Mưa phùn gió rít, thu ý triền miên, mưa bụi rơi trên tóc nàng, nàng không
chút nào để ý, ôm khuôn mặt nóng bừng, nước mắt chảy trong gió, nàng
chạy ra khỏi sân của nam nhân phá hư kia, lại nhất thời ngớ ra, không
biết nên đi phương nào.
Lúc này mưa thu liên miên, lá cây đã vàng bị mưa quất dính vào đá lát
đường, rơi rụng hỗn độn. Chung quanh viện hành lang mái cong có vẽ tranh tất cả dường như bị một tầng khói mỏng thản nhiên che kín, hết thảy
dường như trở nên lạnh lẽo mờ ảo. Phóng mắt nhìn, chung quanh cũng không gặp ai, nghĩ đến là mọi người gặp đổ mưa đều nấp ở trong phòng không đi ra ngoài, duy nhất còn con chim sẻ phát ra tiếng động nhỏ, ngay sau đó
tà tà bay lên trời
Đến chim sẽ củng có nhà để về, còn nàng không có.
Nghĩ đến đây, nước mắt lại rơi xuống.
Giờ này khắc này nàng còn có thể đi nơi nào đây, không thể về nhà ở thôn Ngưu Xuyên Tử, làm sao có thể liên lụy bọn họ đâu!
Chỉ sợ sệt một lát, nàng vẫn chạy về gian phòng trước kia nàng ở khi làm nha hoàn.
Một lần nữa trở lại viện này, một nha hoàn đang ở trong mưa bưng hộp
thức ăn vội vàng đi qua đột nhiên thấy nàng, lập tức cúi đầu chào.
Nàng cũng không nhìn kỹ, liền đâm đầu vào phòng kia.
Trong phòng cũng không có người ở, nàng đi vào, nhanh chóng đóng cửa,
cửa sổ, lại ngu ngốc chuyển một cái ghế dựa chặn trước cửa.
Rốt cục tìm được một nơi có cảm giác an toàn, nàng hung hăng lau nước mắt, ghé vào trước cửa nghĩ đối sách.
Làm sao bây giờ đây, chạy trốn? Có thể thoát được sao, thoạt nhìn Tiêu
Đạc và Mạnh Hán đều thân thủ bất phàm. Lại nói nếu chính mình chạy
thoát, hắn có phải giận dữ sẽ liên luỵ cha mẹ đệ đệ mình hay không a?
A Nghiên vật lộn một phen, vẫn quyết định yên lặng xem xét, vì thế nàng
chọc thủng một chỗ trên cửa sổ, xem động tĩnh bên ngoài. Ai ngờ vừa thấy liền chấn động.
Bên ngoài mưa thu lá rụng, Sài đại quản gia đang cầm một cây dù bằng giấy đứng ở cửa viện, dáo dác nhìn về bên này.
Hắn còn có thể xem ai, cũng không phải là đang nhìn chính mình đâu?
Vì sao muốn xem? Nhất định là Tiêu Đạc phái hắn đến!
Tiêu Đạc muốn làm gì? Giết mình? Ăn mình?
Nàng cắn chặt môi, cảm giác được trên môi có khác thường, nâng tay sờ
một chút, hơi có huyết tinh màu đỏ, đó là máu trên môi Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc hôn nàng, nàng cắn môi Tiêu Đạc
Tiêu Đạc nói, hắn còn muốn ăn.
Đúng đúng đúng... Thật đáng sợ!
Đó là Tiêu Đạc a, Tiêu Đạc a! Nàng thế nhưng cùng Tiêu Đạc đồng giường cộng chẩm, còn đểTiêu Đạc hôn gò má và môi mình.
Nhớ tới Tiêu Đạc hô hấp ấm áp, cùng với đôi môi lành lạnh, nàng thậm chí không tự chủ được run rẩy một cái.
Thế nào sự tình lại đến mức này đâu?
A Nghiên sầu mi khổ kiếm (mặt mày ủ rũ) tiếp tục nhìn bên ngoài, lại
thấy một nha hoàn đi tới, không biết nói gì đó với Sài đại quản gia, Sài đại quản gia gật gật đầu, lại nhìn nhìn chỗ nàng, cứ như vậy trở về.
Nàng đang nhẹ nhàng thở ra, ai biết bóng lưng Sài đại quản gia vừa biến
mất trong mưa thu mờ mịt, chợt nghe một tiếng kêu bén nhọn, ngẩng đầu
nhìn qua, trong mưa thu rả rích, một cái con ưng màu đen thế nhưng xoay
quanh trên không.
Là Phi Thiên.
Thế nhưng phái Phi Thiên đến giám thị sao?
Tâm A Nghiên nhất thời nhấc tới cổ họng.
Đã bao nhiêu lần Tiêu Đạc hù dọa mình, nếu không nghe lời, sẽ đem nàng quăng xuống vách núi đen cho ưng ăn a!
Nàng cả người rét run.
đợi nửa ngày như thế, ngay lúc nàng mồ hôi lạnh chảy ra, ưng kia nhấc cánh bay đi.
A Nghiên tựa vào trên cửa, nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi cho mình.
Ai biết đang lau, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen khỏe mạnh khác
xuất hiện, người này lưng hùm vai gấu, tay cầm bảo kiếm, cả người thoạt
nhìn chất phác lại có một cỗ thái độ uy phong lẫm lẫm.
Dĩ nhiên là Mạnh Hán!
Mạnh Hán là ai, là hộ vệ bên người Tiêu Đạc được tín nhiệm nhất!
Nay Tiêu Đạc thế nhưng phái Mạnh Hán tới.
Này này này... Rõ ràng là tới lấy mạng nàng!
Tiêu Đạc lòng dạ hẹp hòi, lúc trước chính mình không cẩn thận cào lưng
hắn, hắn cũng đá mình vào trong nước, nay trực tiếp cắn môi của hắn, đây là hủy dung đi? Nhìn hắn lúc đó bộ dáng đáng sợ, hắn còn không hận chết chính mình, sợ là muốn giết cho thống khoái.
A Nghiên trực tiếp muốn khóc.
Nàng vì cái gì lại cắn Tiêu Đạc đâu.
Còn không bằng trực tiếp cho hắn thượng, dù sao chính là chọc ra một
chút chuyện, thượng xong rồi, không chết, nàng vỗ vỗ mông chạy lấy
người!
Hiện tại làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?
A Nghiên một đôi mắt rưng rưng, chớp chớp sau lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy.
Còn Mạnh Hán đâu, đi đến hậu viện này, đầu tiên là nhìn quanh tả hữu
trước sau, cuối cùng chính xác cảm giác được chỗ A Nghiên cô nương, một
đôi mắt tràn ngập tinh khí nhìn qua, rất nhanh liền phát giác con mau từ cái lỗ bị chọc thủng kia, hơn nữa thấy được sau lỗ thủng, cặpcon ngươi
kia trong suốt rưng rưng.
Đây rõ ràng vẫn đang khóc a!
Mạnh Hán trong lòng âm thầm đưa ra kết luận, hơn nữa tính toán lập tức trở về báo cho Cửu gia nhà hắn.
Hắn lúc này xoay người rời đi.
A Nghiên trừng lớn mắt, xem Mạnh Hán đây là định rời đi, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ chưa kịp buông lỏng, lại nhìn thấyMạnh Hán thế nhưng đi vòng trở về, chẳng những đi vòng trở về, hơn nữa càng đến gần cửa sổ chỗ mình.
Này, đây là vì thế nào?
Nguyên lai Mạnh Hán thấy, thoạt nhìn Cửu gia thực quan tâm A Nghiên cô
nương khóc hay không, nàng đang khóc, chính mình vẫn nên xem thêm một
lát đi, có lẽ chờ nàng ngưng khóc, đến lúc đó chính mình trở về báo cho
Cửu gia, Cửu gia cũng cao hứng, không phải sao?
Mạnh Hán chính là người làm việc ổn thỏa cẩn như vậy, đừng nhìn hắn dáng người cao lớn, nhưng hắn lại thận trọng tinh tế, có đôi khi làm việc,
chẳng những hiểu rõ ý tứ của gia trong lời đã nói ra, hơn nữa càng phải
hiểu rõ ý tứ trong lời chưa nói ra.
Một câu thôi, làm việc phải cho chủ tử yên tâm, vậy phải làm đến tận lòng chủ tử.
Cho nên Mạnh Hán lúc này quyết định, hắn phải tiếp tục đứng ở chỗ này,
cẩn thận nhìn A Nghiên cô nương khóc bao nhiêu nước mắt, cùng với khóc
tới khi nào.
A Nghiên chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Mạnh Hán ngoài
cửa sổ, nhìn thấy con mắt phát đau, hắn vẫn không đi, mãi không đi.
Sau này, nàng thấy đói, bụng thầm thì kêu loạn.
Nàng càng rơi lệ.
Nhân sinh làm sao có thể thê thảm như thế! Mạnh Hán này chặn cửa, rõ ràng là muốn nàng đói chết!
Mạnh Hán đâu, nhìn thấy A Nghiên cô nương càng khóc lợi hại, hắn không
khỏi cả kinh, nghĩ rằng đây là như thế nào? Phát sinh chuyện gì, ta phải nghĩ biện pháp tra xét một phen. Trong lòng nghĩ như vậy, hắn di động
bước chân, đi về phía trước vài bước.
A Nghiên xem thế này thật sự là hết chỗ nói rồi, sao Mạnh Hán này nhìn chằm chằm vào mình không tha?
Nàng nắm tay, nghĩ vươn đầu một đao rụt đầu cũng một đao. Nếu Tiêu Đạc
muốn giết mình, mình trốn tránh cũng không được! Nếu Tiêu Đạc không định giết mình, chính mình thật sự là phí công chịu đói trốn tránh!
Lại nói, Tiêu Đạc không phải yêu nhất ăn cơm của mình sao, hắn sao nhẫn tâm giết chết mình, một đầu bếp nữ lợi hại như vậy!
Lại nói tiếp, hắn hắn hắn không phải chỉ muốn hôn mình thôi... Cùng lắm thì, khuất phục?
Bất cứ giá nào!
A Nghiên suy nghĩ cẩn thận, mở to hai mắt rưng rưng, bi phẫn đẩy cửa xông ra khỏi phòng, hùng hổ đi tới trước mặt Mạnh Hán.
”Mạnh Hán, ngươi muốn giết cứ giết, muốn qua thì qua, ta chịu đủ rồi! Tùy tiện các ngươi đi!”
”A?” Dù Mạnh Hán chất phác, cũng không khỏi phát ra tiếng kêu kinh ngạc, đây là thế nào với thế nào?
”Ngươi giết ta a! Giết xong hết mọi chuyện, ta sớm một chút qua kiếp sau!”A Nghiên tráng sĩ chặt tay, dùng sức lau nước mắt.
”Mạnh Hán không dám!” Mạnh Hán hoàn toàn không hiểu đây là cái gì với
cái gì, hắn có chút sợ hãi. Nhà mình vị gia kia, từ nhỏ đến lớn, dù là
nữ nhân xinh đẹp hắn cũng không liếc mắt thêm một cái! Năm đó hoàng
thượng vì chuyện này còn từng phiền não! Giờ tốt rồi, vị Cửu hoàng tử
này bị mọi người coi là nam tính có vấn đề, thế nhưng vừa mối tình đầu,
người cũng thông suốt, muốn hôn tiểu cô nương, bị cắn miệng đầy máu cũng vui vẻ chịu đựng...
Vì vậy, Mạnh Hán đối với vị A Nghiên cô nương nho nhỏ giống như quả cầu
cả người đang đầy tức giận này, một điểm cũng không dám đắc tội.
A Nghiên nghe câu “Mạnh Hán không dám”, chẳng những không yên tâm, ngược lại càng tuyệt vọng.
Mới sáng sớm, từ chủ tử nhà hắnTiêu Đạc, đến Sài đại quản gia bọn họ,
rồi chim ứng Phi Thiên, tới bây giờ là Mạnh Hán, bọn họ quả thực coi
mình là con chuột mà trêu đùa a!
sống như vậy thì có lạc thú gì đáng nói... Không chết cũng rơi mất nửa cái mạng a!
Vì thế nàng chống eo nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Hán:
”Mạnh Hán, nói thật, không phải là Cửu gia phái ngươi tới sao?”
”Vâng, kia đương nhiên là thế!” Mạnh Hán thành thật thừa nhận.
A Nghiên quả nhiên đoán không sai, không khỏi tuyệt vọng ngửa mặt nhìn
trời, mưa bụi rơi trên chóp mũi nàng, mát lạnh thấu xương.
Nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên quyết nói: “Trở về nói cho Cửu gia nhà ngươi, nói là, thỉnh hắn rõ ràng làm một lần thống khoái đi!”
”làm một lần thống khoái?” Mạnh Hán càng không hiểu.
”Đúng.”
”Vâng.” Mạnh Hán đáp ứng, xoay người, sải bước đi ra ngoài.
Vừa đi, hắn vừa cân nhắc: Cái gì gọi là làm một lần thống khoái?
Cứ như vậy một đường cân nhắc đi tới trước mặt Tiêu Đạc, đã thấy Tiêu Đạc đang nhíu mày chờ đâu.
Tiêu Đạc vừa thấy đến Mạnh Hán trở lại, chắp tay sau lưng, nghiêm túc
khụ một tiếng, mới phảng phất lơ đãng, dùng ngữ khí thản nhiên hỏi:
”Như thế nào?”
Mạnh Hán nghĩ nghĩ, vẫn thành thật đáp: “Nàng khóc suốt, xem ra rất khổ sở.”
”Khóc, khổ sở?” Tiêu Đạc nghe nói như thế, cái loại ra vẻ nghiêm túc
nhất thời vừa rồi không còn. Khẽ nhíu mày, trên mặt hắn có sa sút cùng
không hiểu.
”Nàng như thế nào, là tức giận sao?” Tiêu Đạc nhíu mày tại chỗ, cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc đó.
da thịt trơn nhẵn mềm mại, môi ngọt mềm mại, còn có hơi thở thanh đạm
thơm tho, bộ dạng nàng nho nhỏ, lại hết sức tinh xảo, cẩn thận nhớ lại,
thật sự là mỗi một chỗ đều làm cho người ta hiểu ra như vậy.
Lúc đó trên khuông mặt nàng trắng nõn phiếm ửng đỏ, giống như ánh nắng chiều nhuộm đẫm bầu trời hoàng hôn.
Tiêu Đạc càng phát đỏ trên mặt, hắn lại quét mắt nhìn Mạnh Hán đang quỳ, khàn khàn nói: “Nàng nói cái gì sao?”
Mạnh Hán được hỏi, nhanh hồi bẩm: “Nàng giống như rất tức giận, chạy đến nói với ta, bảo ta chuyển cáo gia, nói rõ ràng làm một lần thống khoái
đi.”
làm một lần thống khoái?
Tiêu Đạc nhất thời lâm vào nghi hoặc.
Cái gì gọi là làm một lần thống khoái?
Hắn suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cằm căng cứng, không vui hỏi: “Đây là ý tứ gì?”
Mạnh Hán trong lòng thật sự là ăn khổ, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thuộc hạ cũng không biết.”
Tiêu Đạc nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn cấp dưới đang quỳ: “Ngươi đã không biết, vì sao không hỏi rõ ràng?”
Mạnh Hán cười khổ: “Vâng, thuộc hạ nên đi hỏi ngay.”
Nhưng Mạnh Hán vừa muốn đứng lên, Tiêu Đạc liền lạnh giọng ngăn hắn lại.
”Không được, ngươi không thể đi.”
”Vâng.” Mạnh Hán cũng không hỏi vì sao.
”Ta chính mình đến hỏi đi.” Tiêu Đạc nhẹ giọng “Khụ“.
”Đúng đúng đúng!” Mạnh Hán vội vàng đồng ý: “Cửu gia tự mình đi hỏi là tốt nhất.”
Tốt nhất là Cửu gia tự mình hảo hảo trò chuyện cùng A Nghiên cô nương,
khuyên nhủ thôi, bằng không hắn một hán tử như vậy chạy tới nhìn chằm
chằm tiểu cô nương, đây cũng không phải chuyện tốt a!
******************
Tiêu Đạc rời đi rồi, Sài đại quản gia lén lút đi vào viện này, cũng đi tới bên cạnh Mạnh Hán.
”Cửu gia như thế nào?” Sài đại quản gia thấp giọng thăm dò.
”Hắn ——” Mạnh Hán vốn chẳng phải người biết nói chuyện, lo nghĩ kể việc này với Sài đại quản gia thế nào.
”Hắn thích tiểu nha đầu kia?” Sài đại quản gia nói lời kinh người.
”Đúng!” Mạnh Hán nhìn nhìn Sài đại quản gia, trong mắt hiện lên một tia bội phục.
”Hi, loại sự tình này ta đã thấy nhiều, sớm nhìn ra chỗ không thích hợp. Cửu gia nhà chúng ta ngày thường nào có tâm tư quản chuyện linh tinh,
cũng không phải thích đến gần các cô nương, ngươi xem từ khi tiểu nha
đầu kia đến, Cửu gia liền chuyên môn khi dễ người ta, ngôn từ lạnh băng
ngữ trào phúng nói móc, đây là đối với người ta có ý tứ.” Sài đại quản
gia có bộ dáng rất tâm đắc.
”ngôn từ lạnh băng ngữ trào phúng nói móc, đây là đối với người ta có ý tứ?” Mạnh Hán không hiểu, đây là thế nào với thế nào.
”Ngươi là hán tử độc thân chưa đón dâu đương nhiên không hiểu, đây là
càng đối với người ta có ý tứ, càng thích khi dễ một phen, Cửu gia kia
tính tình bướng bỉnh, ngày thường đối với đương kim thánh thượng cũng
mắt lạnh không có ý tốt, nào biết đâu rằng với cô nương gia hẳn là nên
dỗ dành, ăn nói khép nép. Lại nói, hắn —— “
Sài đại quản gia ho nhẹ, hạ giọng nói: “Hắn tật xấu kia, ngươi cũng
biết, bình thường làm sao biết cái này, phỏng chừng bản thân cũng không
hiểu tâm tư chính mình!”
Sài đại quản gia nhắc tới đây không khỏi cảm thán, rất có một loại ý tứ nhà có con gái mới lớn.
”Nguyên lai là như vậy, ta nói đi, tiểu nha đầu kia lúc đầu thấy Cửu gia giống chuột thấy mèo vậy, kết quả Cửu gia cố ý khi dễ nàng, trêu chọc
nàng, ta khi đó còn nghĩ làm sao lừa gạt tiểu nha đầu kia, giờ cũng
không giống hắn a, hiện tại mới hiểu được, dĩ nhiên là ý tứ như vậy.”
Mạnh Hán như có đăm chiêu, nguyên lai thích một cô nương lại là như thế này!
”Ngươi a, nam nhân thô lậu, chính là ngốc, chỉ có Kiểu Nguyệt thông
minh, sớm đã nhìn ra.” Cho nên hiện tại người ta vừa đúng lúc trong nhà
có việc, xin nghỉ, miễn phải vướng bận.
”Như vậy cũng tốt, đỡ cho hắn nghĩ nhiều.” Mạnh Hán suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra như vậy một câu.
”Như thế nào?” Sài đại quản gia cảm giác được có chuyện trong lời nói của hắn.
”Lần này về Yến kinh, Cửu gia thấy một bức họa.” Mạnh Hán do dự, vẫn nói với Sài đại quản gia.
”Vẽ ai?” Sài đại quản gia nghi hoặc hỏi.
”Một nữ tử rất giống Thịnh Đức hoàng hậu.” Mạnh Hán hít một hơi thật sâu, nói như vậy.
”Thế nhưng có sự tình này?” Sài đại quản gia kinh hãi.
Năm đó Thịnh Đức hoàng hậu chợt lìa trần, Cửu hoàng tử nvừa mới mười
tuổi không cách nào chấp nhận mẫu hậu rời đi, giận chó đánh mèo Kiến
Ninh đế, từ đó về sau phụ tử bất hòa, mà khi Thịnh Đức hoàng hậu lìa
trần, cửa cung Vĩnh Nguyệt cũng đóng chặt, tất cả đồ vật thuộc về Thịnh
Đức hoàng hậu đều khóa kín bên trong, bên ngoài thậm chí đến một bộ bức
họa cũng không có.
Bởi vì tất cả đều biết, Cửu hoàng tử thấy bức họa, tất nhiên tâm tình chịu ảnh hưởng lớn.
Nay, Cửu hoàng tử thế nhưng thấy được một bức họa nữ tử cực kì giống
Thịnh Đức hoàng hậu? Sài đại quản gia cái mũi động đậy, nhíu mày nói:“Xem ra có người thật sự là hướng về phía gia chúng ta a!”
Mục đích kỳ thật rất đơn giản, vài năm nay Kiến Ninh đế xương cốt là một năm không bằng một năm, nhưng chậm chạp chưa từng định ra thái tử, mười ba vị hoàng tử dưới gối Kiến Ninh đế bắt đầu rục rịch a!
”Những người này thật đáng giận, gia chúng ta căn bản vô tâm ngôi vị
hoàng đế, trốn vào nơi hoang vắng này ẩn cư, bọn họ thế nhưng còn không
chịu buông tha!” Mạnh Hán nhắc tới đây, trong giọng nói không khỏi tràn
ngập chán ghét.
Sài đại quản gia nghe lời này, trầm ngâm thật lâu, lại nói một câu:
”Ngươi có một câu nói đúng, nơi này có tiểu nha đầu ảnh hưởng tâm tư gia như vậy, cũng tốt.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiêu Đạc sẽ nói chuyện nghiêm túc cùng A Nghiên như thế nào đây?