Sủng Hôn

Chương 15




Edit: Meimei

Du Hạ đột nhiên quay đầu lại, nhất thời da đầu tê rần, ngón tay của Tư Dĩ Hàn vẫn đang còn đang ở bên trong tóc của cô. Tư Dĩ Hàn lập tức ngừng tay, tắt máy sấy tóc, giọng nói trầm thấp:

“Đau?”

Mắt Du Hạ đỏ lên, gật đầu:

“Ừ.”

“Ai mượn em lộn xộn.”

Tư Dĩ Hàn thả chậm động tác, nhẹ nhàng vân vê tóc cô. Vừa muốn bật máy sấy tóc lên lại thì lòng bàn tay bỗng nhiên sờ vào vùng da sau tai của Du Hạ:

“Sao cổ lại nóng như vậy? Bị cảm?”

Bị anh trêu chọc nên mới như vậy! Có thể nói ra sao?

Hiện tại đâu chỉ có cổ của Du Hạ nóng, cả người cô đều nóng, sắp chảy cả máu mũi, cô muốn hóa thành dã thú đẩy ngã Tư Dĩ Hàn, xé rách áo ngủ của anh.

“Không có cảm mạo.”

Thanh âm của Du Hạ càng hạ thấp, hai lỗ tai đỏ bừng.

Tư Dĩ Hàn đặt máy sấy tóc xuống, cúi người lấy thùng thuốc dưới bàn ra, lấy nhiệt kế điện tử ra để trước trán Du Hạ, tích một cái.

“Ba mươi chín độ, thay quần áo, đi bệnh viện.”

Tư Dĩ Hàn đặt nhiệt kế xuống bàn, xoay người bước nhanh lên lầu, vừa đi vừa mở nút áo, sắc mặt âm trầm triệt để biến thành một khối băng.

“Cái này không chính xác, hơn nữa đo nhiệt độ từ trán cũng không thể xác định chắc chắn là em đang bị sốt được.”

Tư Dĩ Hàn quay người lại, cài lại nút áo, cầm nhiệt kế lên:

“Há miệng.”

“Bẩn.”

Du Hạ ghét bỏ nói, lấy chăn khoác trên vai xuống, đưa tay lên:

“Đo dưới nách.”

Dây buộc áo ngủ của Du Hạ đã sớm bị tuột xuống. Từ góc độ này có thể thấy áo ngực màu đen của cô, trước ngực một mảng xuân sắc, phát dục tốt. Tư Dĩ Hàn bất động thanh sắc dời mắt đi chỗ khác, cổ họng khô nóng. Nhiệt kế dán vào vùng da dưới cánh tay của Du Hạ, tích một tiếng.

“Bao nhiêu?”

Du Hạ thò người qua nhìn.

“Ba chín độ năm.”

Sắc mặt Tư Dĩ Hàn lạnh như băng nhìn Du Hạ:

“Đắp chăn lên lại, lên lầu thay quần áo ngay.”

“Em không muốn đi bệnh viện.”

Du Hạ nhíu mày. Cô ghét nhất là đi bệnh viện, kéo thùng thuốc qua tìm thuốc hạ sốt.

“Em ở nhà uống thuốc hạ sốt là được rồi, đi bệnh viện phải chuyền nước, khó chịu muốn chết.”

“Không được.”

Tư Dĩ Hàn đưa tay lên chỉnh áo, đè xuống tức giận nói:

“Em tự thay áo quần hay muốn anh giúp em?”

“Em không đi bệnh viện.”

Du Hạ mở nắp ly nước giữ nhiệt ra, từ trong thùng thuốc lấy ra hai viên thuốc hạ sốt, ngửa đầu uống.

“Dù thế nào đi nữa em cũng không đi.”

Ánh mắt sắc bén của Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ:

“Du Hạ!”

“Vậy anh ôm em đi.”

Du Hạ vươn tay vươn tay lên chống lại ánh mắt của Tư Dĩ Hàn, kinh sợ nhưng so với chuyện đi bệnh viện, Du Hạ tình nguyện đối mặt với cơn giận dữ của Tư Dĩ Hàn hơn.

“Cảm giao mùa, năm cũng đều có vài ngày như vậy. Nếu nửa đêm em còn sốt thì lại đi bệnh viện, được không?”

Bởi vì bị sốt, khóe mắt cô ướt át, nhìn đáng thương vô cùng.

Hai người giằng co trong chốc lát, Tư Dĩ Hàn tìm trong thùng thuốc miếng dán hạ sốt, anh bước đến trước mặt Du Hạ, vốn là muốn đứng dậy đưa Du Hạ đi bệnh viện nay phải từ bỏ ý định.

Du Hạ ngừng thở, ngẩng đầu lên nhìn Tư Dĩ Hàn. Anh dựa vào rất gần cô, đầu gối cô chạm vào chân của anh, Du Hạ lặng lẽ vểnh môi, bên tai vang lên hơi thở nóng bừng cùng tiếng tim đập thình thịch của cô.

“Xong chưa?”

Tư Dĩ Hàn dán miếng hạ sốt lên trán Du Hạ xong cũng không lập tức lùi lại mà nhìn đỉnh đầu cô trong chốc lát, đôi mắt đen hiện lên vài phần khắc chế:

“Hai giờ sau anh sẽ đến kiểm tra lại nhiệt độ của em, đừng khóa cửa phòng.”

Sốt ba mươi chín độ năm làm cho Du Hạ không thể không tuân theo. Cô về phòng, mở điều hòa rồi rúc vào ổ chăn, vì uống thuốc cảm nên cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Tư Dĩ Hàn nói anh là đàn ông vì vậy Du Hạ không thể không chút kiêng kỵ mặc váy gợi cảm? Phải mặc như thế nào đây? Bọn họ không phải là anh em ruột.

Đến a, xao động a!

Trong lòng dần dần dâng lên tình cảm ấm áp, Du Hạ rơi vào mê man. Hình ảnh từ từ hiện lên, Tư Dĩ Hàn mười ba tuổi, mặc áo sơ mi trắng đứng trước cửa. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Lần đầu tiên Du Hạ nhìn thấy người đẹp mắt như vậy. Thiếu niên sạch sẽ giống như dòng nước suối trong suốt trên núi, thuần túy không lẫn tạp chất. Anh phảng phất tựa như người bước ra từ trong tranh, hào quang từ phía sau tỏa sáng, da thịt trắng noãn của anh được chiếu sáng đến trong suốt.

“Đây là anh trai Tư Dĩ Hàn.”

Bố kéo hành lý của Tư Dĩ Hàn vào cửa, hòa ái cười:

“Sau này sẽ ở nhà chúng ta.”

Du Hạ ngơ ngác nhìn, bố ôm lấy Du Hạ, ôn nhu mang dép cho cô:

“Chào hỏi anh trai đi.”

Chỉ trong chớp mắt anh đã trở thành một Tư Dĩ Hàn trưởng thành, hào quàn bắn ra bốn phía sân khấu, ánh đèn từ bốn phương tám hướng tụ lại trên người anh, vạn chúng chúc mục. Anh hoàn mỹ giống như thánh thần đứng trong ánh sáng, đứng trong trung tâm thế giới.

Du Hạ bỗng nhiên tỉnh lại, cả người nóng hầm, mồ hôi đều thấm vào trong chăn. Trong phòng sáng trưng, điện thoại di động dưới gối rung rung. Du Hạ day day mi tâm. Mỗi ngày đều mơ thấy Tư Dĩ Hàn, lúc nào giấc mơ mới thành sự thật đây?

Điện thoại hiện lên tên Tô Minh, Du Hạ nhìn một chút mới bắt máy:

“Tô tổng.”

“Cậu có biết hợp đồng bên phía Thương Duệ xảy ra vấn đề không? Bên Nhị Đài không ký hợp đồng với anh ta, có người cướp tài nguyên.”

“Chương trình tình yêu thì có cái tài nguyên gì? Ai bị điên mà đi cướp tài nguyên của Thương Duệ vậy? Ai cướp vậy?”

Du Hạ kinh ngạc, Thương Duệ là tiểu thịt tươi lưu lượng trong nước, tham gia chương trình như vậy là đã cho tổ tiết mục mặt mũi rồi, vậy mà cũng bị người khác cướp?

“Không biết, tớ cũng vừa mới nhận được tin tức. Sản xuất Lưu ói bên trên ngăn cản kí hợp đồng, bọn họ không biết gì.”

Du Hạ khát nước, cô với lấy cái ly giữ ấm trên bàn qua uống một hớp. Đầu không đau lắm, cô vén chăn lên thì phát hiện mình chỉ mặc mỗi cái quần lót. Quần áo đâu?

Áo ngực bị cuốn trong chăn, có thể lúc cô ngủ sợ cô nóng nên cởi ra. Váy ngủ thì được xếp chỉnh tề trên ghế salon. Du Hạ nhìn thấy chỉ muốn tức giận mỉm cười. Mẹ nó! Cái này mà Tư Dĩ Hàn cũng có thể nhẫn nhịn sao? Anh không được đúng không???

Xếp áo quần như vậy cũng chỉ có Tư Dĩ Hàn mới làm được. Du Hạ phủ áo ngủ lên, đứng dậy đi tìm điều khiển từ xa mở rèm cửa sổ. Ánh nắng mặt trời trong nháy mắt chiếu sáng căn phòng. Du Hạ hít sâu hấp thụ ánh sáng mắt trời:

“Tô  Minh, cậu nói xem tớ xâu hay đẹp?”

“Ai nói cậu xấu? Cậu là Thiên tiên. Ok? Cậu là tiểu tiên nữ đẹp nhất! Tại sao cậu lại hỏi vậy?”

“Không có gì. Chỉ là cảm thấy rất thất bại thôi.”

Đồ đàn ông thối! Vào phòng cô còn gấp áo ngủ sexy của cô chỉnh tề như vậy! Người thường có thể làm được sao!!!

“Cậu thất bại cái gì? Cậu là người sinh ra đã ở vạch chiến thắng! Cậu có tiền tài, xinh đẹp, chồng còn là Tư Dĩ Hàn. Con mẹ nó! Nam thần mà biết bao nhiêu người mơ ước là của cậu đó!!!!”

Không phải của cô. Cô …. Người kia còn có thể gấp áo ngủ của cô như vậy.

Du Hạ nhìn da thịt trắng nõn của mình, mềm mịn khiến người ta muốn hôn một cái. Tư Dĩ Hành thành người làm đại sự rồi!

“Cậu nói người cướp hợp đồng lần này có phải là một trong những người muốn theo đuổi cậu không? Cậu suy nghĩ xem gần đây có thần tiên phương nào theo đuổi cậu không?”

“Không có. Tớ tự bế một năm, quan hệ trong giới cũng ít. Sao lại có thể có người theo đuổi được? Chỉ là một chương trình thôi mà sao có nhiều chuyện xảy ra vậy.”

Du Hạ rời giường, đi vào phòng tắm. Lúc đi qua cái gương, cô dừng lại nhìn một chút. Xinh đẹp như vậy mà, có điều nhìn không có tinh thần lắm. Cô vỗ vỗ mặt, vỗ cho đến lúc mặt hơi đỏ lên mới dừng lại:

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Trên đời này chưa có thứ gì làm tớ phải sợ.”

Có lẽ hôm qua Thương Duệ gọi điện đến là nói về chuyện này. Lúc đó Du Hạ nghĩ Thương Duệ muốn nói về chuyện hot search cho nên cô không có gọi lại cho Thương Duệ.

“Du tổng luôn có tính quyết đoán.”

Tô Minh không phục không được. Du Hạ rất có tính tư bản ngang tàng.

Chuyện này nói hoài cũng không ra kết quả, Du Hạ tắt điện thoại đi tắm. Tám rưỡi sáng, lúc Du Hạ xuống lầu, phòng khách không một bóng người. Trong phòng bếp không có đồ gì ăn được. Du Hạ ngồi trên ghế salon lấy điện thoại di động ra định đặt đồ ăn bên ngoài thì chuông cửa vang lên. Du Hạ đứng dậy nhìn mào màn hình chuông cửa thì thấy một người đàn ông mang khẩu trang đang oán hận đứng bên ngoài:

“Mở cửa, tớ mang bữa sáng đến cho cậu.”

Du Hạ để Thương Duệ đi vào, rồi lên phòng cầm một cái áo khoác mặc vào. Đi xuống thì thấy Thương Duệ đã vào cửa. Hắn mặc một bộ đồ jean, đội mũ lệch, mang khuyên tai ngọc trong suốt.

“Điện thoại không gọi được, tớ cứ nghĩ là cậu đã xảy ra chuyện gì.”

Thương Duệ nhìn bốn phía, không thấy Tư Dĩ Hàn mới đi đến phòng khách, đặt bữa sáng xuống.

“Cậu không sao chứ?”

“Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Tối hôm qua vị cháu trai kia đụng chạm cậu a.”

Thương Duệ ngồi xuống ghế salon, cởi khẩu trang xuống, hai chân bắt chéo, cánh tay dang ra khoác trên ghế:

“Có cần tớ chặt một chân của hắn không? Tớ đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi.”

Đều là phú nhị đại của thành phố S, Thương Duệ tất nhiên biết Trần Hồng, có điều Thương Duệ rất chướng mắt Trần Hồng. Bình thường thường hay công kích chế giễu.

“Cậu là xã hội đen sao? Chỉ biết đánh đánh giết giết.”

Du Hạ mở ly ca cao nóng ra uống một ngụm. Giống như có điều suy nghĩ, cô nhìn Thương Duệ hỏi:

“Làm sao cậu biết?”

“Cánh tay của Trần Hồng bị gãy làm lòng người vui sướng, làm sao mà tớ có thể không biết được?”

Thương Duệ nhìn lên lầu:

“Hàn ca không ở nhà sao?”

“Không biết. Tớ mới ngủ dậy.”

Du Hạ cầm túi đồ ăn đến phòng bếp, hỏi:

“Cùng ăn không?”

“Không được, tớ giảm cân.”

Thương Duệ thấy Tư Dĩ Hàn không ở nhà liền thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay Du Hạ mặc một cái vày dài nhạt màu, tóc dài xõa vai, xinh đẹp vô cùng, da thịt lộ ra bên ngoài trắng muốt như tuyết. Lúc còn đi học, Du Hạ chính là nữ thần trong lòng bọn họ. Càng lớn càng đẹp. Nay đã hai mươi lăm tuổi, đã đẹp đến tột đỉnh.

Thương Duệ ngồi đối diện Du Hạ, chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi thử mở miệng thăm dò:

“Chuyện của Hàn ca và Lâm Họa là thật hay giả?”

Sáng sớm đã gặp chuyện ấm ức giờ còn đề cập đến Lâm Họa đáng ghét kia? Du Hạ liếc mắt nhìn Thương Duệ:

“Có chuyện gì sao?”

“Có đúng Hàn ca có bạn gái không?”

Du Hạ giương mắt ý vị thâm trường nhìn Thương Duệ, một ngón tay tinh tế gõ bên mặt bàn:

“Không quan tâm.”

Thương Duệ đứng dậy, nóng nảy nói:

“Du Hạ, thật sự cậu không quan tâm?”

Du Hạ ghét bỏ nhìn hắn nửa ngày, tớ quan tâm hay không liên quan gì cậu?

“Cậu hỏi hăm chuyện Tư Dĩ Hàn có bạn gái chưa để làm gì? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

“Hàn ca có đúng là đối với cậu …”

Tiếng chìa khóa bỏ vào ổ khóa, lách cách một tiếng, trong nháy mắt Thương Duệ liền ngồi thẳng lưng:

“Hàn ca sao?”

Du Hạ quay đầu lại thấy Tư Dĩ Hàn đang từ bên ngoài bước vào. Anh mặc một cái áo hoodie trắng phối với quần jean nhạt màu, tôn lên đôi chân thon dài của anh. Sạch sẽ mát mẻ, như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.

Thương Duệ đứng dậy, da đầu tê dại, giống như phản xạ có điều kiện bị Tư Dĩ Hàn giáo huấn:

“Hàn ca?”

Tư Dĩ Hàn tháo khẩu trang màu đen xuống, đôi mắt nhàn nhạt quét qua người Thương Duệ, nhìn về phía đồ ăn mà Du Hạ đang ăn. Không biết Du Hạ có cảm giác sai hay không, cô thấy sắc mặt của Tư Dĩ Hàn âm trầm, khó coi thêm vài phần.

“Vậy chuyện kia, tớ không thể ở lại lâu, có gì điện thoại nói chuyện sau ha.”

Thương Duệ chỉ chỉ điện thoại di động, nhìn Du Hạ nói xong đi thẳng về phía cửa.

“Đứng lại.”

Giọng nói âm trầm lạnh băng chứa ý tứ đọc lệnh vang lên.

Thương Duệ đã đến gần cửa liền đứng nghiêm lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim:

“Hàn ca? Có việc gì sao?”

“Đến làm gì?”

Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt nhìn Thương Duệ. Thương Duệ cảm thấy chân có chút đau.

“Đi ngang qua, tiện thể mang bữa sáng cho Hạ Hạ.”

Thương Duệ nói.

“Hàn ca, anh đã ăn sáng chưa? Em cũng có mua cho anh một phần.”

“Cám ơn.” Tư Dĩ Hàn khoát tay.

“Đi đi.”

Thương Duệ như được đại xá vội vàng đi như một cơn gió.

Lúc còn nhỏ, bọn họ ở cùng một tiểu khu, mỗi ngày Thương Duệ đều đến tìm Du Hạ đi chơi, chỉ là một ngày nào đó Thương Duệ không còn đến nữa. Mỗi lần nhìn thấy Tư Dĩ Hàn, Thương Duệ tựa như chuột thấy mèo vậy.

Du Hạ hoài nghi Tư Dĩ Hàn đã từng đánh Thương Duệ một trận nhưng cô không có chứng cứ.

“Thương Duệ đến làm gì?”

Tư Dĩ Hàn đi đến tủ lạnh, bỏ thức ăn vào.

“Hỏi anh có phải có bạn gái hay không?”

Tư Dĩ Hàn quay đầu lại nhìn cô.

“Cậu ta hỏi, không phải em, anh nhìn em làm gì?”

Tư Dĩ Hàn rũ mắt, che giấu tâm tư trong mắt. Anh bỏ bánh kem vào tủ lạnh, sau đó chậm rãi đóng cửa tủ lạnh lại, lấy giấy tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay mình.

“Em có muốn hỏi?”

Du Hạ chợt nhớ đến bộ phim điện ảnh đầu tiên mà anh đóng. Trong phim anh diễn vai một cảnh sát nằm vùng, tám mươi phần trăm nội dung bộ phim, anh là nhân vật phản diện. Tư Dĩ Hàn lúc đó hai mươi tuổi đóng một vai phản diện âm trầm ba mươi tuổi. Ngũ quan tinh xảo đã bị hóa trang. Có một cảnh vì để thu được tín nhiệm của trùm buôn ma túy mà anh phải tự tay xử lý người phản bội. Một lọn tóc rũ xuống trước gương mặt tiêu điều lãnh trầm của anh, anh nghiêng đầu hút thuốc, dưới chân là một vũng máu. Anh ném khẩu súng cho thủ hạ, rút khăn tay trắng noãn ra chầm chậm lau sạch từng ngón tay của mình.

Hình ảnh hiện tại giống y trong phim như đúc. Du Hạ đã xem bộ phim kia vô số lần, bị phân đoạn kia giết không chừa một mảnh giáp. Du Hạ siết chặt ly ca cao nóng trong tay, nhịn không được hỏi:

“Tư Dĩ Hàn, anh thấy em có đẹp không?”