Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 96




Tiêu Đạc điên rồi.

Ít nhất trên đời này mọi người đều cho rằng Tiêu Đạc điên rồi.

Hắn thế nhưng vứt lại mấy chục vạn đại quân ở biên cương không để ý, phong trần mệt mỏi suốt đêm về Yến kinh. Trở lại Yến kinh, chuyện thứ nhất là đem toàn bộ Trạm vương phủ trong trong ngoài ngoài tìm mấy lần.

Hắn không tìm được A Nghiên.

Không tìm được A Nghiên, Tiêu Đạc mang theo âm lãnh tức giận đi tới trước mặt Hồ quý phi. Trời tháng chín nháy mắt biến thành mùa đông khắc nghiệt hàn khí lạnh băng, từng chữ từng chữ hỏi hồ quý phi: “Ta nói rồi, mời ngươi giúp ta cẩn thận trông nàng, bây giờ nói với ta, nàng đâu?”

Hồ quý phi chân mềm nhũn, cả người suýt nữa tê liệt trên mặt đất: “Nàng chạy...”

Hồ quý phi kiểm tra phòng A Nghiên, xác định nàng có chuẩn bị mà đi, không phải bị người bắt cóc đi vội vàng.

”Ta cũng phái người đi tìm, nhưng mà không phát hiện dấu vết gì, căn bản không tìm thấy!”

Hồ quý phi trong lòng cũng thực oan uổng, nàng vốn tưởng rằng chỉ trông nom một tiểu cô nương thôi, có gì khó đâu, ai ngờ vừa không để ý, người này đã không thấy tăm hơi!

Nàng cơ hồ muốn khóc: “Tiểu Cửu nhi a, chưa đi xa đâu, tìm một chút, chắc có thể tìm được, thật sự không được ta dán thông báo, ta ra bạc...”

Vừa dứt lời, mặt Tiêu Đạc âm nghiêm, xoay người đi ra ngoài.

Ai ngờ hắn vừa mới đi hai bước, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng hô: “Hoàng thượng giá lâm.”

Đương kim Kiến Ninh đế một thân long bào, mặt trầm xuống, chắn trước mặt Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc cắn chặt răng, vẫn không quỳ.

Kiến Ninh đế cười lạnh một tiếng, nâng tay lên đến, trực tiếp tát một cái.

”Phách” một tiếng, không ai dám nói, ánh mắt mọi người tất cả đều tập trung trên mặt vị Trạm vương điện hạ cuồng ngạo không kềm chế được vừa bị đánh kia.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ lúc này hiện ra một chưởng ấn (dấu ngón tay).

”Vì một nữ nhân, ngươi bỏ lại ba mươi vạn đại quân ở biên quan, đặt bao nhiêu lê dân bách tính dưới gót sắt địch nhân, bỏ mặc giang sơn xã tắc không để ý, trẫm sao lại sinh ra một đứa con tốt như ngươi!”

Kiến Ninh đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ký thác kỳ vọng cao, sao có khả năng để xảy ra loại chuyện giận dữ vì hồng nhan này, hắn quả thực là không thể tin nổi!

Tiêu Đạc mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt, nhưng trong con ngươi không có chút áy náy, hắn câu môi cười lạnh một tiếng, thanh âm thô cát khàn khàn nói: “trong ngoài Trạm vương phủ canh gác trùng trùng, trong thành Yến kinh lại dầy đặc cơ sở ngầm, sao nàng có thể chắp cánh bay đi? Nàng, một thiếu nữ như vậy, nếu mà có thể tự mình vượt qua tầng tầng vòng vây rời khỏi Yến kinh, ta sẽ không tin. Đến cùng là loại người nào vi phạm mệnh lệnh của ta, mang nàng đi? đến cùng là người nào sau lưng sai sử?”

Hắn nâng mắt, lạnh lùng nhìn phụ hoàng, nói từng chữ: “Phụ hoàng, ngươi nói không sai, ta không tốt, ta tổn hại giang sơn xã tắc, bởi vì trong lòng ta, chỉ có nàng nặng nhất! Trên đời này ngàn vạn người cũng không bằng được nàng! Ta không phải loại người lưu luyến quyền thế, lại càng không phải là người mang thiên hạ trong lòng. Phụ hoàng, ta không giống ngươi.”

Kiến Ninh đế vừa nghe, trên khuông mặt uy nghiêm đè nén tức giận: “Tiêu Đạc, ngươi đây là ý tứ gì?”

Tiêu Đạc cười lạnh, nhíu mày nói: “Nếu không phải ngươi tham luyến thiên hạ này, mẫu thân của ta làm sao có thể...”

Hắn còn chưa dứt lời, Kiến Ninh đế trực tiếp vung tay đánh tới.

Tiêu Đạc vẫn như không chút để ý, ngữ khí lạnh như băng bình tĩnh nói: “Là ngươi, nhất định là ngươi, là ngươi đuổi nàng đi...”

”Một tai họa mà thôi, trẫm không thể giữ lại.” Kiến Ninh đế nheo con ngươi, thấp giọng nói: “Nếu nàng không rời đi, thì chỉ có thể chết. Ta nghĩ, ngươi tình nguyện để nàng còn sống.”

Tiêu Đạc rũ mắt, một luồng tóc đen hơi ẩm từ trước trán buông xuống, thấp thoáng che khuất mặt hắn làm cho người ta khó có thể hiểu.

”Phụ hoàng, Tiêu Đạc hiện chỉ thể nói với ngươi, nếu nàng mạnh khỏe, ta tất nhiên trả lại ngươi một đời thái bình thịnh thế. Nhưng nếu nàng có nửa phần chịu khổ, thiên hạ này, ta sẽ quẫy cho long trời lở đất!”

Nói xong, hắn vòng qua Kiến Ninh đế, sải bước đi ra ngoài.

Kiến Ninh đế nghe thấy hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế, nhất thời tức giận đến hai chân phát run, hai tay khó có thể kiềm chế, ngón tay run run chỉ bóng lưng Tiêu Đạc nghênh ngang rời đi, thanh âm già nua run rẩy, nghiêm khắc quát; “Trở về, ngươi nghiệp chướng này, trở về cho trẫm!”

Nhưng Tiêu Đạc không thèm nghe, cũng không quay đầu lại, đi ra.

Kiến Ninh đế tức giận đến mức trên mặt không còn huyết sắc, thống khổ ôm ngực, nói: “Ngươi ngươi ngươi... Tiêu Đạc ngươi...”

Hồ quý phi sợ tới mức vội hô to ngự y, trực tiếp nhào tới đỡ Kiến Ninh đế.

Tiêu Đạc rời khỏi Trạm vương phủ, cưỡi ngựa một đường chạy như điên, chạy khỏi Yến kinh.

Thiên địa to lớn, hắn lại không biết nên đi hướng nào.

Hắn biết ngày hắn rời đi, A Nghiên có chút không đúng, nhưng hắn không có nhiều thời giờ ở lại làm rõ ràng đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Phụ hoàng hạ thánh chỉ đột ngột như vậy, hắn không có cách nào, đành phải đi biên quan Tây Bắc trước.

Vì có thể để mình yên tâm, kỳ thật hắn liên tiếp hạ mệnh lệnh, hơn nữa đặt ra tầng tầng bảo hộ, từ Sài đại quản gia đến Hồ quý phi, lại còn ám vệ thường ngày trong phủ, thậm chí ở cửa thành hắn cũng an bày tâm phúc.

Toàn bộ Trạm vương phủ giống như thùng sắt, phàm là có một con ruồi bay ra cũng có thể bị phát hiện dễ dàng.

Nhưng ngay lúc hắn hao hết tâm tư như vậy, dưới sự bảo vệ A Nghiên vẫn chạy trốn được trong tình huốn tất cả thần không biết quỷ không hay.

Là ai, là ai phản bội hắn đây?

Hắn bấm tay tính toán, có Hồ quý phi, có tiểu Thập thất, có Ninh Phi, có Sài đại quản gia, thậm chí còn có phụ hoàng mình.

Người mình từng tín nhiệm, lúc này đây bọn họ đều đứng cùng một chiến tuyến, cùng đồng lòng phản bội mình.

Mọi người bọn họ chỉ có một mục đích, là đem A Nghiên tách khỏi hắn.

Tiêu Đạc trong các loại chua xót, thậm chí tàn nhẫn thấy rõ ràng một chuyện, ngay cả A Nghiên cũng không muốn lưu lại ở bên mình.

Tựa hồ để A Nghiên rời khỏi mình, đây là ý định của tất cả mọi người trên đời.

Hắn thích A Nghiên, muốn A Nghiên luôn ở cùng mình, chẳng lẽ đây là ý định nghịch thiên cỡ nào?

Hiện giờ biển người mờ mịt, khói lửa nổi lên bốn phía, hắn nên đi nơi nào tìm A Nghiên của hắn?

Ngay trước khi hắn tiện tay dẫn ngựa chuẩn bị đi, đột nhiên lỗ tai mẫn cảm nghe thấy một tiếng vang dị thường, trong thời gian ngắn, đồng tử hắn co rút lại.

Một mũi tên mang theo sát khí sắc bén phóng tới, bay thẳng vào mặt Tiêu Đạc.

Có thích khách, mà những người này, rõ ràng muốn mạng của hắn.

****************************

A Nghiên đi theo đám người, cũng có thể nghe được đủ loại tin tức, tin tức có thật có giả, có thậm chí là tin đồn thôi.

Như hiện tại, A Nghiên chợt nghe nói đương kim Trạm vương điện hạ đại nghịch bất đạo, chọc giận Kiến Ninh đế, Kiến Ninh đế giận dữ phái người tróc nã Trạm vương điện hạ, đồng thời phái vài vị hoàng tử khác cũng với đại tướng quân Từ Vinh Bưu đến nghênh chiến quân Bắc Địch. Vị Từ Vinh Bưu kia rõ ràng chính đảng của tam hoàng tử.

A Nghiên nghe thế, trong lòng không khỏi thở dài một cái.

Hắn tình hình như vậy, nhất định rất tệ.

Chúng bạn xa lánh.

Tam hoàng tử nay cuối cùng đã đắc thế, sợ là muốn đánh rắn giập đầu. Trước kia tam hoàng tử có ý định muốn đuổi giết Tiêu Đạc, hiện thừa dịp rối loạn, còn không biết xuất ra thủ đoạn gì đối phó Tiêu Đạc đây.

Nàng lo lắng như vậy một phen, rất nhanh đã thấy rõ.

Kỳ thật nàng sao có thể không rõ đâu, nhiều đời như vậy, đời đời kiếp kiếp, vô số lần luân hồi, bất quá chỉ là nhất thời thôi. Chỉ cần còn hắn, còn nàng, bọn họ nhất định gặp lại, gặp lại rồi lại hành hạ lẫn nhau.

Đang nghĩ tới đây, một tiểu cô nương run lẩy bẩy đi đến trước mặt nàng, cầm một củ khoai tây nướng chín, nhỏ giọng nói: “Cố ca ca, ngươi nếm thử?”

A Nghiên cúi mắt nhìn, thấy tiểu cô nương này mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt đỏ bừng tuy có chút dơ bẩn nhưng khó có thể che lấp thanh tú tuổi dậy thì. Quần áo trên người có chút cũ nát, tóc đen rối bời dùng một sợi dây đỏ nhìn không ra màu sắc buộc chặt lại.

A Nghiên nghĩ nghĩ, mới nhớ lại đây là cô nương nhà lão Tam. Lão tam đã chết, chết từ mấy ngày trước, hình như là ăn phải cái gì không nên ăn, trướng bụng chết.

Cô nương này gọi là Tiểu Linh nhi, là cô nương duy nhất của lão Tam.

A Nghiên nhìn Tiểu Linh nhi, trong mắt nổi lên thương tiếc, lại nhìn khoai tây kia nướng cháy đen bên ngoài, không khỏi cười nói: “Ngươi ăn đi, ta không đói.”

Nhưng Tiểu Linh nhi vẫn kiên trì nói: “Cố ca ca, ta đã ăn no, đây là cố ý để lại cho ngươi.”

Lúc nàng nói như vậy, nàng còn dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô ráp.

trong lòng A Nghiên có một tia thương tiếc, nàng biết Tiểu Linh nhi tất nhiên đói bụng, lại vẫn đem thứ duy nhất có thể ăn đưa cho mình.

Nàng nhịn không được nâng tay lên, sờ sờ tóc nàng, ôn nhu nói: “Chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Trên mặt Tiểu Linh nhi có chút phiếm hồng, ngượng ngùng gật đầu: “Được, Cố ca ca.”

A Nghiên kéo Tiểu Linh nhi cùng ngồi xuống đống rơm, tiếp nhận khoai tây trong tay nàng, cẩn thận xóa than đen bên ngoài, sau đó bẻ khoai thành hai nửa, Tiểu Linh nhi một nửa, mình một nửa.

Kỳ thật khoai tây không có gia vị ăn không ngon, thậm chí có chút chát, nhưng đối với A Nghiên đói bụng mà nói, đây đã là mĩ vị khó được.

Nàng giương mắt nhìn, thấy Tiểu Linh nhi quý trọng nâng miếng khoai tây lên cắn có vẻ ngon lành, nhất thời không khỏi đau lòng đứa nhỏ đáng thương mất phụ thân, nhịn không được nói: “Chờ đánh nhau xong, thiên hạ thái bình, ta làm đồ ngon cho ngươi ăn.”

”Thật vậy chăng?” Tiểu Linh nhi trong mắt tỏa sáng.

A Nghiên khẳng định gật đầu: “Ừ, ta sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon.”

trong đầu nàng hiện ra tên một loạt đồ ăn, nhưng vẫn chưa nói ra.

”Đến lúc đó có thể làm một bàn đồ ăn cho ngươi, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn.”

Tiểu Linh nhi cắn miếng khoai tây chát, trên má hiện lên lúm đồng tiền ngọt ngào.

”Vâng, Cố ca ca, ta chờ.”

Ngay lúc hai người nói chuyện, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.