hắn say nắm trong ngực A Nghiên, thanh âm khàn khàn mê loạn nói: “A Nghiên, ngươi và ta hôm nay đã uống rượu giao bôi, từ nay về sau đã là vợ chồng, được không?"
A Nghiên ôm hắn trong ngực, gật đầu: "Ừ, được."
hắn vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, mắt say lờ đờ mông lung nhìn A Nghiên, lại cảm thấy giống như thiếu cái gì. thật lâu sau, ngón cái hắn nhẹ nhàng cọ lên bờ môi mềm mại cảu nàng, khàn khàn nói: “A Nghiên, ta nay sắp phải đến Tây Bắc chinh chiến, chờ ta trở về, ngươi nhất định phải mạnh khỏe ở nhà chờ ta."
A Nghiên cắn cắn môi, tiếp tục gật đầu: " Ừ, được."
Tiêu Đạc gắt gao đặt A Nghiên trong ngực, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, hắn muốn một ngụm nuốt nàng vào, muốn giấu nàng ở trong lòng mình, hắn để cằm trên mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng thở dài: "Chúng ta đã làm vợ chồng, phải đồng sinh cộng tử, vĩnh bất phân li, được không?" (cùng sống cùng chết, vĩnh viễn không chia cách)
Có gì ươn ướt bỗng trào ra, chảy xuống gò má A Nghiên, từ cằm nhỏ xuống vai Tiêu Đạc.
A Nghiên dùng thanh âm nghẹn ngào nói: "Được, đồng sinh cộng tử, vĩnh bất phân li."
Tiêu Đạc quả nhiên đã say, vì say hắn không biết vai đã ướt, hắn chỉ ôm nàng, lẩm bẩm: "Ta để ngươi làm tiểu thiếp, không dám cho ngươi làm chính phi, là sợ ta có mệnh khắc thê, lo ngại cho ngươi, trong lòng ngươi có sợ ta?"
A Nghiên nhắm chặt mắt, để nước mắt không rơi xuống, run run thanh âm nói: "Ta sợ."
Tiêu Đạc ôm ngang lấy A Nghiên.
"Ta biết ngươi sợ chết, cho nên không dám để ngươi làm chính phi, nhưng hiện giờ ta hối hận, ta sẽ để ngươi trở thành phi tử của ta, trở thành nữ nhân duy nhất của ta, chúng ta kết tóc làm phu thê, đời đời kiếp kiếp vĩnh bất phân ly. Nếu có một ngày ta khắc ngươi, ta nhất định sẽ không để ngươi một mình, ta sẽ cùng ngươi, đi theo ngươi tới cửu tuyền."
A Nghiên mê mang nhìn Tiêu Đạc nói ra tâm tình, khan giọng nói: "Ừ, tốt..."
Lúc nói ra miệng, nước mắt chảy xuống.
Kỳ thật nàng minh bạch, chính mình đang lừa hắn.
một đêm này, hồng loan trong trướng, tình thâm ý nùng, liều chết triền miên, phân phân hợp hợp, mãi vẫn không ngừng.
Ngoài trướng, bóng kiếm sáng từng trận, sáng lạnh bốn phía.
Mãi đến sau nửa đêm, nam nhân trên sạp rốt cục ngừng lại, an ổn ngủ.
Say rượu, hắn ngủ thật ngọt thật sâu, mũi cao thẳng giống như dãy núi, khuôn mặt hẹp dài đúng như sơn thủy uốn lượn, tóc đen không kềm chế được như từng trận gió lớn thổi trong núi đen nước bạc.
Lúc hắn nằm xuống, giống như một bức họa múa bút vẩy mực mà thành, tinh xảo tuấn mỹ, xảo đoạt thiên công.
đầu ngón tay A Nghiên từng chút mơn trớn khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, say đắm không thôi vuốt ve khóe môi xinh đẹp của hắn, nhớ lại từng lời tâm tình động lòng người người này vừa nói ra.
Cuối cùng nàng nằm sấp xuống, nhẹ nhàng hôn lên mũi hắn, dựa trán vào hắn.
Kỳ thật nàng nói chuyện với Sài đại quản gia, nói chuyện với Ninh Phi, bọn họ và nàng đều không tự chủ được lảng tránh một vấn đề.
Đó là, nếu nàng kết cục là chết thảm bày đời, vậy hắn thì sao? sau này hắn thế nào?
Hơi hơi nhắm mắt lại, cảm thụ được trên trán truyền đến mát lạnh của hắn, lúc này trong lòng nàng lại hết sức rõ ràng.
Khi tình nồng, hắn từng thề, nếu hắn tổn thương mình nửa phần, hắn nguyện chịu thống khổ vạn kiến cắn tim. Lúc đó nàng chỉ coi là một chuyện cười, hắn sao có thể vì mình chịu cực khổ như vậy.
hắn nói hắn dường như nhớ đã từng nói những lời này, từng nói với mình.
Nàng không tin, cái gì tâm tình lãng mạn kiếp trước kiếp này, cũng chỉ là một chuyện cười.
hiện tại nàng đã tin.
Nàng nghĩ, có lẽ bọn họ qua nhiều đời sinh tử dây dưa như vậy, hẳn có một đời, bọn họ đã yêu nhau.
một thanh kiếm và một gốc sen tàn, lúc đó dây dưa yêu hận thế nào?
Sau này là kiếm chặt đứt sen tàn, hay là sen tàn cuốn lấy kiếm?
Nàng không thể hiểu hết, nhưng cũng hiểu rằng có lẽ lúc trước hắn từng nói vậy, vạn kiến cắn tim.
Cho nên cuối cùng, khi nàng chết, sợ là hắn cũng không được chết tử tế.
Bọn họ chính là một đoạn nghiệt duyên bị nguyền rủa, gắt gao trồi lên, gặp nhau không thể yêu nhau, yêu nhau không thể gần nhau.
Nếu gặp nhau yêu nhau, gặp lại gắn bó, đó là thiên địa oanh động, vạn kiếm tề minh, sát khí xuất thế, tổn thương nàng cũng tổn thương hắn, thậm chí khiến cho sinh linh đồ thán.
Xuống sạp, A Nghiên nhặt thanh kiếm đã ầm ĩ hơn nửa đêm lên, cầm trong tay, yên tĩnh nhìn kỹ thanh kiếm này.
Kỳ thật tuy rằng có được trí nhớ bảy đời, nàng luôn luôn cảm thấy mình bình thường, bình thường đến không có gì tốt, là tiểu nhân vật bị vận mệnh trêu đùa.
Đột nhiên có người nói cho mình, mình cùng với Tiêu Đạc kết hợp là hủy thiên diệt địa, nàng sẽ cảm thấy việc này không thể tưởng tượng, nhưng mà không thể không tin.
Kỳ thật nàng ích kỷ, đã chết bảy lần, nàng coi mạng mình là quan trọng hơn tất cả.
Bây giờ lúc nàng ý thức được mình yêu Tiêu Đạc, nàng mới phát hiện, mạng này không còn quan trọng như trước kia mình nghĩ.
Nhớ tới tâm tình Tiêu Đạc tối qua, trong lòng nàng minh bạch, nàng ngay cả sợ chết, cũng nguyện ý đồng sinh cộng tử với Tiêu Đạc.
Nhưng vậy thì thế nào.
Nàng cùng với Tiêu Đạc, chung quy vẫn là thiên địa không tha đi?
A Nghiên nhớ tới lời Sài đại quản gia và Ninh Phi, bọn họ đều nhắc tới một từ, thiên ý.
Thiên ý là cái gì đây?
Thiên ý chính là yêu nhau mà không thể gần nhau sao?
A Nghiên run run nắm chặt thanh kiếm, khẽ cắn môi, nước mắt lại trào ra.
**********************
Lúc Tiêu Đạc tỉnh lại, hắn phát hiện nữ tử mình âu yếm đang nhắm mắt nằm bên cạnh, ngủ say sưa.
Đêm qua say, hắn say, chỉ biết là mình và A Nghiên một phen điên cuồng, lại quên hết chi tiết. Nay nằm nghiêng nhìn chằm chằm dung nhan nàng ngủ điềm tĩnh, không khỏi nở nụ cười.
hắn vươn ngón tay dài mơn trớn hai gò má mềm mại, ôn thanh nói: “A Nghiên, chờ ta trở lại, ta sẽ quang minh chính đại cưới ngươi, cho ngươi trở thành nữ tử khiến thiên hạ này cúi đầu."
Lúc hắn nói xong lời này, nữ tử trên giường khẽ nháy lông mi, hắn cho rằng nàng tỉnh, nhưng đợi một lát, nàng nhìn vẫn như đang ngủ say sưa.
Tiêu Đạc kỳ thật có chút thất lạc, bất quá hắn nghĩ tối hôm qua mình ép buộc rất mạnh mẽ, không nghĩ nhiều nữa, tĩnh tọa một lát, nhìn trời không còn sớm liền xuất phát.
Đợi Tiêu Đạc đi ra ngoài một lúc, A Nghiên mới mở to mắt, nâng tay lên sờ sờ, trên mặt còn sót lại chút mát lạnh, đó là chỗ ngón tay hắn sờ vào.
hắn trời sinh thân thể lạnh.
Trước kia như thế, kiếp này cũng như thế.
Bởi vì hắn là một thanh kiếm.
A Nghiên kinh ngạc nằm tại chỗ, từng chút từng chút nhớ lại những chuyện đã qua cùng hắn, cuối cùng thở dài.
Ngươi đi đường dương quang, ta đi cầu độc mộc, chúng ta gặp lại một lần, tám lần khúc mắc, cuối cùng vẫn đi như thế.
Hôm đó A Nghiên nằm trên giường hơn nửa ngày, Như Ý từng tới hỏi muốn dùng bữa hay không, nàng cũng không có hứng thú. Nàng biết mình sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này. Nhưng Tiêu Đạc đi rồi, nàng cũng không vội, nên trù tính cẩn thận một phen.
Ai ngờ đến trưa, Như Ý vội vàng tiến vào, hồi bẩm: "Quý phi nương nương tới, nói là nhận được uỷ thác cố ý đến thăm người, còn có Thập thất hoàng tử cùng đi!"
Nàng vừa nói xong, A Nghiên nhất thời không còn rã rời như trước, vội ngồi dậy.
Dù nàng đã chuẩn bị chạy đi, nhưng đến giờ vẫn là tiểu thiếp của Trạm vương phủ.
Thân là tiểu thiếp Trạm vương phủ, nàng vẫn là làm tốt vẻ ngoài, hiếu kính người có danh phận là bà bà (mẹ chồng) nàng.
Vì thế nàng miễn cưỡng đứng dậy, được Như Ý giúp rời giường, rửa mặt, trang điểm.
Vừa trang điểm được một nửa, chợt nghe có nha hoàn đưa tin, nói là hồ quý phi đã đến cửa chính Thiên Trúc các.
"Nhanh như vậy?" Nàng này còn không kịp thu thập tốt tâm tình bi thương từ đây vĩnh biệt người mình âu yếm, mẹ kế của hắn đã đuổi tới cửa chính?
"Đúng vậy, quý phi nói, người một nhà không cần quá mức bày vẽ, bàn một ít việc nhà là tốt rồi, chỉ cần tùy ý trò chuyện."
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên ngoài quý phi nương nương cười hề hề nói: “A Nghiên, nhìn xem trời đã sắp tối, ngươi còn chưa dậy?"
A Nghiên nhất thời không thể chậm trễ đứng lên.
Vị quý phi nương nương này, nhiều năm sống trong cung đình, đến cùng làm thế nào lên được quý phi, sao hành xử không giống quý phi, ngược lại giống mẹ chồng ở nông thôn?
Dù trong lòng bất đắc dĩ, nàng cũng phải đứng dậy, đi đón bà bà và tiểu thúc.
Quý phi nương nương hôm nay nhìn thật sự là bình dị gần gũi, một thân áo hạnh hoa mềm mại, trên đầu cũng đơn giản, không có nhiều châu báu đồ trang sức, quả nhiên là "một ít việc nhà là tốt rồi" a!
A Nghiên tiến lên bái kiến, đang muốn quỳ xuống, đã bị quý phi nương nương cản lại.
"Đừng quỳ, không nên nhiều quy củ như vậy!"
Quý phi nương nương bình dị gần gũi, Tiểu Thập thất hoàng tử bên cạnh càng nghịch ngợm, nháy nháy mắt nói với A Nghiên: "Tiểu tẩu tử a, thật lâu chưa gặp, mấy ngày nay ta nói muốn tới thăm, ai ngờ mẫu phi không cho ta đến, Cửu ca ca cũng không cho ta đến!"
Trong giọng điệu có chút ủy khuất.
A Nghiên đành phải cười cười không nói, lập tức thỉnh hai mẫu tử này vào phòng.
Trong phòng loạn thất bát tao, vì tối hôm qua mình và Tiêu Đạc còn có thanh kiếm kia làm ầm ĩ đến nửa đêm, tuy rằng bọn nha hoàn đã thu thập, nhưng vẫn bừa bộn.
A Nghiên không thể tưởng được, vị hoàng quý phi này thế nhưng không theo khuôn phép cũ, ở phòng khách chờ mình bái kiến, ngược lại đến nội thất của mình!
Hồ quý phi không để ý, nhìn nhìn trong phòng, cười cười, tự mình tìm ghế ngồi xuống.
Nhìn chung quanh bốn phía, nàng cười khanh khách nói: "Tiểu cửu nhi đi thật vội vàng, không yên lòng ngươi, nói là để ta rất chăm sóc ngươi. Cũng trùng hợp, đã nhiều ngày ta không được khỏe, thỉnh chỉ với hoàng thượng, ra cung đến Trạm vương phủ này, thứ nhất là thăm ngươi, thứ hai là tĩnh dưỡng thân mình, đem việc vặt vãnh trong cung bàn giao cho những người khác người quản lý."
A Nghiên nghe xong lời này, không khỏi trong lòng trầm xuống.
Ý tứ này là nói, mẫu tử hai người sẽ không đi ngay?
Vậy nàng còn trốn thế nào a!