A Nghiên uổng phí làm một tiểu thiếp của Trạm vương trong truyền thuyết, mọi người gọi nàng là "Tiểu phu nhân", cẩm y ngọc thực hầu hạ nàng, nhưng nàng cũng không hầu hạ vị Trạm vương kia.
Nếu cả đời không xuất hiện thì tốt rồi.
A Nghiên lúc đầu còn hơi cảm thấy bất an, cho rằng Tiêu Đạc sợ là đang nổi lên cái gì uy phong xuống ngựa với mình. Nhưng một ngày đi qua, hai ngày đi qua, ba ngày năm ngày qua, thậm chí một tháng đi qua, A Nghiên vẫn hưởng thụ những ngày nô bộc thành đàn cẩm y ngọc thực như cũ, lại cũng không có người đến tìm.
Thời gian dầi, A Nghiên thậm chí bắt đầu cảm thấy, có lẽ Tiêu Đạc sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Mãi cho đến một ngày, A Nghiên đang thưởng thức một bát canh ngân nhĩ tổ yến, lại nghe thấy bên ngoài đại nha hoàn cầm đầu gọi là Như Ý đi tới, nói: "Vừa rồi trong cung truyền tin tức, nói hôm nay là tiết đoan ngọ, muốn mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan hoàng thân quốc thích, tiểu phu nhân ngài cũng phải tiến cung."
A Nghiên vừa nghe, không khỏi hỏi tiếp: "Trạm vương điện hạ đang ở trong cung phải không?"
Như Ý gật đầu nói: "Đương nhiên, từ năm trước hoàng thượng luôn luôn long thể khiếm an, qua năm, mới gọi Cửu điện hạ hồi kinh, ở lại trong cung thị tẩm, lại khai phủ Trạm vương. Cũng là Trạm vương điện hạ hiếu tâm cảm động trời xanh, này mới qua tháng tư, hoàng thượng long thể từ từ chuyển biến tốt, đúng hôm nay ngày tết Đoan Ngọ, nói là muốn mở tiệc chiêu đãi bách quan."
A Nghiên nghe thế gật đầu, trong lòng cũng không khỏi bồn chồn.
Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một lúc, nàng bị giam cầm trong phủ Trạm vương nuôi mấy tháng, nay phải kéo ra ngoài một lần.
một đàn nha hoàn vú già xem ra sớm đã biết tin tức, chỉ là gạt nàng mà thôi, Như Ý ra lệnh một tiếng, tất cả tiến lên bắt đầu trang điểm cho nàng, đầu tiên vẽ mi vẽ mắt, tô son thượng đẳng, cuối cùng lại dùng phấn nghênh điệp trang điểm, trên đầu còn quấn song hoàn vọng tiên kế, cắm một cái ngọc trâm xanh biếc, cùng với ba cái châm nhỏ gắn đại bảo thạch, phía trên gắn đầy trân châu.
trên người là váy vân đoạn tơ vàng thêu trăm bướm vờn hoa, cùng với áo yên la tịnh sắc, trời còn hơi lạnh, bên ngoài phủ thêm áo choàng gấm khảm vàng hình mây Như Ý lớn.
Như thế trang điểm chỉnh tề một phen, A Nghiên còn chưa nhìn vào gương, Như Ý đã tán thưởng liên tục trước: "Người ta nói tiểu phu nhân sinh ra rất đẹp, nay trang điểm lên, dung mạo này quả thật là nổi bất, cả thành Yến kinh mấy tiểu phu nhân có nhan sắc như vậy."
A Nghiên không khỏi buồn cười, nghĩ người này nói ngọt, ai biết tùy ý nhìn vào gương đồng, vừa thấy cũng không khỏi hơi giật mình kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian này coi mình là lợn để nuôi, làm gì cũng có người hầu hạ, nàng đến bộ dáng mình dài ngắn thế nào cũng lười xem, không ngờ được là bộ dáng mình đã ba bốn tháng không thấy.
Nay vừa thấy mới biết, có lẽ cũng đến lúc nẩy nở, tiểu cô nương trưởng thành, khuôn mặt này tuy rằng vẫn mặt trái xoan nhỏ, nhưng cũng không gầy yếu giống trước kia, ngược lại mặt mày tinh xảo như vẽ, da thịt tinh tế nhu hòa, một đôi mắt giống như đá quý màu đen ngâm trong thủy ngân. Nay vóc người nàng cũng cao hơn, trang phục trang điểm lên, cũng không cảm thấy bị châu quang bảo khí che mất tao nhã, ngược lại thân hình nhỏ nhắn mềm mại, duyên dáng yêu kiều thướt tha có tư thái, trang sức quý giá chỉ càng làm đẹp dung mạo nàng.
Nàng cố nhìn vào gương, nhìn như vậy nửa ngày, đúng là càng nhìn càng đẹp mắt, không khỏi bưng mặt, thở dài một tiếng: "Hóa ra bộ dạng ta đẹp mắt như vậy!"
Kể từ đây, chẳng phải là Tiêu Đạc càng giữ lấy mình không buông ra?
Trang điểm thỏa đáng, A Nghiên liền ngồi lên một cái xe ngựa bát bảo thúy châu, ở vài thị nữ hầu hạ, một đường đi vào hoàng cung, trên đường phố xá rộn ràng nhốn nháo, có hàng rong bánh chưng nhiều màu cùng với dải băng rượu vàng, hết sức náo nhiệt, bất quá A Nghiên đương nhiên vô tâm thưởng thức.
thật vất vả đi qua phố xá, vào đại môn hoàng cung, xem một đường này đến đầu tường cong màu đỏ, tâm nàng không khỏi nhảy lên bang bang.
Trong hoàng cung lầu các nguy nga, tường cao dày đặc, lại có mấy cung điện bao quanh, điện tiền các nơi kim bích huy hoàng, cũng có trạm trổ đầu sư tử, giống như ngọc bích điêu khắc dưới ánh mặt trời sáng lóe lên.
Tình cảnh này, đối với A Nghiên mà nói, cũng như đã từng quen thuộc.
Xa nhớ năm đó đời thứ nhất, nàng cũng ở trong hoàng cung lăn lộn a.
A Nghiên vào cung rồi, mọi người đều biết đây là tiểu thiếp được Trạm vương điện hạ sủng ái nhất, đã sớm chuẩn bị tốt nhuyễn kiệu trong cung, chỉ chờ A Nghiên thay đổi cỗ kiệu là tiến vào hậu cung.
"Hôm nay trong cung người đến dự tiệc chắc không ít?”A Nghiên thử thăm dò hỏi Như Ý.
Như Ý cười khẽ, gật đầu nói: "Cũng không phải sao, bên ngoài là văn võ bá quan cùng các vị thân vương điện hạ, đều đi Văn Hòa Điện trước, về phần nội mệnh phụ, ngoại mệnh phụ, còn đi Tùy Dung Cung ở hậu cung đến bái kiến Hoàng quý phi nương nương."
"Hoàng quý phi?”A Nghiên thật sự không hiểu bố cục hậu cung.
Như Ý biết A Nghiên không hiểu, lập tức lại giảng giải: "Hoàng quý phi là mẹ đẻ Thập thất hoàng tử, cũng nuôi lớn Trạm vương điện hạ."
A Nghiên gật đầu, minh bạch, đây là "kế mẫu" trong miệng Tiêu Đạc.
Thân là tiểu thiếp của Trạm vương, đây là nàng dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.
Nhất thời nhuyễn kiệu đi tới hậu cung, đã thấy nơi này có phu nhân phi tần quần áo hoa lệ lui tới, xem ra trong cung không có hoàng hậu, vị hoàng quý phi này lớn nhất, các phụ nhân đều tiến đến bái kiến.
A Nghiên vừa vào, ánh mắt mọi người tất cả đều bắn tới đánh giá.
A Nghiên tốt xấu một đời nọ cũng làm qua phu nhân hầu môn, cũng biết lễ nghi, lập tức dè dặt lại rộng rãi cười gật gật đầu với mọi người.
Đến cũng đã đến, tiết mục tốt xấu gì cũng phải làm xong, nàng hiện tại chính là tiểu thiếp của Tiêu Đạc.
Mọi người đều gật đầu đáp lại.
Đợi A Nghiên đi xa, lại mơ hồ nghe thấy họ nghị luận tại chỗ: "Đây là vị tiểu thiếp Trạm vương điện hạ dùng ngàn lượng hoàng kim để tìm kiếm, nghe nói là sủng hết mức."
"Cứ tưởng ngươi có tin tức linh thông, không ngờ lại không biết? Nghe nói vị tiểu thiếp này một thời gian ở Trạm vương phủ, đã thất sủng, ở trong phủ dưỡng ba tháng, đến nay Trạm vương cũng không trở về gặp một lần, ở đâu ra tiểu thiếp được sủng ái, theo ta thấy, rõ ràng là ngụy trang."
A Nghiên nghe thấy lời này, không khỏi âm thầm buồn cười trong lòng.
Nữ nhân chính là nữ nhân, vô luận thế nào, cả đời một đời thế nào, mặc dù là phụ nhân trong hoàng cung, cũng tránh không được bản tính bát quái.
Nghĩ như vậy, nàng đã đi vào Tùy Dung cung, ở trong cung vài ma ma chỉ dẫn, đi tới tẩm điện của Hoàng quý phi, bái kiến vị Hoàng quý phi này.
Nàng đi vào, đầu tiên là bái kiến, còn chưa ngẩng đầu, chợt nghe thấy hoàng quý phi kia cười nói: "Nhanh đứng lên, đến gần cho ta nhìn xem."
A Nghiên vừa nghe thanh âm này, liền cảm thấy hết sức quen tai, đợi ngẩng đầu lên, đã thấy này nữ tử mặt như chậu bạc, thân hình hơi đẫy đà, chợt nhìn qua chỉ cảm thấy giống như một người mặt trắng bình thường, cũng không giống như nữ tử trong cung tinh tế nhu nhược, cao lãnh khó hiểu, ngược lại xem ra hết sức thân thiết khả nhân.
Đây... Đây không phải nhũ mẫu của Trạm vương đời thứ nhất sao?
A Nghiên nỗ lực nghĩ nghĩ, mới nhớ tới, vị nhũ mẫu Trạm vương năm đó vì Trạm vương không được sủng, bà cũng phải chịu một ít liên lụy. Sau đó hoàng quý phi mình hầu hạ không thích Tiêu Đạc, cũng nhìn vị nhũ mẫu này không vừa mắt, sau này tìm một lỗi lầm, sai người đánh chết vị nhũ mẫu này.
không ngờ, năm đó chết thảm, chuyển thế làm người, đúng là làm kế mẫu của Trạm vương, hoàng quý phi được vô tận sủng ái.
A Nghiên nhìn hết thảy, không khỏi cảm thán nhân thế tang thương, kiếp này tiền sinh, coi như là nhân quả luân hồi.
Nàng ở kiếp này được vị hoàng quý phi này thân thiết triệu hồi, đi tới bên cạnh, được bà nắm tay ngồi xuống.
"Ta đã nghe Tiểu Thập thất nói." Hoàng quý phi cười tươi nhìn nàng, vẻ mặt thân thiết, thật giống như coi nàng là khuê nữ ruột thịt.
Về phần bà nghe Tiểu Thập thất nói gì đó, cũng không nói lại tỉ mỉ.
A Nghiên ngày xưa gây nên đủ loại chuyện, thật sự là việc xấu loang lổ, nay cũng không biết vị hoàng quý phi này có ý tứ gì, không thể không cúi đầu giả vờ nhu thuận, mím môi cười không nói.
Hoàng quý phi lôi kéo tay nàng, thở dài: "lại phải nói tiếp, Tiểu Cửu năm nay cũng đã hai mươi thêm bốn rồi, cũng đến lúc nên thành gia thất."
Nhất thời bà cúi đầu đánh giá A Nghiên: "Ta nhìn con bộ dáng đương nhiên là vô cùng tốt, nhưng tuổi đến cùng còn hơi nhỏ, năm nay đã đủ mười lăm chưa?"
A Nghiên lúc này không dám giấu diếm, đành phải gật đầu nói: "Năm nay mới tròn mười lăm tuổi."
Hoàng quý phi có vẻ cực kì vừa lòng, cười gật đầu: “tình cảm đã tốt, năm nay tìm ngày, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, nhanh định xong chuyện này, sang năm sinh tiểu tử béo tròn, ta cũng được làm nãi nãi (bà nội)."
A?
Đây là thế nào với thế nào...
A Nghiên buồn bực nháy nháy mắt, cảm thấy không hiểu.
Hoàng quý phi dường như nhìn thấu ý tứ của nàng, cười lắc đầu nói: "Con không cần nghe Tiểu Cửu nói hươu nói vượn, tiểu thiếp cái gì! Ta phi! Nay vài huynh đệ của hắn đều đã có con, chỉ mỗi hắn không có, ai chẳng biết hoàng thượng vài năm nay đã vội muốn chết, chỉ ngóng trông hắn nhìn trúng cô nương nhà ai, tốt xấu cũng thành thân, lưu huyết mạch. Nay hắn lớn như vậy, lại chỉ nhìn trúng một mình con, chúng ta chỉ ngóng trông ngươi vì hắn sinh trưởng tử, đích nữ, sao có thể cho con làm thiếp, chẳng phải là ủy khuất tôn tử, tôn nữ tương lai của ta!"
Hóa ra đúng là ý tứ này... Để nàng làm phi tử của Tiêu Đạc sao?
A Nghiên thấy bất an, vinh dự này tới quá mức đột ngột, cũng chẳng phải nàng mong muốn.
Sinh con đẻ cái cho Tiêu Đạc? Bọn họ vẫn nên trực tiếp giết nàng còn hơn!
A Nghiên trong lòng vừa động, vội cười nói: "Hoàng quý phi, người nói đùa rồi, ta bất quá là thôn nữ ở nông thôn thôi, điện hạ yêu mến mới có thể vào Yến kinh, có thể làm một nha hoàn bên cạnh Trạm vương điện hạ, với ta mà nói đã là thụ sủng nhược kinh, sao còn dám mơ ước vị trí vương phi."
Hoàng quý phi nghe nói thế, cũng khẳng khái đáp: "Ngươi tiểu cô nương này, làm sao hiểu được, cái gì môn đăng hộ đối, cái gì xuất thân đại gia, đều không coi là gì, xuất thân lớn ai có thể so sánh với hoàng thất đệ tử? Hoàng tử thành thân, vốn chính là cưới thấp, cũng là gả thấp, cần gì phải để ý đến xuất thân hương dã hay là xuất thân danh môn, tiểu Cửu nhi nhà ta thích là được. Lại nói, ngươi xem Đan Đông Hạ Hầu gia, đó là nhất đẳng Đan Đông, một đại danh môn vọng tộc, nay nữ nhi nhà hắn, xuất thân đó, còn không phải ở lại bên người tiểu Cửu nhi làm nha đầu sai sử! Vì mấy tháng trước gặp hỏa hoạn, bị thương, mới về nhà tĩnh dưỡng."
Đan Đông Hạ Hầu gia? A Nghiên nghe thấy thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết.
Đan Đông Hạ Hầu gia nàng cũng biết, thế gia đại tộc lừng lẫy nổi danh, hóa ra Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đúng là xuất thân bực này? Nhưng cô nương Hạ Hầu gia tới làm nha hoàn cho Tiêu Đạc?
A Nghiên khó hiểu...
đang buồn bực, bên kia hoàng quý phi dắt tay nàng, nói là muốn khai yến.