"Anh ta tặng túi cho tôi làm gì?"
Thẩm Vạn Lập nói, "Phụ nữ đều thích mấy thứ đẹp đẽ, giám đốc Lục đây là muốn dỗ mợ chủ vui vẻ!"
Lục Cảnh Kiều, coi là thiên chi kiêu tử, vậy mà còn nịnh bợ cô?
Mọi người nghe xong lại ghen tị không thôi.
Hàn Tĩnh Y còn tưởng Mộ Niệm Đồng là vợ chồng ầm ĩ, vì thế nói, "Đồng Đồng, cậu nháo cái gì chứ? Tổng giám đốc Lục cũng vì dỗ cậu mà vung tay tặng cho cậu một chiếc túi hơn trăm vạn, nhiều người hâm mộ còn không kịp đâu!"
Nói xong, cô ấy còn ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Hà Viện Viện, lời này, rõ ràng cố ý xem thường Hà Viện Viện.
Hà Viện Viện chột dạ quay mặt đi.
Mộ Niệm Đồng biết cô ấy hiểu lầm, lập tức giải thích, "Mình không quen biết Lục Cảnh Kiều!"
Cô thẳng thắn gọi tên, lời nói kinh người!
Đều đã gọi hẳn tên, Thẩm Vạn Lập cũng không có biểu tình gì khác thường, chứng tỏ quan hệ hai người thân quen!
"Hai người đang cãi nhau sao?"
Hàn Tĩnh Y lại an ủi nói, "Vợ chồng ấy mà, có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được? Đều là đầu giưỡng cãi nhau cuối giường hòa! Đồng Đồng, mặc dù tổng giám đốc Lục cưng chiều cậu như vậy, cậu cũng không thể được sủng mà kiêu đó!"
Mộ Niệm Đồng tức giận, "Anh ta không phải chồng của mình!"
Lời này nói ra, người ngoài nghe xong, càng giống như đang giận dỗi!
Có lẽ là vợ chồng trẻ cãi nhau, chiến tranh lạnh.
Thẩm Vạn Lập cười cười nói, "Mợ chủ, cô xem, đây vừa đúng lúc, hôm nay tổng giám đốc Lục đến cửa hàng thị sát, xin hỏi, họ Thẩm tôi có vinh dự mời cô cùng tổng giám đốc Lục uống chén trà không?"
"Tôi sẽ không đi!"
"Phải đi chứ, đi chứ!"
Hàn Tĩnh Y ôm lấy cánh tay cô, cười nói, "Đồng Đồng, đúng lúc mình mệt mỏi, lời mời giám đốc Thẩm không thể từ chối, uống chén trà rồi hãy về nhà!"
Thứ nhất, cô muốn gặp mặt người đàn ông giá trị con người đứng nhất này một lần.
Thứ hai, vợ chồng hai người này đang cãi nhau, cô cũng muốn đi khuyên giải một chút.
Thứ ba, quan trọng hơn một chút, Hà Viện Viện gả cho tên Hoàng Vưu Lương kia, vẫn luôn diễu võ dương oai, cô nghĩ dùng cơ hội lần này, phá tan đi nhuệ khí của cô ta!
Thẩm Vạn Lập cũng nói, "Mợ chủ, ít nhiều cho họ Thẩm tôi chút mặt mũi!"
Mộ Niềm Đồng lúc này mới thỏa hiệp, nghĩ thầm rằng cũng đúng lúc, đem cái túi này trả lại cho anh!
Cái gọi là không công không nhận thưởng này, cái túi này tuy cô thích, nhưng cô cũng không hẳn muốn.
Thẩm Vạn Lập liền tự mình dẫn đường, Mộ Niệm Đồng và Hàn Tĩnh Y đi theo phía sau, mà đám người Hà Viện Viện cũng muốn nhìn Lục Cảnh Kiều, tự nhiên cũng mặt dày đi theo.
Phòng tiếp khách.
Thẩm Vạn Lập tự mình pha trà cho các cô.
Nhờ Mộ Niệm Đồng, những người khác cũng được hưởng đãi ngộ của khách quý.
Tất cả mọi người lo lắng bất an ngồi xuống, Mộ Niệm Đồng lại ngồi trên sô pha, sắc mặt âm trầm.
"Mợ chủ, cô...."
Mộ Niệm Đồng lập tức ngắt lời ông ta, "Giám đốc Thẩm, ở bên ngoài, ông không cần gọi tôi là Mợ chủ, tôi nghe không quen."
Tay cầm chén trà của Thẩm Vạn Lập cứng đờ, ông ta lập tức mỉm cười, "Được! Vậy tôi nên xưng hô như thế nào?"
"Gọi tôi là Niệm Đồng là được rồi!"
"Được, Niệm Đồng."
Thẩm Vạn Lập rót trà cho cô, hỏi, "Cơ thể chủ tịch Lục có khỏe không?"
Chủ tịch Lục, hiển nhiên là hỏi ông cụ Lục, Lục Đình Hách!
Mộ Niệm Đồng nói, "Tôi không thường quay về nhà họ Lục, nhưng mà, cơ thể ông nội vẫn luôn khoẻ mạnh."
"Chủ tịch Lục vẫn còn chờ chắt trai mà!"
Bên cạnh, Hàn Tĩnh Y bỗng nhiên tò mò hỏi, "Đồng Đồng, nếu cậu đã vào nhà họ Lục, vì sao còn muốn đi làm? Yên tâm ở nhà làm Mợ chủ, rất thoải mái nha!"