Lúc A Nghiên ra khỏi phòng bếp, mặt trời đang thịnh, ở trong phòng bếp
bận nửa ngày như vậy, vừa đi ra bị mặt trời mạnh nhất chiếu vào, nàng có chút choáng đầu.
nàng choáng váng cúi đầu, liền nhìn thấy bên cạnh hai cái ghế dài đầy máu tươi.
máu màu đỏ tươi, giống như tình cảnh một đời mình trước khi chết.
Nhất thời giật mình một cái, đầu cũng không hôn mê, chân cũng không đau, cả người đều mạnh mẽ.
Vì sống sót, làm gì cũng được đâu.
Nàng cúi đầu xoay người, cung kính tiến về phía Ninh đại nhân bên cạnh
đến lấy cơm, bẩm báo: “Ngọ thiện đã làm xong, đại nhân có thể lấy.”
Ninh đại nhân ánh mắt sau mặt nạ sắt nhìn chằm chằm nàng, không nói một lời.
Nàng không rõ ý tứ của hắn, sau đó nghĩ hắn có phải đang hỏi mình cái gì hay không? Vì thế nghĩ nghĩ bắt đầu báo tên đồ ăn.
”Hôm nay ta chuẩn bị ngọ thiện đầy đủ sắc hương vị, các loại điểm tâm
món ăn quý và lạ cái gì cần có đều có, điểm tâm chuẩn bị là bánh đậu
thúy ngọc, đại mạch nấu tơ vàng, hạnh nhân đậu hủ, anh đào cuốn, đồ ăn
chính có gân hươu ninh nồi đất, gà thái sợi ngân nhĩ, cá hầm hoa quế,
thỏ nấu bát bảo, dương xỉ non, môi cá nhám trắng nướng, ta chuẩn bị ba
loại canh là canh đậu hủ bách nghi, canh giang dao thanh, canh cá. Tát
cả đều là bình thường ta hay làm, hẳn là Cửu gia thích đi?”
Ninh đại nhân vẫn từ chối cho ý kiến như cũ, cũng chậm rãi di động “đi” tới phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, có mười ba trù nữ, vẫn như cũ xếp thành một hàng, mỗi người đều nâng một hộp thức ăn, đợi lệnh xuất phát.
Ninh đại nhân nhấc từng cái hộp lên, mỗi một cái đều xem qua, sau đó mới nhìn A Nghiên.
”Đi thôi.”
Hắn nói một câu, chính mình dẫn đầu đi ra ngoài.
A Nghiên vội vàng dẫn theo mười ba trù nữ, chậm rãi đi ra sa trường.
chỗ ăn cơm của Cửu gia đương nhiên không ở phòng khách, mà là ở trong
viện chim hót hoa thơm, trong viện này cóđủ loại hoa. A Nghiên liếc mắt
một cái nhìn qua, có rất nhiều loại quý, thí dụ như một chuỗi hồng, bán chi liên, cúc tây, hoa quế và lan hồ điệp…, cũng có loại căn bản không
nên có vào mùa này, như là hoa tử vi tháng sáu hồ điệp tuyết hoa…, nhưng tất cả đều nở sáng lạn tỏa hương.
A Nghiên lại nổi lên nghi hoặc về thân phận của Cửu gia.
Trong lòng nàng ẩn ẩn cảm giác được hắn nhất định không phải người thường, có lẽ, giống bảy đời trước đi.
Huống chi hắn gọi là Cửu gia, lại chiếm vị trí thứ chín.
Loại chi tiết này chỗ ẩn ẩn giống mấy đời trước, càng phát hiện, càng làm cho A Nghiên cảm thấy không ổn.
Thoạt nhìn dường như là mệnh trung chú định lặp lại vận mệnh bảy đời trước, nàng lại phải chết sao?
Cơ hồ mỗi một lần đều là, vốn sống được rất tốt, chỉ cần vị Cửu gia này
xuất hiện, nàng sẽ xuất hiện các loại không hay ho ngoài ý muốn, ngay
sau đó tiến đến tử vong.
Ngay lúc A Nghiên thất thần, mười ba trù nữ đã đem tất cả đồ ăn bày
xong, lúc này đồ ăn vẫn còn bốc lên hơi nóng, mùi đồ ăn theo nhiệt khí
bắt đầu tràn ngập trong hoa viên, cùng mùi hoa quanh quẩn làm cho người
ta vì thế ngón trỏ đại khai.
Mà vị Cửu gia kia đâu, vẫn như cũ nửa nằm ở trên giường thấp.
Về phần cái sạp kia là như thế nào từ phòng khách đi đến hoa viên này,
cùng với có phải là cái sáp lúc trước hay không, A Nghiên thật không
biết.
Cửu gia ngửi được mùi đồ ăn rồi, thần sắc nguyên bản bất động như núi rốt cục hơi hơi có điểm động tĩnh, hắn chậm rãi mở mắt.
Con mắt hẹp dài tà mị nhếch lên, quét về phía đồ ăn trên bàn.
Theo góc độ hắn, có khả năng nhìn thấy nồi đất ninh gân hươu kia.
Xem ra là không sai, nước canh đặc, gân hươu mềm mại nhẵn mịn, màu sắc
tươi sáng, nhắm mắt lại ngửi, có một cỗ hương vị tươi mới tinh khiết.
Bất quá đây là một món ăn mặn nấu mất rất nhiều thời gian, bình thường
cần hầm kỹ trước ba ngày, lần lượt lấy ra nước trong, lại dùng nước thịt cùng nước gà ninh lên, mất một canh giờ, muốn làm tốt là tuyệt đối
không thể.
Cửu gia nhíu mày, bên môi gợi lên một chút hương vị khiêu khích.
Hắn đưa khuỷu tay chống lên trên tháp, hai chân thon dài mạnh mẽ vừa động, liền xuống sạp, đứng lên.
Đây là A Nghiên một đời này sau khi nhìn thấy hắn, lần đầu tiên thấy hắn đứng lên.
Hắn dáng người cao ngất thon dài, chợt vừa đứng dậy, giống như ngọc thụ, càng có khí thế trên cao nhìn xuống bễ nghễ vạn vật. Hắn bước đi tao
nhã thong dong, thật giống như một hắc báo nhàn nhã lười biếng tuần tra
lãnh thổ của mình.
Lúc hắn đi đến bên cạnh bàn, một đôi mắt giống như hàn tinh quét về phía A Nghiên cúi đầu đáng thương hề hề.
tóc dài đen tuyền tùy ý che nửa tầm mắt hắn, bên môi nổi lên nụ cười nghiền ngẫm.
”Món này, ta thực thích ăn.”
A Nghiên nghe thế, trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Hắn thích ăn
a, kia không thể tốt hơn, chỉ cần hắn thích, mệnh mình có phải hay không tạm thời được bảo vệ?
Nhưng ai biết, Cửu gia hạ một câu dĩ nhiên là:
”Những đầu bếp cố gắng làm món ăn này cho ta, không biết đã chịu bao nhiêu bản tử.”
Lời này có ý tứ gì?
A Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, không yên nhìn về phía Cửu gia.
Chẳng lẽ, tang mệnh hôm nay?
Nhất thời nghĩ đến đây, nàng hai chân bắt đầu trừu đau, giống như rút
gân vậy, đau đến nàng cơ hồ đứng cũng không vững, cơ hồ bỗng chốc ngã
sấp xuống ở trong này.
trong con ngươi đen bóng không tự chủ được dần hiện ra vẻ sợ hãi, nàng
mới sống không đến mười lăm tuổi a! Bảy đời trước, đại bộ phận không
chết sớm như vậy a!
Cửu gia con ngươi đen quét về phía A Nghiên, đã thấy trong mắt A Nghiên
trong suốt tràn đầy kinh hoàng, giống như một con cừu non đợi làm thịt,
vô tội vô thố chờ chịu một đao. Hắn đánh giá tiểu bộ dáng nàng đáng
thương hề hề, không khỏi cảm thấy buồn cười, lập tức câu môi khẽ cười
một tiếng: “Ta nếm thử đã, nếu nói không thích, ta...”
Tiếng nói nhỏ, ôn nhu lại thanh lãnh nguy hiểm, vang lên bên tai A
Nghiên, khiến A Nghiên cả người mỗi một sợi gân đều colại, từ đầu sợi
tóc đến đầu ngón chân, thân thể bị vây chặt không cách nào khống chế
được.
Kế tiếp, Cửu gia cũng không nói, nhưng A Nghiên cũng hiểu được ý tứ của hắn.
Hết thảy chăm chú vào nồi đất ninh gân hươu.
Nếu hắn vừa lòng, chính mình còn sống.
Nếu hắn không vừa lòng, chính mình sẽ chết.
A Nghiên trong đầu nhanh xoay xoay, trong lòng tính toán phần thắng của mình.
Bình thường quả thật không có khả năng nhừ nhanh như vậy, không có ba
ngày đun kỹ không được, nhưng nàng đã có bí phương độc đáo của mình, ở
bên trong bỏ thêm một vài thứ, có thế khiến gân hươu nhừ nhanh như vậy.
Gân hươu được nàng cấp tốc hâm nhừ rồi, lại bỏ thêm thu du, rượu cùng vi khiếm thu canh, có thế trở nên đậm đặc tỏa hương thơm như thế, phàm là
ăn qua gân hươu này, không có ai không vừa lòng, nghĩ đến Cửu gia này
cũng không ngoại lệ đi?
Nghĩ đến đây, nàng thở sâu, cố lấy dũng khí lớn nhất đời này, nỗ lực
tràn ra một nụ cười cứng ngắc, nhẹ giọng nói: “Món ăn này, phàm là đã ăn qua, không có ai không khen tốt, Cửu gia nhất định sẽ thích món ăn này, thỉnh nếm thử đi.”
Cửu gia bên môi mang theo một chút cười, gật gật đầu.
Giờ này khắc này, trong hoa viên lặng ngắt như tờ, có người còn ngừng cả hô hấp, ngay cả chimchóc trong hoa viên dường như đều biết phải ngừng
kêu.
mọi người ở đây, đều đang dựa vào hơi thở của nam nhân này.
Ai cũng đều minh bạch, phàm là Cửu gia mất hứng, cả nhà lớn như vậy đều
phải chịu tai ương, đê tiện như trù nữ nô bộc tùy ý có thể chém giết,
ngay cả nhân vật như Mạnh Hán Ninh Phi hay Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vốn rất
được Cửu gia nể trọng, đến lúc đó cũng không tránh khỏi bị phạt.
Nhưng làm thế nào để Cửu gia cao hứng đâu?
Tại địa phương thâm sơn cùng cốc này, hiện tại bọn họ có thể nghĩ đến
biện pháp duy nhất chính là làm cho khẩu vị Cửu gia tốt lên.
Cửu gia ăn cơm ăn cao hứng, bọn họ tự nhiên cũng có thể sống thoải mái.
Vì thế ánh mắt tất cả ở đây đều vụng trộm nhìn chăm chú vào Cửu gia,
nhìn tay hắn thon dài hoàn mỹ cầm đũa ngà voi lên, nhìn hắn từ trong nồi đất màu đen lấy ra một khối gân hươu.
gân hươu kia đã được hầm mềm nhừ, ngâm trong chất lỏng trắng sữa, lúc
này được đũa ngà voi gắp lên, rung rung khoái hoạt, phiếm vàng óng ánh
sáng bóng.
Cửu gia đưa gân hươu tới bên môi, mị mâu cười nhìn xuống A Nghiên đang rụt cổ bên cạnh.
hai tròng mắt hắn hẹp dài hơi có ý tứ hàm xúc trêu đùa, lúc này ghé mắt
cười gian như vậy, trong mắt ba quang liễm diễm, lộ ra tà mị nhè nhẹ.
Bị hắn nhìn như vậy một cái, A Nghiên cả người thật giống như bị tia chớp đánh trúng, một cử động cũng không dám cứng đờ ở đó.
Kỳ thật hắn thật sự là bộ dạng đẹp mắt.
Nếu đây là một nữ nhân, nàng nhất định sẽ hâm mộ mỹ mạo đối phương, tán
thưởng mị lực đối phương kia làm cho người ta khuynh đảo. Nhưng đây là
một nam nhân, một nam nhân căn bản lớn lên không có chút nữ khí.
Vẫn là một nam nhân đáng sợ “nhất định sẽ làm cho sinh mệnh mình phải kết thúc“.
Nàng nắm chặt tay nhỏ, cắn môi, một cử động cũng không dám, cứ như vậy theo dõi gân hươu bên môi hắn.
ánh mắt Cửu gia có ý tứ hàm xúc khác chậm rãi từ trên người A Nghiên thu hồi, hơi hơi mở miệng, tao nhã bắt đầu ăn một khối gân hươu.
A Nghiên không tự chủ được hai mắt đầy nước, theo dõi hắn nuốt xuống,
quan sát trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn kia có khả năng lộ ra một vẻ mặt nào đó, ngóng trông có thể từ đó biết một chút dấu hiệu vận mệnh tiếp
theo của mình.
Nhưng mà vị Cửu gia này nuốt miếng gân hươu xuống rồi, cũng không có
biểu cảm gì, chỉ hơi để tay ra bên cạnh, mắt liếc xéo nhìn A Nghiên.
A Nghiên hai chân nhất thời như nhũn ra, thiếu chút nữa phù phù một tiếng quỳ xuống đất.
Hắn, đến cùng là có ý tứ gì a...
Lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện rất xưa trong trí nhớ, đã từng gặp qua một con thỏ nhỏ đáng thương.
Thời điểm đó, nàng vẫn là thế gia nữ tử xuất thân cao quý đâu, nàng từng nhìn thấy vài tiểu đường ca tiểu đường đệ ở đó đùa con thỏ.
Cố ý thả con thỏ chạy, chờ nó chạy lại sai người bắt trở về.
sau khi bắt về, lúc nó tuyệt vọng lại thả cho chạy.
Như thế năm lần bảy lượt, con thỏ kia đã choáng váng, thả nó chạy nó cũng không nhấc chân.
Nhân sinh đã tuyệt vọng, vô lực không còn khí lực phấn đấu.
Nàng hiện tại đã biết rõ, chính mình là con thỏ nhỏ trong tay Cửu gia.
Hắn đem chính mình đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Ngay lúc nàng tuyệt vọng nghĩ tới con thỏ, Cửu gia bỗng nhiên nở nụ cười.
Lúc hắn không có biểu cảm gì, trong hoa viên này dường như chính là mùa
thu hiu quạnh xám tro, không hề có sinh cơ cùng hi vọng, nhưng bây giờ
hắn nở nụ cười, hơn nữa chẳng phải loại cười trêu đùa trào phúng.
Lúc hắn cười, trong đôi mắt dài nhỏ giống như có suối nước róc rách lưu động, khúc xạ ánh mặt trời nho nhỏ.
A Nghiên trong nháy mắt này, cả người phát ra hi vọng trước nay chưa có, đầy cõi lòng kỳ vọng hỏi: “Cửu gia?”
Cửu gia nhẹ nhàng gật đầu: “Miễn cưỡng có thể ăn đi.”
Chỉ một câu này, liền khiến A Nghiên tâm treo nửa ngày thoáng thả lỏng một ít.
Xem ra mạng nhỏ nàng có thể bảo trụ.
Chung quanh mọi người cảm xúc căng thẳng đều trầm tĩnh lại, tất cả cùng
nhau nhẹ nhàng thở ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi thần sắc
khác nhau.
Mạnh Hán và Ninh Phi đương nhiên không có biểu cảm gì, Hạ Hầu Kiểu
Nguyệt lại còn không khỏi liếc mắt nhìn thêm A Nghiên một cái.
Về phần Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi bên cạnh nơm nớp lo sợ, Hàn Đại
Bạch dùng ánh mắt khác thường nhìn A Nghiên, còn Hà Tiểu Khởi đâu, còn
đang nhìn chằm chằm A Nghiên.
Lúc này Cửu gia ha ha nở nụ cười, buông chiếc đũa, nâng nâng tay.
Vì thế A Nghiên liền tới, chung quanh mọi người đang chờ đợi, tất cả
đều tự lui xuống, thậm chí bao gồm vị Ninh đại nhân kia cũng phiêu đãng
rời đi, theo Mạnh Hán ra ngoài.
Trong hoa viên chỉ còn lại Cửu gia, nàng, còn có cô nương đẹp như thiên tiên.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, bước lên phía trước, thật cẩn thận hỏi: “Cửu gia, ta có thể lui xuống sao?”
Cửu gia nhíu mày: “Ta nhìn ngươi tay chân coi như sạch sẽ, vậy cùng Kiểu Nguyệt hầu hạ ta ăn cơm đi.”
Hầu hạ hắn ăn cơm? Này cùng với hầu hạ hổ ăn thịt người có gì khác nhau?
Bất quá A Nghiên không dám nói gì, nàng nhu thuận đi lên phía trước, cúi đầu nói: “A Nghiên tuân mệnh.”
Nói xong nàng nơm nớp lo sợ bước lên, bắt đầu hầu hạ “Lão hổ” dùng bữa.