Edit: Meimei
Tư Dĩ Hàn đang lái xe bỗng nhiên đạp phanh lại. Người quay phim ôm máy quay ngồi phía sau theo quán tính xông thẳng về phía trước, mắt kính bị lệch khỏi sống mũi:
“Ngọa cái rãnh!”
Ngồi trên xe của lão đại thật quá nguy hiểm.
Đôi mắt Du Hạ trong trẻo, sâu trong đáy mắt tựa như ngậm ý cười. Cô cầm tấm thẻ viết lời quảng cáo lên đọc:
“Ánh sáng tự do, hướng tới người đàn ông, ánh sáng SUV tự do.”
Cô giơ giơ tấm thẻ viết lời quảng cáo lên, nói:
“Quảng cáo.”
Ánh sáng SUV tự do, nhà tài trợ chương trình mới.
“Tư lão sư, làm sao vậy?”
Tư Dĩ Hàn bỗng nhiên phanh xe lại rất quỷ dị, nhân viên ngồi hàng ghế sau vội vàng chỉnh lý lại thiết bị, camera gắn phía trước cũng bị nghiêng ngả, phải lắp đặt lại.
“Không quen tay lái.”
Tư Dĩ Hàn thản nhiên thu hồi ánh mắt, một lần nữa khởi động lái xe. Loại xe này có hai loại là xe số tự động và xe số sàn. Bởi vì tổ tiết mục muốn chào đón vai diễn xa thần mà Tư Dĩ Hàn đã từng diễn qua mà cố ý an bài xe số sàn.
“Vậy đổi thành em lái đi?”
Nhịp tim đập loạn như cào cào của Du Hạ cũng dần dần bình ổn lại. Gương mặt này của Tư Dĩ Hàn quá lãnh tĩnh, làm cho cô hoài nghi có phải anh là người máy hay không.
“Không cần.”
“Tư lão sư, camera bị rơi rồi, chúng tôi muốn lắp đặt nó lại.”
Cô gái của tổ tiết mục, tên Trình Tịnh, cẩn thận quan sát gương mặt lạnh lùng của Tư Dĩ Hàn:
“Tư lão sư, phía trước có thể dừng xe lại được không?”
Tư Dĩ Hàn đánh tay lái đưa xe phía làn đường có thể dừng hoặc đỗ xe. Ngón tay thon dài của anh chỉnh chỉnh cổ áo len, đầu ngón tay sạch sẽ, anh khẽ liếc nhìn Trình Tịnh qua gương chiếu hậu, lãnh đạm nói:
“Yêu cầu lời thoại quảng cáo? Là đơn độc ký hợp đồng?”
Gương mặt của Tư Dĩ Hàn có bao nhiêu đẹp thì lúc nhìn người khác tạo bấy nhiêu áp lực. Trình Tịnh đi theo thu hình hai lão đại của chương trình này, kinh hồn bạt vía sợ nói sai:
“Giữa chương trình sẽ được đưa vào một đoạn quảng cáo cho nên cần phải đọc lời quảng cáo một lần.”
Tự Do Chi Phong rất muốn hợp tác với Tư Dĩ Hàn nhưng mà đàm phán mấy năm rồi mà vẫn không được. Lần này ô tô Hồng Phong rút vốn đầu tư, lại lọt ra thông tin Tư Dĩ Hàn lại ký hợp đồng tham gia chương trình <Chúng ta yêu nhau đi> cho nên Tự Do Chi Phong liền lập tức đầu tư vào, giành được quyền đầu tư cao nhất trong chương trình này.
“Ngài còn có vấn đề gì cần hỏi nữa không?”
Lần đầu tiên Tư Dĩ Hàn tham gia chương trình thực tế, đối với quy trình quay chụp có chút xa lạ:
“Lời quảng cáo này do ai viết?”
Vì sao trước khi đọc lời thoại quảng cáo thì Du Hạ phải nhìn anh nóí như vậy?
Em hoàn toàn không có sức chống cự đối với anh.
“Lời thoại có chuyện gì sao? Vậy tôi sẽ liên hệ với bên quảng cáo, để bọn họ sửa lại lời thoại.”
“Không có gì, không cần sửa.”
Tư Dĩ Hàn vặn vặn cổ tay như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dừng xe ở bên đường, anh khôi phục lại bình tĩnh nói:
“Quay lại một lần nữa.”
“Vâng, phiền toái rồi.”
Trình Tịnh thấy mọi việc đều thuận lợi, nhưng đều không muốn đắc tội với bất kì ai.
“Hạ lão sư, bên phía ngài có vấn đề gì không ạ? Chúng ta quay lại một lần nữa nhé.”
“Được.”
Giọng điệu Du Hạ uyển chuyển, nhu hòa như gió xuân, khóe miệng hơi vểnh lên lộ vẻ đắc ý. Tư Dĩ Hàn mang khẩu trang xuống xe, nói nhân viên công tác quay lại một lần nữa. Du Hạ cũng xuống xe theo.
Mùa thu ở thành phố H, gió mát hiu hiu, ánh nắng loang lổ trên mặt đất, lá vàng theo gió bay xuống. Trình Tịnh đưa cho Du Hạ một chai nước. Du Hạ vặn mở nắp mà không được nên từ bỏ, cứ cầm như vậy nhìn Tư Dĩ Hàn hỏi:
“Chương trình thực tế có phải quay các anh quay cũng như vậy?”
Tư Dĩ Hàn tựa người trước xe, đưa tay ra:
“Đưa anh.”
“Cái gì?”
“Nước.”
Du Hạ đưa chai nước cho Tư Dĩ Hàn. Từ lúc Tư Dĩ Hàn đến nhà của Du Hạ, cô chưa từng phải vặn mở nắp chai nước, cho dù gặp chuyện gì, chỉ cần mở miệng kêu một tiếng anh trai liền tốt rồi.
“Cám ơn.”
Tư Dĩ Hàn trả chai nước lại, ánh mắt âm trầm nhìn Du Hạ:
“Lời thoại quảng cáo hoàn chỉnh là gì?”
Du Hạ thiếu chút nữa bị sặc nước, cô đặt chai nước xuống, cầm tấm thẻ viết lời thoại quảng cáo lên, đọc câu cuối cùng:
“Ánh sáng SUV tự do, chứng kiến không bằng nhất kiến chung tình.”
“Nhất kiến chung tình.”
Tư Dĩ Hàn không nhanh không chậm lặp lại bốn chữ này. Ngón tay thon dài gõ gõ trên thân xe, lông mi dày đậm giương lên, ánh mắt chăm chú nhìn Du Hạ:
“Câu này rất có ý tứ.”
Có ý tứ gì chứ?
Tim Du Hạ đập thình thịch. Mắt của Du Hạ như có ma lực làm cho cô hồn xiêu phách lạc.
“Tư lão sư, Du lão sư, có thể rồi.”
Trình Tịnh ở phía sau hô:
“Thật ngại, làm phiền hai người quay lại một lần nữa.”
Du Hạ ôm tâm tình bất ổn lên xe, thắt dây an toàn. Tư Dĩ Hàn nhập diễn rất nhanh. Anh là diễn viên chuyên nghiệp, chỉ cần quay một lần quảng cáo là xong rồi.
Trong xe bật bài hát mùa hạ của Tư Dĩ Hàn. Giọng hát của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhịp điệu bài hát rất chậm mang theo thương cảm nhàn nhạt: <Thời gian trôi qua nhanh, mang đi mùa hạ và mùa đông …>
Lúc bài hát này mới ra mắt thì không có ý nghĩa gì nói về tình yêu, ngay cả lời ca từ cũng không có lấy một chữ yêu, chỉ có giai điệu nhàn nhạt. MV của bài hát mới nói về tình yêu. Bối cảnh của MV là vườn trường, thanh mai trúc mã tốt nghiệp rồi xa nhau, có người nói kết cục là cậu bé kia qua đời.
Câu cuối cùng xuất hiện trong MV là thanh âm của cậu bé trong tiếng mưa rơi tí tách:<Nếu chúng ta không lớn lên thì tốt rồi.>
Du Hạ từng ảo tưởng, MV kia là nói về bọn họ.
“Gần đây anh có đi khu vui chơi không?”
Du Hạ nhìn gò má Tư Dĩ Hàn bởi vì anh đang mang khẩu trang.
“Tư lão sư, lần cuối cùng anh đi khu vui chơi là lúc nào?”
“Cấp ba.”
Cấp ba? Mấy chục năm trước.
“Đi cùng với ai?”
“Em.”
Nhân viên công tác ngồi ghế sau trợn mắt há mồm nhìn nhau, đây là có chuyện gì vậy? Cấp ba của Tư Dĩ Hàn, là chuyện cách đây mấy chục năm trước. Hai người bọn họ rốt cuộc quen biết nhau bao lâu rồi?
“Có thể nói?”
Du Hạ cũng kinh ngạc, không nghĩ đến Tư Dĩ Hàn sẽ trực tiếp trả lời như vậy. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Quan hệ giữa Du Hạ và Tư Dĩ Hàn có chút xấu hổ, có thể được xem là em gái cũng có thể xem là bạn bè?
“Vì sao không thể?”
Tư Dĩ Hàn đặt tay trên tay lái, nói:
“Tính đến hiện tại, chúng ta quen nhau cũng đã 15 năm rồi.”
Đầu óc Du Hạ trống rỗng, cô bình tĩnh nhìn Tư Dĩ Hàn.
Năm Tư Dĩ Hàn 10 tuổi thì đến nhà cô, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên người Tư Dĩ Hàn. Đến bây giờ đã là 15 năm.
“Bạn bè lâu năm.”
Thanh âm Tư Dĩ Hàn hời hợt giải thích mối quan hệ.
“Đúng không? Du lão sư?”
Du lão sư là lão bà của anh!
Bạn bè cái búa!
Nửa giờ sau là đến khu vui chơi lớn nhất thành phố H. Khu vui chơi không có đóng cửa toàn bộ. Vì để cho cuộc hẹn hò mang tính chân thật, bọn họ chỉ hạn chế số người vào khu vui chơi. Tổ tiết mục yêu cầu Tư Dĩ Hàn và Du Hạ mang khẩu trang đi vào khu vui chơi, tiến hành quay.
Qúa bất ngờ khi biết phải quay chương trình ở đây, Du Hạ liền nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tô Minh, nói Tô Minh mang vệ sĩ đến đây. Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa xe, Du Hạ ngẩng đầu lên thì thấy đứng bên phía cửa tài xế, Châu Đĩnh cúi thấp người nói với Tư Dĩ Hàn:
“Quay phim ở đây quá nguy hiểm, ông chủ, em kiến nghị anh nên đổi địa điểm.”
“Không cần, bị phát hiện, bị fan truy đuổi càng thêm chân thực.”
Tư Dĩ Hàn đè thấp vành nón xuống, giọng nói lãnh đạm:
“Quay phía ngoài gần cửa ra vào là được.”
Du Hạ giả vờ bỏ điện thoại lại vào ba lô, đội mũ lên, xuống xe.
Phân cảnh đầu tiên là quay toàn bộ trò chơi, sau đó phân loại game pubg thực tế ảo. Du Hạ đã từng chơi trò chơi bắn súng thực tế nào này nên cô tưởng rằng mình có thể nắm chắc game này trong tay. Ai ngờ mới mang kính thực tế ảo lên một phút đồng hồ liền bỏ ra, cô có chút chóng mặt buồn nôn.
Du Hạ lùi về sau nửa bước thì đụng vào người Tư Dĩ Hàn. Anh nắm cổ tay cô, hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Em có chút buồn nôn.”
Tư Dĩ Hàn buông tay Du Hạ ra, kết thúc trò chơi, giúp Du Hạ tháo các thiệt bị thực tế ảo trên người ra. Sắc mặt Du Hạ trắng bệch, đôi mắt sáng ngời bây giờ có chút ảm đạm.
“Đứng đây đừng đi loạn, anh đi mua nước.”
Tư Dĩ Hàn đội mũ lên, vành nón hạ xuống cực thấp, lông mi rũ xuống che đi đôi mắt đen trầm. Du Hạ nhìn anh:
“Cám ơn.”
Nơi bán nước gần nhất cách khoảng 50m. Du Hạ đứng đó trong chốc lát thì đi đến khu trò chơi bắn cung bên cạnh. Có một thiếu niên đang chơi cực kỳ tốt, bắn được được vào vòng 9 điểm. Cậu ta có lẽ tầm 16 tuổi, mắt đen tóc đen, những sợi tóc che đi đôi mắt của cậu ta. Cậu ta đã thắng được ba con búp bê lớn, không ít người đứng vây xem.
“Nhìn cái gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng. Du Hạ quay đầu lại thấy Tư Dĩ Hàn. Anh vặn nắp chai nước đưa cho mô, rồi lần theo ánh mắt của Du Hạ nhìn qua.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, người thiếu niên kia đã thắng được con búp bê thứ tư rồi.
“Cũng chỉ có như vậy, tiểu hài tử chơi đùa.”
Tư Dĩ Hàn hất cằm, khẽ giễu cợt nói:
“Anh chơi tốt hơn cậu ta.”
Anh mấy tuổi rồi mà còn muốn so đo với tiểu hài tử?
Du Hạ cong mắt nhìn xuống dưới, đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy một Tư Dĩ Hàn như vậy. Nhìn Tư Dĩ Hàn, thuận tiện chỉ phần thưởng là con gấu bông to trên kệ, nói:
“Anh có thể thắng được món quà kia không?”
Bắn trúng 10 phát vào vô 10 điểm.
Tư Dĩ Hàn vén ống tay áo lên, lộ ra khớp xương cổ tay trong trẻo lạnh lùng. Đuôi mắt vừa nhấc, tháo đồng hồ trên cổ tay ra đưa cho Du Hạ:
“Cầm.”
Cho dù Tư Dĩ Hàn mang khẩu trang nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cực kỳ mê người. Lập tức có người xung quanh xoay lại nhìn chằm chằm anh.
Du Hạ nắm chặt đồng hồ của Tư Dĩ Hàn, trên đồng hồ còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh:
“Thực sự chơi sao?”
Tư Dĩ Hàn đã từng chơi trò này từ buổi chiều cho đến khi bầu trời tối đen, rất cố chấp tiêu hết toàn bộ tiền trên người nhưng vẫn không thắng được phần thưởng nào. Sau đó ông chủ không nhịn được liền thiện tâm cho Du Hạ con gấu bông nhỏ nhất trong đám gấu bông phần thưởng.
“Đừng chơi.”
Anh không còn là cậu thiếu niên năm ấy nữa. Đại ca à, anh chớ manh động.
“Sẽ chiến thắng trở về.”
Tư Dĩ Hàn cúi đầu xuống, đường của xương hàm dưới lớp khẩu trang vẫn mang theo vài phần ngạo khí, đuôi mắt anh khẽ nâng lên, có chút sự điên cuồng của thời niên thiếu:
“Tặng em.”
Thời cấp ba, Tư Dĩ Hàn chính là một nhân vật phong vân. Đẹp trai, học giỏi, là bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh. Khi đó cấp hai và cấp ba trong trường tách biệt thành hai khu khác nhau. Lúc Du Hạ học năm ba cấp hai, thì nhà trường bỗng nhiên tăng thêm lớp tự học vào buổi tối. Cấp hai tan học trễ hơn cấp ba một giờ. Mỗi ngày Tư Dĩ Hàn đều ngồi trước cửa khu cấp hai chờ Du Hạ tan học. Không ít nữ sinh đúng giờ đến đó lén ngắm nhìn anh. Anh dựa người vào chiếc xe đạp màu đen, lưng mang balo, đeo tai nghe, trên gương mặt lạnh lùng viết rõ ba chữ đừng lại gần.
Nữ sinh theo đuổi anh hết người này ngã xuống thì có người khác tiến lên, cuối cùng đều thua trận trước gương mặt băng sơn và lời nói độc mồm độc miệng của anh.
Tôi có anh trai, bạn thì không!
Thời niên thiếu khinh cuồng.
Hiện tại Du Hạ muốn quay về quá khứ đánh mình một cái, anh trai gì chứ. Ai cần anh trai chứ. Llúc đó cô nên dùng mọi khả năng để đánh dấu chủ quyền của mình.
Cây cung ở khu vui chơi không thể tốt như cây cung trong thi đấu thể thao, muốn bắn 10 phát đều trúng cả 10 điểm là rất khó. Tư Dĩ Hàn khiêu chiến cho nên lập tức có rất nhiều người đến vây xem. Thiếu niên tóc đen vừa mới bắn tên cũng dừng lại động tác, nghi ngờ nhìn Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn thân cao chân dài, khí chất lỗi lạc, tuy mang khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn ra được anh rất đẹp trai.
“Này! Người anh em, tư thế của anh rất nghiệp dư, anh đã từng chơi qua bắn cung chưa?”
Thiếu niên tóc đen thấy tư thế cầm cung của Tư Dĩ Hàn thì cười nhạo một tiếng:
“Làm trò cười cho thiên hạ?”
“Người bạn nhỏ.”
Du Hạ cười tủm tỉm nhìn sang, nói:
“Cậu biết không? Nói nhiều dễ bị vả mặt lắm.”
Thiếu niên tóc đen liếc mắt nhìn, vừa muốn nói gì thì Tư Dĩ Hàn đã buông mũi tên trong tay ra, chuẩn xác cắm trúng vòng 10 điểm.
Du Hạ vỗ tay:
“Đep! NICE!”
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, sau đó lực chú ý lại rơi xuống cây cung. Mũi tên thứ hai cũng cắm trúng vòng 10 điểm. Mười phát đều trúng vòng 10 điểm, chuẩn xác không gì sánh được. Tư Dĩ đặt cây cung xuống, thản nhiên nói:
“Tư thế này, đẹp trai nhất.”
Thiếu niên tóc đen: “…”
Chưa bao giờ gặp qua người làm ra vẻ cao ngạo như vậy!
“Các người đang quay chương trình? Nhà đài nào vậy?”
Đồng bọn của vị thiếu niên kia thấy phía sau Tư Dĩ Hàn có mấy người cầm camera thì hỏi.
“Tại sao còn mang khẩu trang?”
Tư Dĩ Hàn nhận lại cái đồng hồ từ tay Du Hạ, nói với nhân viên trò chơi:
“Lấy con gấu bông to nhất ở ngay trung tâm.”
“Giọng nói của anh ấy thật giống với giọng của Tư Dĩ Hàn!”
Trong đám người vây xem không biết là ai nói ra, lập tức những người khác cũng nhìn Tư Dĩ Hàn:
“Chính là Tư Dĩ Hàn!”
“Hàn thần!”
Du Hạ lập tức thông báo cho nhân viên công tác gọi bảo vệ khu vui chơi đến. Châu Đĩnh cấp tốc mang theo vệ sĩ chạy đến. Nhưng hiện trường có quá nhiều người, lúc bảo vệ khu vui chơi chạy đến thì fans đã chen chúc đông nghịt. Du Hạ bị đẩy một cái, ngay lập tức cô liền rơi vào cái ôm của Tư Dĩ Hàn.
Mùi tùng bách dày đặc, hơi thở của người đàn ông ập đến. Du Hạ ngẩng đầu.
Tay của Tư Dĩ Hàn rũ xuống, chạm vào đầu ngón tay của Du Hạ. Da thịt non mềm ấm áp. Bỗng nhiên, anh cầm lấy bàn tay của Du Hạ, mười ngón tay đan chặt vào nhau.