Nàng một bên chăm chú nhìn Dạ Bắc Minh như thiên thần, một bên dùng đuôi quệt quệt hắn. Nhưng mông mới nhích được một chút, nàng lập tức dừng lại.
Đầu óc nàng nhất định hỏng rồi.
Dạ Bắc Minh là ai? Nếu nàng có thể ở dưới mí mắt của hắn mà đào tẩu, vậy danh xưng nghe thôi cũng làm người ta sợ mất mật của hắn chẳng phải hư danh sao?
Hơn nữa nàng cũng không nhất thiết phải chạy trốn a, căn bản Dạ Bắc Minh chướng mắt một con hồ ly phế vật, vấn đề nàng cần giải quyết nhất lúc này chính là làm thế nào để hắn chủ động thả nàng ra!
Không chút hoang mang ngồi thẳng lưng, móng vuốt Đồng Linh Linh theo thói quen vuốt vuốt cằm, âm thầm tính toán thế nào để thuyết phục hắn.
Nhưng nàng nào biết, toàn bộ hành động của nàng vừa rồi đều lọt vào mắt Dạ Bắc Minh, khuôn mặt tựa như băng sơn của hắn xuất hiện một mạt hứng thú.
Ngọc Diện Minh Vương trong lời đồn không bao giờ nở nụ cười thế nhưng lại cười, tuy tựa như phù dung sớm nở tối tàn*, nhưng là sự thực.
*ý chỉ biến mất nhanh
Ý thức được bản thân cười, thân hình cao ngất của Dạ Bắc Minh cứng đờ. Không thể tưởng tượng được hắn lại vì một con hồ ly tuyết trắng có hành động ngây thơ mà nở nụ cười.
Bất quá tiểu hồ ly này cũng thật thú vị, nó vốn tính toán chạy trốn, lại không biết nghĩ tới cái gì mà thay đổi chủ ý.
Tầm mắt lạnh như băng dừng trên vật nhỏ kia, khóe môi Dạ Bắc Minh khẽ kéo lên một đường cong.
Ánh mắt con hồ ly này tỏa sáng chẳng khác gì tiểu tặc, không những vậy còn lộ ra một chút giảo hoạt, giảo hoạt giống như con người.
Cho dù nó không tránh được Kinh Thiên tiễn, nó cũng đã khơi được hứng thú của hắn.
Dạ Bắc Minh một câu cũng không nói, cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng.
Đồng Linh Linh cảm thấy tâm can run rẩy, hai móng vuốt không tự chủ mà chụm lại một chỗ, khẩn trương chà xát vào nhau.
Nếu là người khác, nàng có thể thoải mái mà từ ánh mắt họ biết họ đang nghĩ gì. Nhưng tên Vương gia tàn khốc này, mặt cứ như bị liệt, hai mắt đen chỉ lộ ra hơi lạnh thấu xương, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy bị áp bách, nàng hoàn toàn không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì.
Đồng Linh Linh đang âm thầm suy đoán Dạ Bắc Minh thì dưới chân bỗng kịch liệt rung động, giống như có thứ gì đó đang điên cuồng lao đến bọn họ.
Ngay sau đó, là một trận gầm gừ của mãnh thú vọng ra từ sâu trong rừng rậm.
Rống!
Nghe thấy âm thanh này, Đồng Linh Linh rùng mình, lập tức theo bản năng mà nhảy dựng lên.
Đôi mắt linh động nguy hiểm nheo lại, nàng nhanh chóng đảo quanh một vòng, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở bên trái phía trước!
Không tốt, tiếng động này...
Sẽ không phải là đám chiến thú đến đây vì nàng đi?
Chiến thú biết nhân loại đến săn bắn chúng, cướp lấy thú tinh (tinh thể), cho nên tuyệt đối không có chuyện tự dâng đến cửa.
Hiện giờ chúng mạo hiểm như vậy, nhất định là vì thú tinh của nàng!
Chiến thú phải thông qua cắn nuốt thú tinh để tăng cường lực lượng, tuyết ngân hồ ly vốn là chiến thú hiếm có, cố tình nàng lại có thú tinh có ma lực đặc biệt, trăm ngàn năm qua có vô số người thú đều vì thú tinh của nàng mà theo đuổi không thôi.
Cho nên, mục tiêu của chúng nhất định là nàng!
Khẩn trương nuốt nước miếng, Đồng Linh Linh ôm chặt lấy đùi Dạ Bắc Minh, giả ngu nói: " Vương gia, sao lại có động tĩnh lớn thế này, người ta rất sợ hãi a?"
Dạ Bắc Minh nhíu mày, cúi đầu lườm nàng một cái, nhưng không mở miệng, khuôn mặt càng thêm lạnh thấu xương.
Còn đám lính phía sau vốn đang chỉnh tề quỳ gối xung quanh lại tức khắc tập hợp, hiển nhiên cũng nhận thấy nguy hiểm.
Một lúc sau, Đồng Linh Linh nhìn thấy một đám chiến thú hung mãnh chạy như điên đến đây, giống như đã bàn bạc từ trước, chúng lập tức vây bọn họ vào trung tâm.
Đám chiến thú này răng nanh bén nhọn, phát ra từng đợt âm thanh nguy hiểm, đôi mắt tản ra sự hung ác, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới xâu xé bọn họ.
Thấy một màn như vậy, Đồng Linh Linh lạnh cả sống lưng, trí nhớ đột nhiên quấy nhiễu, hình ảnh người thú chém giết ngập tràn huyết tinh hiện lên khiến máu cả người nàng cứ như đông lại.
Ở hiện đại tuy nàng là đặc công nhưng không phải sát thủ, việc chính chủ yếu là trinh sát phụ trợ, dù có thời điểm sẽ gặp nguy hiểm nhưng chưa bao giờ thấy rung động như lần này.
Xuất phát từ bản năng, Đồng Linh Linh càng dùng sức ôm lấy đùi Dạ Bắc Minh, ngửa mặt nhìn hắn.
Thân hình cao ngất của Dạ Bắc Minh giống như thần, khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm ổn cùng bình tĩnh, tựa hồ như có hắn ở đây, dù trời sụp hắn cũng có thể một chưởng chống đỡ. Điều này khiến nàng không hiểu sao lại an tâm hơn nhiều.
Dùng sức nắm chặt tay, Đồng Linh Linh âm thầm thề: Có chết cũng không buông cây đại thụ này!
"Vèo" một tiếng, nàng lập tức chui vào vạt áo của Dạ Bắc Minh!
Dạ Bắc Minh không nghĩ tới nàng đột nhiên làm hành động như vậy, cả người đột nhiên trùng xuống.
" Đi ra!"
Thanh âm hắn vẫn thường thường nhưng lại lạnh như băng như đao, khiến Đông Linh Linh không khỏi giật mình.
Nàng liều mạng lắc đầu, tràn đầy ủy khuất nhỏ giọng nói: " Bên ngoài nguy hiểm như vậy, người ta chỉ là một tiểu hồ ly tay trói gà không chặt, có ngu mới ra ngoài chịu chết. Van ngươi, cho ta nán lại ở trong này."
Giả bộ đáng thương, chính là sở trường khi lâm vào đường cùng của Đồng Linh Linh.
Nàng vốn muốn nhảy vào lòng hắn, nhưng thấy người này đáng sợ như vậy, nếu nàng dám làm, hắn nhất định bóp nát nàng, cho nên chỉ đành ngoan ngoãn mà dập tắt ý niệm này trong đầu.
Update: 29/10/2019