Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 111: Chú không ghét bỏ cháu đâu




Nhưng chính sự ỷ lại này lại làm Mộ Niệm Đồng không thể kháng cự được. Cô vô thức ôm lấy Lục Cảnh Kiều. Mộ Niệm Đồng đưa tay vén lấy tóc mái trên trán anh, lại không ngờ sự động chạm này đánh thức anh. Lục Cảnh Kiều đột nhiên mở mắt, tròng mắt của anh như được làm từ một đôi hắc diệu thạch, đen và sáng lạ thường. Đôi mắt anh ôn nhu nhìn cô.

“Tỉnh?”

“…”

Tay Mộ Niệm Đồng cứng lại, giờ cô mới nhận ra hành động vừa rồi của mình hơi quá ám muội. Cô vội vàng rụt tay về lại không ngờ bị Lục Cảnh Kiều giữ lấy cổ tay. Anh kéo cổ tay cô về phía môi mình và khẽ hôn lên mấy đầu ngón tay.

Làn môi ấm nóng như muốn làm bỏng đầu ngón tay cô!

Mộ Niệm Đồng đỏ bừng mặt, cô ngồi bật dậy rồi xoay người xuống giường. Cô đứng ở mép giường một lúc để cho bản thân tỉnh táo lại, không được tự nhiên nói: “Tôi… Tôi phải đi làm rồi!”

Lục Cảnh Kiều ngồi dậy, nhìn bóng lưng lúng ta lúng túng của cô đầy suy tư, cong môi cười.

Cô nàng bé nhỏ này lại thẹn thùng rồi.

Mộ Niệm Đồng luống cuống nhặt đống quần áo trên đất, lại đột nhiên nhớ ra hôm qua cô không về nhà nên bây giờ không có quần áo mới mặc!

Mộ Niệm Đồng có bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ. Cô xoay người, liếc mắt nhìn Lục Cảnh Kiều một cái, xấu hổ nói: “Tôi… Quần áo của tôi bẩn rồi…”

Không có quần áo mới mặc.

Mộ Niệm Đồng ấp a ấp úng không nói được thành lời, tay chân bứt rứt co quắp.

Lục Cảnh Kiều biếng nhác mở mắt, anh xuống giường, giọng nói khàn khàn gợi cảm vô cùng: “Đồng Đồng, lại đây.”

Mộ Niệm Đồng nghe lời đi tới, anh lại ngoắc ngón tay ý bảo cô nhích lại hơn nữa. Mộ Niệm Đồng lại gần hơn chút nữa thì bất thình lình bị anh ôm lấy sau gáy rồi hôn mạnh lên trán cô.

“Anh…” Mộ Niệm Đồng kinh ngạc thốt lên.

“Nụ hôn chào buổi sáng.”

Đồ cuồng hôn này!

Mộ Niệm Đồng không dám nhìn thẳng vào anh, liếc mắt sang bên cạnh.

Có phải là cô bị ảo giác?

Chứ vì sao mà cô lại có cảm giác cô và Lục Cảnh Kiều như một cặp vợ chồng mới cưới, yêu nhau say đắm và tràn đầy ngọt ngào. Vào mỗi sáng sau khi tỉnh lại, sẽ cùng nhau tỉnh giấc trên một chiếc giường, ánh mắt đầu tiên là đối phương.

Bình thản lại đẹp đẽ biết bao.

Mộ Niệm Đồng đã từng mơ tới một cuộc sống an bình và hạnh phúc như vậy.

Người đàn ông này cho cô cảm giác được yêu thương và chiều chuộng.

Giống như đã cách mấy đời.

“Em đứng ngây ở đó làm gì thế?”

Lục Cảnh Kiều véo nhẹ lên mũi cô, một tay khác lại vỗ lên mông cô một cái, cười tươi rói: “Đi đánh răng rửa mặt thôi.”

“…?”

Người đàn ông chỉ chỉ khóe mắt cô, lưu manh cười, “Gỉ mắt.”

“…”

Gỉ mắt?

Trong phòng tắm.

Khuôn mặt Mộ Niệm Đồng xanh mét, cô đứng ở trước gương, vẻ mặt tức tối đánh răng. Nghĩ lại nụ cười ranh mãnh mà chế nhạo vừa rồi cô liền thấy mất mặt vô cùng.

Mặt xấu nhất của mình bị anh nhìn thấy.

Lục Cảnh Kiều tựa trên cửa phòng tắm, tay lắc lắc ly cà phê, nhìn thấy cô mặt hầm hầm mà đánh răng, vẻ mặt ghét bỏ, “Không nghĩ tới cái dáng ngủ của em cũng kém như vậy, vừa ngủ vừa chảy nước miếng còn ngáy rất to.”

Mộ Niệm Đồng quay đầu lại nhìn anh trừng trừng như hổ rình mồi, miệng còn đầy bọt kem đánh răng nói: “Abcdes…”

Lục Cảnh Kiều hớp lấy một ngụm cà phê, nhướng mày hỏi: “Hả? Em nói gì cơ? Tôi nghe không rõ.”

Mộ Niệm Đồng vội vàng ngậm một ngụm nước, nhanh chóng súc miệng rồi nhổ ra. Cô quay sang nhìn anh, thanh minh: “Làm sao có chuyện tôi ngáy được. Chảy nước miếng thì càng không!”

“Chảy nước miếng và ngáy thì có xấu mặt đâu mà sợ”

Lục Cảnh Kiều lão khí hoành thu* uống một ngụm cà phê, bình thản trấn an cô, “Chú không ghét bỏ cháu đâu.”

*: hành động hay cách nói chuyện giống như một ông già.

- Chú không ghét bỏ cháu đâu.

“Khụ!”

Mộ Niệm Đồng bị sặc, tí nữa là nuốt luôn cả bọt trong miệng.