A Nghiên tâm trầm xuống một chút, rơi dần vào trong vực sâu.
Hắn quả nhiên là muốn mình ở trên giường hầu hạ hắn.
Chính mình có thể thoát được sao?
Nàng có được đầu óc bảy đời, rất nhanh tưởng tượng ra một hình ảnh.
Nam nhân lười biếng nằm ở trên giường, trong con mắt hẹp dài tà mị hiện
ra màu đỏ sát nhân, trên cao nhìn xuống liếc chếch trên giường đỏ đầy
máu tươi. Mà nàng, nàng A Nghiên, cả người là máu, thê thảm ngã xuống
đó, không có hơi thở.
Không những thế nàng cả người xanh tím, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.
A Nghiên nghĩ đến tình cảnh bi thảm như vậy, trong lòng biết mình phải
nghĩ biện pháp. Lập tức nàng hơi trầm xuống, nắm chặt tay, cắn răng nhỏ, xông lên phía trước, phù phù một tiếng quỳ gối sau bình phong.
Nàng dập đầu, khóc lóc nức nở: “Cửu gia, Cửu gia, ngài hãy bỏ qua A
Nghiên đi, A Nghiên ở trong thôn đã đính thân, mặc dù chưa qua cửa,
nhưng cũng đã có vị hôn phu, nếu ở trong này hầu hạ Cửu gia, kia A
Nghiên chết không có chỗ chôn!”
Nàng khóc nửa ngày, người trên giường cũng không nói chuyện.
Nàng mở to một đôi mắt đẫm lệ, nghi hoặc ngẩng mặt.
Chỉ thấy trên giường, nam nhân mặc một bộ áo rộng màu đen, bất quá phía
trên áo mở rộng, vì thế liền lộ ra khuôn ngực rắn chắc lại cân xứng,
trên phần ngực lộ ra thậm chí còn có giọt nước trong suốt.
Hắn dùng cánh tay đỡ đầu, hơi nghiêng đầu, tóc đen bốn phía tỏa ra, giống như gấm vóc hoàng kim.
Lúc này hai hàng lông mày hắn hơi hơi hếch lên, như đang buồn bực, ngay
cả trong con mắt hẹp dài kia cũng có buồn cười không hiểu.
A Nghiên nhất thời không rõ, hắn, hắn có ý tứ gì?
Cửu gia vươn tay ra, thon dài tao nhã đụng vào gò má A Nghiên non mịn.
tiểu cô nương còn chưa đủ mười lăm tuổi, mặc dù đến từ nông thôn, bất
quá hơn ở tuổi trẻ, da thịt mềm mại cũng vô cùng mịn màng, mềm nhuyễn
như đậu hủ, nhẹ nhàng sờ như vậy, thật sự là có thể chảy ra nước đâu.
trên gò má non mịn thanh thấu như vậy, một giọt nước mắt lăn xuống, muốn rơi không rơi, trong suốt ướt át, giống giọt sương buổi sáng trên hoa
mẫu đơn.
Nàng còn dùng con ngươi đáng thương trong suốt cầu xin nhìn mình, vô tội lại bất đắc dĩ.
Cửu gia nhíu mày cười khẽ, môi mỏng khinh động, thản nhiên hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi nói ngươi bộ dạng xấu như vậy...”
A Nghiên nghe nói như thế, nghĩ rằng sao có thể nói nàng xấu, bộ dạng
nàng không xấu a, trong thôn không nói số một số hai, cũng là trong mười người, người người khen nàng mềm mại đáng yêu, thủy linh như một cọng
hành, tuy rằng là một cọng hành ngốc.
Bất quá nàng rất nhanh đã phản ứng đi lại, trong đầu linh quang chợt
lóe, vội vàng gật đầu, nói một tràng: “Đúng,đúng, ta bộ dạng xấu, xấu
chết được, ta là tiểu nha đầu, làm sao có thể được quý nhân nào coi
trọng, cũng chính là để chẻ củi nấu cơm giặt giũ quần áo!”
Cửu gia bên môi càng gợi lên nét cười, thanh thanh đạm đạm nói: “Ngươi
nhưng là biết tự mình hiểu lấy, ta nguyên bản muốn nói, ngươi bộ dạng
xấu như vậy, lại không cao hơn tiểu hài tử, đến cùng là người nam nhân
nào không ánh mắt như vậy, thế nhưng muốn kết hôn với ngươi!”
Hắn sau khi nói xong, dường như chuyện này buồn cười cỡ nào, còn thực sự ha ha cười thành tiếng.
Nếu tiểu cô nương bình thường nghe được những lời này, sợ là xấu hổ và
giận dữ muốn chết tại chỗ, nhưng A Nghiên không khổ sở chút nào, nàng
thậm chí đồng ý lời Cửu gia, tiếp tục bốn phía hạ thấp ánh mắt vị hôn
phu: “Hắn chính là không kiến thức, không ánh mắt mới có thế chọn ta.
Bất quá cũng có khả năng hắn căn bản đối với ta không có ý tứ gì nhưng
nhà hắn đã định ra. Nếu người nhà thấy ta, nói không chừng trực tiếp tức giận đến từ hôn, bằng không người nam nhân nào mắt như mù mới nhìn
trúng ta xấu như vậy đâu! Mặt rỗ ở đầu thôn so với ta có tư sắc hơn a!”
Cửu gia con ngươi đen nhánh nhìn nàng, trên mặt không có một tia cảm xúc, như bầu trời oi bức mà bình tĩnh trước trận mưa to.
A Nghiên trong lòng càng thêm lo lắng, nghĩ hắn đây là ý tứ gì? Không
thể nề hà, nàng đành phải kiên trì nói ngoa, tranh thủ hạ thấp chính
mình, làm xấu nhất thế gian người gặp người trốn: “Bình thường ta ở phía đông thôn, bọn hậu sinh phía đông thôn chúng ta vội chạy về phía tây
thôn, vì sao đâu, bởi vì bọn họ sợ vạn nhất đi gần ta bị người khác, vạn nhất bị ta bắt đền thì làm sao bây giờ? Ta người xấu thế nào, vạn nhất
bọn họ lấy về nhà chịu khổ sở a! Về phần vị hôn phu kia, hắn vốn có thể
không phải đi lính, hắn đi còn nói chết cũng muốn đi, tình nguyện chết
trận sa trường cũng không đồng ý ở lại nhà! Vì sao đâu? Bởi vì hắn không muốn cưới ta, không muốn cưới ta, hắn nói tình nguyện chết ở sa trường
cũng không muốn cưới người xấu như ta a!”
Cửu gia trong mắt bắt đầu hiện ra nồng đậm không vui.
Đáng tiếc A Nghiên cúi đầu không biết, nàng còn tính toán tiếp tục bốn
phía hạ thấp chính mình, tranh thủ làm cho Cửu gia không còn có dũng khí hạ miệng với nàng.
Ai biết Cửu gia bỗng nhiên đứng dậy, nâng tay lên trực tiếp nắm lấy cổ áo A Nghiên.
Này... ôn thần bắt được cổ nàng!
A Nghiên nhìn khuôn mặt phía trên âm lãnh đến không có biểu cảm gì, trong óc ầm vang một tiếng, huyết sắc trên mặt mất hết.
Nàng muốn nói chút gì cứu mình, nhưng giờ này khắc này nàng đến hô hấp cũng thập phần gian nan, càng không thể phát ra âm thanh.
Cửu gia đâu, cũng nâng lên đôi chân thon dài thẳng tắp, trực tiếp mang
theo A Nghiên, giống như mang theo một con thỏ nhỏ sắp chết đi ra cửa.
Tiếp theo hắn mở cửa, tùy tay ném A Nghiên ra bên ngoài.
tốc độ hắn ném không nhanh không chậm, A Nghiên chật vật.
A Nghiên có một đời là làm tướng quân, tự nhiên biết dưới tình huống như vậy làm cách nào bảo hộ chính mình không chịu thương tổn, nhưng ở bậc
thêm đá nguy cấp lúc ấy, nàng bỏ qua hết thảy, động tác theo bản năng,
để thân thể của mình phản ứng giống như một tiểu cô nương nông thôn nên
có.
Trên mặt đất chật vật lăn hai vòng rồi, nàng thở hổn hển nằm sấp tại
chỗ, vẻ mặt chật vật ngẩng mặt nhìn về phía nam nhân ném mình xuống đất
kia.
Cửu gia trên cao nhìn xuống, nhíu mi, đạm thanh nói: “Ngươi rất ầm ỹ, cút.”
Nói xong, hắn xoay người vào phòng cũng đóng cửa lại.
Nhàm chán nằm ngửa trên tháp, hắn đặt hai tay sau gáy, chau mày lại nửa
ngày, có chút phiền muộn nói: “Kiểu Nguyệt, vì sao ta muốn tìm một nha
đầu rửa chân cũng khó như vậy?”
Kiểu Nguyệt quỳ tại chỗ, rũ mắt xuống, đạm thanh nói: “Nô tì cũng không biết.”
PS: Mọi người đừng hiểu nhầm Cửu gia nhé, bạn ý rất ngây thơ trong
sáng, đến lúc trong tối thì còn phải đợi chương thứ mấy chục cơ. Chỉ có
bạn A Nghiên đầu óc tưởng tưởng quá tốt, ý như một số nàng nào đó ở đây
J.
A Nghiên chịu ngã đau mông, sợ hãi về phòng bếp, giờ phút này phòng bếp
đã không có người. A Nghiên cũng không biết mình nên ở chỗ nào, mắt thấy đã đến giờ tý, nàng cũng không có nhà để về, cũng không thể ở lại trong phòng bếp.
Lúc này, có trù nữ đến gọi, nói là Sài đại quản gia bảo nàng đi qua.
Lập tức nàng theo trù nữ đi bái kiến, vị Sài đại quản gia này xem ra mặt mũi cũng hiền lành, cẩn thận nhìn nàng một lát, cẩn thận hỏi nàng lai
lịch xuất thân, cuối cùng nói lời nói thấm thía dặn dò:
”Tiểu nha đầu, ngươi nấu cơm không tệ, Cửu gia chúng ta cũng có thể ăn
được bất quá đầu óc ngươi có phải suy nghĩ nhiều quá hay không?”
”Ân?” A Nghiên trong lòng không hiểu.
Sài đại quản gia nìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, nhất thời cảm thấy đây vẫn là một đứa trẻ đâu, có chút không đành lòng, vì thế nói thẳng.
”Cửu gia chúng ta, bên người không ít nữ nhân, hắn cũng không có hứng thú đối với nữ nhân.”
Sài đại quản gia đồng tình lại bất đắc dĩ nhìn A Nghiên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn: “Huống chi, ngươi như vậy...”
tiểu nha đầu còn nhỏ, so với Hạ Hầu cô nương, không biết kém mười vạn
hay là tám ngàn dặm, như vậy Cửu gia có thể coi trọng? Cũng lấy chính
mình làm việc...
Nhưng A Nghiên chút không để ý đến Sài đại quản gia đồng tình và thản nhiên trào phúng, trong đầu nàng quay về một ý niệm:
không có hứng thú với nữ nhân?
Sài đại quản gia thấy trong ánh mắt nàng nhìn mình có tìm tòi nghiên
cứu, lập tức cũng ý thức được lời nói của mình vừa rồi sẽ làm cho người
ta nghi ngờ, còn nhục nhã uy phong nam tính của Cửu gia nhà mình, vì thế liền nhẹ nhàng giải thích: “Cửu gia chúng ta muốn nữ nhân gì mà không
được, ngươi một tiểu nha đầu ở nông thôn như vậy, chẳng lẽ còn có thể
vào mắt Cửu gia? Ngươi nấu ănkhông tệ, Cửu gia thích ăn, nhưng hôm nay
heo như lời lời nói, người tất nhiên là xúc phạm Cửu gia. Về sau hắn sợ
là cũng không cần ngươi nấu ăn. Ngươi đâu, trước hết ở trong này ở tạm,
làm chút may vá sống qua ngày đi.”
A Nghiên nghe chính mình phải đi làm nha đầu may vá, biết đây là chọc
giận Cửu gia nên bị biếm chức, bất quá lúc này trong lòng nàng không có
gì khổ sở.
Làm nha đầu may vá cũng là chuyện tốt, ít nhất không cần luôn bị nam
nhân kia nhớ tới, cũng không cần xuất hiện trước mặt nam nhân kia. Có lẽ thời gian qua lâu, hắn sẽ quên mình, mình cũng có thể nhân cơ hội nghĩ
biện pháp rời khỏi nơi này. Về phần nam nhân này đến cùng có phải trên
thân thể có tật xấu hay không, chỉ cần chính mình chạy thoát, còn có gì
quan hệ đến mình đâu?
Suy nghĩ cẩn thận rồi, trong lòng nàng cuối cùng dấy lên hi vọng, liên
bước lên phía trước nói: “Sài đại quản gia yên tâm, ta may vá rất tốt,
cam đoan về sau chịu khó làm việc, thành thật giữ bổn phận.”
Sài đại quản gia từ chối cho ý kiến, thấy nàng dường như cũng không có
bộ dáng gì thất lạc, không khỏi nghi hoặc, bất quá lúc này hắn cũng
không hỏi nhiều, lập tức miễn cưỡng gật gật đầu, ý bảo nàng đi xuống.
A Nghiên cảm tạ Sài đại quản gia, có thế theo gã sai vặt bên cạnh đi xuống.
Sài đại quản gia nhìn chằm chằm bóng lưng nàng kích động rời đi, không nói gì lắc lắc đầu: “Khả năng đây là một đứa ngốc.”