Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 132: Chú độc miệng




Chỉ là Lâm Ngọc là trưởng bối, tất nhiên muốn giữ dáng vẻ hiền lành, không thể nói ra nói vào.

Nhưng Lục Hàm Vân không giống vậy, dù sao tuổi còn nhỏ, cho dù phạm sai lầm, bà ta trách cứ trước mặt một câu, cũng liền bỏ qua, không ảnh hưởng toàn cục.

Mộ Niệm Đồng nghe xong, sắc mặt không khỏi xanh mét một trận.

Lại nghe thấy Lục Cảnh Kiều cười ưu nhã, ung dung nói, "Bà Lục, có một việc, cần thiết phải báo cho bà một tiếng."

Lâm Ngọc cũng mỉm cười tao nhã, "Chuyện gì?"

Đáy lòng hung tợn nghĩ, người đàn ông này, chẳng lẽ còn muốn bắt chẹt bọn họ?

Lục Cảnh Kiều là thân phận gì, nếu mà tính toán chi li với người không hiểu chuyện như Lục Hàm Vân, vậy chẳng phải là mất mặt sao?

Lục Cảnh Kiều cong môi, mỉm cười mê người, "Nói vậy các người cũng biết, gần đây sổ sách của công ty xảy ra một ít vấn đề, tài chính bị thiếu hụt, cho nên, chi tiêu nhà họ Lục cần thiết phải cắt giảm."

"Cái gì?!"

Lâm Ngọc mở to hai mắt, khó có thể tin.

Lục Hàm Vân cũng mạnh mẽ sửng sốt.

Lục Cảnh Kiều thoải mái nói, "Trước đây chi tiêu của nhà họ Lục, mỗi tháng mất một nghìn hai trăm vạn, từ hôm nay trở đi, mỗi tháng sẽ cắt giảm thành ba trăm vạn."

Chi tiêu trước đây của nhà họ Lục, ở một nghìn hai trăm vạn này, trong đó, chi tiêu cơ bản nhiều của nhà họ Lục chỉ tính riêng Lục Hàm Vân đã là năm trăm vạn.

Chi tiêu của Lục Tuấn Ngạn còn chưa kể trong đó.

Nhưng là, ba trăm vạn, thật sự là trứng chọi đá!

Người ngoài nhìn vào, cắt giảm xuống ba trăm vạn, cũng đã là một con số xa xỉ, cả đời một gia đình, còn sợ không thể kiếm nổi con số này.

Nhưng là nhà họ Lục không giống vậy, thu vào lớn, chi tiêu cũng kinh người!

Làm nhà giàu có giới thượng lưu, ngày thường quan hệ giao tiếp, tham dự mấy cuộc hội họp cao cấp, mà mỗi tháng chỉ cần kể đến mỹ phẩm trang điểm của Lâm Ngọc và Lục Hàm Vân, cũng tiêu tốn hơn một trăm vạn!

Nhà họ Lục là nhà giàu số một Thủ đô, bình thường, cách đối nhân xử thế đều đắt đỏ.

Lâm Ngọc lại phải thường xuyên tụ tập cùng với mấy phu nhân, ba trăm vạn này, giảm đi rất nhiều phí không cần thiết của nhà họ Lục, có thể tiết kiệm lại rất nhiều!

"Ba trăm vạn!?"

Lâm Ngọc còn chưa kịp nói chuyện, Lục Hàm Vân đã là người đầu tiên trắng mặt kêu lên, "Lục Cảnh Kiều, anh điên rồi?"

Cô ta còn đi học, thời gian trước mới vừa thi được bằng lái, nhìn trúng một chiếc xe Maserati, cô ta đang chuẩn bị mua.

Ba trăm vạn?

Mua một chiếc xe cũng không đủ!

Hơn nữa bình thường cô ta tiêu tiền như nước, một chiếc túi thôi đã mấy chục vạn, mỗi tháng mua quần áo cũng chi không nhỏ.

"Dựa vào gì mà phải cắt giảm chi tiêu?"

Lục Cảnh Kiều nhướng mày, "Có vấn đề gì?" 

Sắc mặt Lâm Ngọc xanh mét, Lục Hàm Vân lại thẹn quá hóa giận chất vấn hỏi, "Anh có tư cách gì, quyền lợi gì làm như vậy?"

Lục Cảnh Kiều cụp mắt mỉm cười, hơi hơi kéo caravat, nhẹ nhàng mà hỏi lại, "Tôi bây giờ là tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, cô cảm thấy tôi có tư cách và quyền lợi này không?"

Rốt cục Lâm Ngọc không nhịn được nữa, sắc mặt tối lại, "Lục Cảnh Kiều, cậu điên rồi? Ba trăm vạn, cậu muốn để từ trên xuống dưới nhà họ Lục hít không khí mà sống sao?!"

Lục Cảnh Kiều nói, "Bà Lục, tôi đã điều tra qua chi tiêu của bà, bình thường tiêu dùng vào mỹ phẩm bảo dưỡng nhan sắc không ít, về sau mấy thứ không cần thiết này, có thể tiết kiệm đi."

"Không cần thiết?!"

Lâm Ngọc tức giận đến vẻ mặt xanh mét, bà ta đã ngoài bốn mươi, đối với phụ nữ ở tuổi này, bảo dưỡng có bao nhiêu quan trọng, không cần nói cũng biết, cậu ta thế nhưng lại qua loa nói một câu, bảo bà ta giảm bớt đi?

Lục Cảnh Kiều nhìn lướt qua khóe mắt đầy nếp nhăn của bà ta, cay độc nói, "Khuôn mặt này của bà Lục, muốn dựa vào bảo dưỡng tuổi xuân, sợ là rất khó đi."