếp tục lướt hot search:
“Đoàn đội của Thương Duệ muốn làm gì?”
“Muốn vai nam chính Thành Hạ. Tuy rằng Thương Duệ cũng hot nhưng kịch bản tốt nhất mà mấy năm gần đây hợp tác chỉ có mỗi <Thầm mến> của cậu.”
Du Hạ vừa mới loading trang lại thì hot search đã không thấy đâu. Thương Duệ gửi tin nhắn weixin: “Xin lỗi, rước lấy phiền phức cho cậu. Tớ đã cảnh cáo mấy người chụp ảnh đó rồi. Không có việc gì rồi, hôm khác lại mời cậu ăn cơm.”
Du Hạ suy nghĩ, sau này vẫn không nên cùng Thương Duệ ăn cơm. Lời giải thích này của hắn làm cho người khác hoài nghi chỉ số thông minh của họ, Thương Duệ là ai? Nếu như hắn muốn ngăn tin tức thì làm sao có khả năng bị lan truyền đi như vậy được? Du Hạ suy nghĩ về dụng ý của Thương Duệ, mặt không đổi sắc cầm điện thoại đưa cho Tô Minh:
“Chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Đó là chúng ta đánh giá thấp ranh giới của đoàn đội Thương Duệ.” Tô Minh cười, cầm chìa khóa xe, nói: “Chị em tốt, cùng đi không?”
Du Hạ đứng dậy, cầm túi xách da cá sấu của mình, mái tóc dài đen mượt nhu nhuận xả ở sau vai, trên mặc một cái áo croptop, lộ rõ dáng người mê hoặc: “Ký xong hợp đồng thì đến spa Sơn Hải nhé, tớ bao.”
Hôm nay Du Hạ trang điểm phi thường minh diễm, không còn bộ dạng tiểu tiên nữ ôn nhu như ngày thường. Tô Minh cầm áo khoác đưa cho Du Hạ:
“Tớ còn phải đi xử lý mọi việc cho hoàn mỹ, có thể ghi vào sổ nhớ được không, chờ tớ giải quyết xong mọi chuyện lại mời?”
“Cậu nằm mơ sao?” Du Hạ cầm lấy chìa khóa xe: “Đi.”
Hai người ra cửa, lúc đứng chờ thang máy, Tô Minh suy xét kĩ lần nữa mới nhìn Du Hạ hỏi: “Có phải Thương Duệ theo đuổi cậu hay không?”
Có Du Hạ xinh đẹp đứng bên cạnh, tất cả cảnh vật xung quanh đều bị lu mờ.
“Làm sao có thể?” Du Hạ cười thành tiếng, khóe mắt giương lên kinh diễm lòng người: “Tớ không thích hắc kỵ sĩ.”
“Vậy vị kia của cậu là gì?” Tô Minh đi vào thàn máy, cười nói: “Kim mao* sao?” (*Kim mao: ý là nhân dân tệ.)
Du Hạ mặc áo khoác vào, đạp giày cao gót, khí chất lỗi lạc bước vào thang máy, liếc mắt nhìn Tô Minh: “Anh ấy là thiên thần, là người đàn ông tớ sùng bái nhất.”
A, đã thông suốt!
Trang viên Sơn Hải là một hội sở nghỉ dưỡng theo phong cách Nhật Bản, bên trong có cả suối nước nóng, khu vui chơi và khu làm đẹp. Hạn chế số lượng hội viên, phải là người có bối cảnh mới được làm hội viên. Du Hạ ký xong hợp đồng liền chạy thẳng đến Sơn Hải. Lúc đắp mặt nạ dưỡng da thì cô thiu thiu ngủ. Điện thoại chợt vang lên, cô không xem ai gọi đến mà trực tiếp bắt điện thoại.
“Đang ở đâu?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như trà bạc hà được ướp lạnh giữa ngày hè nóng bức. Du Hạ nhìn màn hình điện thoại mới biết người gọi đến là ai, Tư Dĩ Hàn.
“Công ty.”
Cánh tay trắng nõn của Du Hạ cầm điện thoại, Tu Dĩ Hàn gọi đến làm gì? Gần đây anh ấy rảnh rỗi đến mức quan tâm đến cuộc hàng ngày của cô?
“Từ khi nào công ty của em dời đến trang viên Sơn Hải?”
Du Hạ giật mình ngồi dậy: “Cái gì?”
Tại sao Tư Dĩ Hàn biết cô đang ở trang viên Sơn Hải? Cái này thật không khoa học.
“Đến nhà hàng.” Giọng nói lạnh nhạt tựa như khối băng, Du Hạ không khỏi rùng mình một cái.
Anh là cái gì mà bắt cô đi? Dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời anh?
“Em thực sự ở công ty.”
“Cua hoàng đế vừa mới được dọn lên, em không đến tôi cũng không ép.” Tư Dĩ Hàn thản nhiên nói.
“Tại sao anh lại ở Sơn Hải?”
Du Hạ đưa tay lên ý bảo nhân viên rửa sạch mặt cho cô, giọng điệu vẫn duy trì như cũ, không chút hoảng loạn.
“Bàn chuyện.”
“Hai mươi phút sau em qua.”
Du Hạ đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ. Mặt vừa mới đắp mặt nạ xong nên trắng mềm như lòng trắng trứng, tóc giống như tảo biển mềm mại. Du Hạ soi gương, trang điểm đơn giản rồi đi đến nhà hàng.
Bây giờ không phải là lúc ăn cơm trưa nên nhà hàng rất yên tĩnh. Tư Dĩ Hàn làm sao biết cô ở chỗ này? Thấy xe? Cũng không phải, Son Hải sẽ không để cho khách đi đến nơi đậu xe.
Giày cao gót dẫm lên bậc thang bằng gỗ vang lên những âm thanh rất nhỏ, phục vụ liền đi đến, thấp giọng nói: “Du tiểu thư, mời đi bên này.”
Còn biết thông tri cho phục vụ, từ khi nào thì Tư Dĩ Hàn tri kỉ như vậy?
Để đảm bảo riêng tư cho khách nhân, toàn bộ nhà hàng đều là phòng riêng có vách ngăn, cách âm tốt, người đứng bên ngoài sẽ không nghe thấy được gì từ bên trong. Phục vụ mang guốc gỗ đi trên sàn nhà tạo ra tiếng vang. Du Hạ sống lưng thẳng tắp, bờ vai trắng lộ ra dưới ánh đèn. Ở đây có máy sưởi, nhiệt độ ấm nên cô không mặc áo khoác.
Cửa mở ra, Du Hạ liếc mắt nhìn thấy Tư Dĩ Hàn. Anh mặc một bộ đồ màu trắng thoải mái, mái tóc cắt ngắn, mặt thanh lãnh, làm nổi bật bài trí bằng gỗ trong phòng, kinh diễm như tuyết trắng trên núi cao. Tim Du Hạ lại bắt đầu đập bang bang. Tư Dĩ Hàn giương mắt lên nhìn, đôi mắt mang theo âm hàn, mày nhíu lại, rõ ràng là có chút không vui.
Du Hạ quay đầu nhìn xung quanh, thấy đại đạo diễn Vinh Phong, còn có ông chủ Đổng Mai của Sơn Hải, người đại diện Châu Đĩnh của Tư Dĩ Hàn. Du Hạ sớm gọi Vinh Phong một tiếng chú. Tư Dĩ Hàn từ khi nào quen biết Đổng Mai? Du Hạ gật đầu: “Vinh thúc, Đổng tổng.”
Người có quan hệ tốt với Tư Dĩ Hàn đều biết anh có một em gái sủng lên tận trời. Vinh Phong quen biết Tư Dĩ Hàn đã tám năm, hợp tác qua ba bộ phim, cũng cùng Du Hạ ăn cơm không biết bao nhiêu lần.
“Đã lâu không găp, tiểu Hạ Hạ.” Vinh Phong híp mắt cười: “Lúc nãy Đổng Mai nói cháu ở đây, anh trai Tư Dĩ Hàn của cháu liền ngồi không yên.”
Tư Dĩ Hàn liếc mắt nhìn Vinh Phong. Vinh Phong trừng mắt nhìn anh: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Bên cạnh Tư Dĩ Hàn có chỗ trống nên Du Hạ ngồi vào đó. Tư Dĩ Hàn không ngồi yên? Chắc là Tư Dĩ Hàn không thích cùng ăn cơm với mấy người này nên tìm cô. Du Hạ quan sát gò má như hàn ngọc của Tư Dĩ Hàn, cười nói: “Đúng không? Hàn ca?”
Tư Dĩ Hàn khong trả lời câu hỏi này.
Du Hạ cầm lấy ly rượu sạch trên bàn thì cổ tay liền bị nắm lại. Du Hạ đột nhiên ngẩng đầu. Tư Dĩ Hàn làm như không có chuyện gì, buông tay Du Hạ ra nói: “Ly rượu của anh.”
Du Hạ vội vã đặt ly rượu vào vị trí cũ, lỗ tai phiếm hồng: “Em chỉ sờ một chút, không phải là muốn uống.”
“Uống chung ly của cậu ta thì sao?” Vinh Phong ngồi đối diện cười nói: “Đối với trình độ cưng chìu cháu của anh trai cháu, cháu muốn lên trời hay xuống đất đều được, huống chi là một ly rượu.”
Tư Dĩ Hàn không tiếp lời, bàn tay trắng nõn đưa một cái ly nước trái cây qua cho Du Hạ.
Người nào đó hộ thực* thật lợi hại.
*Hộ thực: nghĩa là bảo vệ đồ ăn của mình a.
“Tốt nghiệp chưa?” Hiện tại Du Hạ nẩy nở càng thêm xinh đẹp. Cô ngồi dưới ánh đèn càng phát sáng minh diễm lóa mắt: “Hiện tại đang làm công việc gì?”
“Biên kịch.” Du Hạ ăn một lát thịt bò nướng, trả lời: “Làm việc cũng đã ba năm rồi.”
“Ồ, vậy chúng ta là đồng nghiệp rồi. Viết về phương diện nào? Có tác phẩm hoàn thiện không?”
“Biên kịch Summer.” Ngón tay Tư Dĩ Hàn cầm ly rượu, cổ tay di chuyển, nâng cốc uống một hơi cạn sạch. Đôi mắt càng thêm trong trẻo: “Tên nghệ danh của em ấy, thành tích cũng thường, có hai bộ phim điện ảnh vượt qua một tỷ tại phòng bán vé, bộ phim điện ảnh đứng thứ nhất tại các phòng bán vé thuộc thể loại thanh xuân.”
Châu Đĩnh ngồi bên cạnh đang uống một ngụm canh vội vàng che miệng hung hăng ho sặc, ho đến choáng váng cả đầu, nét mặt ngốc lăng nhìn Du Hạ: “Em là summer?”
Hai bộ phim điện ảnh vượt qua mức một tỷ tại các phòng bán vé, nói chính xác là phòng bán vé của bộ <Tỏ tình> là 9 trăm triệu, nửa năm trước đứng xếp hạng thứ nhất, cả năm xếp hạng thứ 10.
Hiện tượng cấp siêu bạo.
“Summer là một tiểu cô nương?” Vinh Phong cũng kinh ngạc, liền quay sang nhìn Tư Dĩ Hàn: “Còn là em gái của Tư Dĩ Hàn. Dĩ Hàn, tại sao từ trước đến nay cậu chưa từng đề cập qua?”
“Em ấy khiêm tốn.” Tư Dĩ Hàn trợn mắt nói mò: “Không thích mượn danh tiếng của tôi.”
Du Hạ đặt ly nước trái cây xuống bàn, khiêm tốn nói: “Chỉ là viết chơi, không nghĩ tới lại tiến vào vòng này.”
Chơi mà có thể đạt được 20 tỷ phòng bán vé, cái này là chơi ở cấp bậc nào vậy?
“Đến, đến, đến, uống một chén, chúc mừng Du Hạ của chúng ta gia nhập vào đội ngũ đồng nghiệp với chúng ta.”
Du Hạ cầm ly rượu muốn rót cho mình một ly. Tư Dĩ Hàn nhanh hơn cô một bước, đoạt lấy bình rượu đặt về phía Châu Đĩnh. Du Hạ đụng phải bàn tay của Tư Dĩ Hàn.
“Em không thể uống rượu, lát nữa còn phải lái xe.” Tư Dĩ Hàn như bàn công sự, đưa toàn bộ rượu cho Châu Đĩnh: “Anh và Châu Đĩnh đều uống nhiều rồi.
Châu Đĩnh một giọt rượu cũng không dính: “…”
“Để Hạ Hạ lái xe sao?” Châu Đĩnh hoài nghi nhìn Tư Dĩ Hàn: “Kỳ thật em có thể __”
“Cậu không thể.” Tư Dĩ Hàn lúc nói mỗi chữ mỗi câu đều dùng ánh mắt áp bách, âm cuối nặng nề: “Cậu uống nhiều rồi.”
Châu Đĩnh, người không dính một giọt rượu trở thành người say không biết trời trăng mây đất gì. Châu Đĩnh yên lặng cầm ly rượu lên: “Anh uống nhiều rồi. Hạ Hạ chút nữa đưa Hàn ca về giúp anh nhé.”
Du Hạ uống nước trái cây cũng cùng bọn họ cạn ly. Tư Dĩ Hàn thật giống như cha mình vậy, quản cũng thật là rộng.
“Mấy năm nay thị trương điện ảnh xảy ra biến đổi rất lớn, khán giả bây giờ so với thời kỳ trước đây của chúng ta không giống nhau, không còn là thời đại của phim thương mại.” Vinh Phong uống không ít rượu, mặt hơi đỏ, nói tiếp: “Bây giờ phim phải có nội dung hàm xúc ý nghĩa mới nhiều người xem.”
Du Hạ không thích ăn cơm với đại đạo diễn, nói nhiều muốn chết, ở đâu cũng trở thành hội trường diễn thuyết của họ. Vốn là có người phục vụ ngồi bóc cua cho khách nhưng vì bọn họ tụ tập tương đối bí mật nên không có, Du Hạ phải tự mình bóc, chật vật tháo chân cua. Ngón tay bị gai trên thân cua đâm vào, Du Hạ bị đau kêu lên một tiếng.
Cua bị lấy đi. Du Hạ ngẩng đầu lên, thấy bàn tay xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật của Tư Dĩ Hàn đang thành thạo bóc cua, gương mặt lạnh lùng không chút thay đổi.
“Hạ Ha, sau này có cơ hội, chúng ta hợp tác một bộ phim, để cho anh trai cháu diễn nam chính __” Vinh Phong liếc mắt nhìn thấy Tư Dĩ Hàn bóc cua, Tư Dĩ Hàn không ngửi được mùi cua lại đang bóc cua?
Vinh Phong đang nói nửa chừng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì giống như bị mắc nghẹn, ho khan mấy tiếng.
Tư Dĩ Hàn không thèm đếm xỉa tới nói: “Không khỏe thì uống ít lại.”
“Khẩu vị của cậu thay đổi rất nhanh __”
Vinh Phong chưa nói hết câu thì thấy Tư Dĩ Hàn đưa thịt cua đã được lấy ra hết đến trước mặt Du Hạ. Trình tự ăn cua khá phức tạp, Tư Dĩ Hàn không ngại phiền phức, cực kỳ cẩn thận bóc thịt cua. Vinh Phong liền cảm thấy hứng thú. Tư Dĩ Hàn không phải thay đổi khẩu vị mà là bảo bối của hắn muốn ăn:
“Hạ Hạ, sau này cháu tìm chồng sẽ có chút phiền phức, có một anh trai cưng chiều như vậy, ai mới có thể lọt vào mắt xanh của cháu chứ?”
____****____
Suy nghĩ của tác giả:
Tư Dĩ Hàn: Tôi sủng người của tôi, tôi cưới.
Tác giả: Truyện này chính thức đổi tên thành “Tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi.”
Mei: Kệ bà, tôi không đổi tên Sủng hôn đâu nhé.