Gặp lại Tiêu Đạc, A Nghiên thế nhưng có cảm giác dường như đã mấy đời.
Lúc trước nàng đối mặt với Tiêu Đạc là hoảng sợ và trốn tránh, muốn đối
phó Tiêu Đạc, lại không thể nào xuống tay, hiện tại về nhà một chuyến,
tâm nàng nhưng đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Tiêu Đạc người như vậy, mệnh cách đế vương, có được quyền lực cao nhất,
còn có thể tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma, cuối cùng trực tiếp
hoặc gián tiếp đoạt tính mạng mình.
Mình nay không thể cùng hắn cứng đối cứng, chỉ có thể đi một bước xem
một bước. Huống chi, còn phải lo lắng đến phụ mẫu, huynh đệ, không thể
bị mình liên lụy.
địa phương nguy hiểm nhất, có lẽ thật sự là an toàn nhất.
A Nghiên quyết định án binh bất động.
Đang nghĩ, Tiêu Đạc đã vào phòng.
Thân thể cao ngất anh tuấn mặc một thân áo choàng tơ vàng màu đen huyền, một đường đi tới, áo choàng như sóng nước, tóc đen lung tung phiêu đãng trên vai. Tới gần, A Nghiên mới phát hiện, mặt mày hắn có vài phần mỏi
mệt, trong mắt thậm chí mang theo một chút tơ máu.
Lập tức không khỏi hơi giật mình: “Gia, ngài đây là như thế nào?”
Tiêu Đạc mày đẹp hơi hơi nhíu lại, con ngươi sâu thẳm cứ như vậy nhìn A Nghiên.
A Nghiên càng buồn bực: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Đạc nhấp môi dưới, khẽ nhíu mày, không vui nói: “điểm tâm ngươi làm, đã ăn hết.”
A?
A Nghiên nhịn không được cười ra: “Đều bị ngươi ăn sạch a!”
Tiêu Đạc nhìn A Nghiên khuôn mặt cười tươi đẹp, càng không vui: “Ta đói bụng.”
Lúc hắn nói như vậy, môi mỏng hơi nhếch, làm cho hắn nhìn qua có chút
trẻ con, dường như một đứa nhỏ đói bụng thật lâu về nhà đòi ăn với mẫu
thân.
A Nghiên vội gật đầu: “Hảo, ngươi chờ, ta lập tức làm cho ngươi! Ta xem
trong phòng bếp có đậu hủ mới đưa tới, rất mềm mịn, ta làm đậu hủ nhất
phẩm cho ngươi được không?”
Tiêu Đạc: “Ân.”
A Nghiên xem thế này cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi phòng bếp.
Ai biết Tiêu Đạc đột nhiên giữ lấy cánh tay A Nghiên.
A Nghiên nghi hoặc nhìn hắn.
Tiêu Đạc cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, trong con ngươi đen sâu thẳm
dường như có ánh nước, môi mỏng giật giật, đến cùng lại không nói gì,
buông cánh tay nàng ra, nói giọng khàn khàn: “Vậy ngươi nhanh chút.”
Bên này A Nghiên ly khai Tiêu Đạc rồi, vội vàng chạy tới phòng bếp,
trong đầu cũng không ngừng hồi tưởng ánh mắt Tiêu Đạc vừa rồi kia.
Hắn gặp chuyện gì sao?
A Nghiên cân nhắc dị thường của Tiêu Đạc, cứ như vậy đi tới phòng bếp.
Vừa đến phòng bếp, lại phát hiện Hà Tiểu Khởi đang đứng dựa cửa lan can
chờ nàng, nhìn thấy nàng đến, nhất thời trước mắt sáng ngời: “Tính toán
thử, thời gian lâu đậu hủ này sẽ không còn tươi mới.”
A Nghiên vào phòng bếp: “hôm nay ta làm đậu hủ nhất phẩm, ngươi xem rồi, nếu có cái gì không hiểu thì hỏi ta.”
Hà Tiểu Khởi đương nhiên gật đầu.
A Nghiên rửa tay bắt đầu làm đậu hủ.
Kỳ thật hiện nay làm đậu hủ, không có gì ngoài chiên, hầm, hấp, chưng, A Nghiên hôm nay cần phải làm đậu hủ chưng. Cũng là chưng đậu hủ, nhưng
biện pháp lại khác.
Nàng trước đem đậu hủ ép hết nước bên trong, cùng dùng dao lưu loát cắt
hết vỏ cứng bốn phía ra, sau đó cho thêm vào lòng trắng trứng, muối ăn,
tôm hải sâm, sò điệp thịt càng cua, dùng đũa quấy đều đậu hủ cùng gia
vị.
Hà Tiểu Khởi vừa thấy thế, nhất thời giật mình không nhỏ: “bằm nát?”
Đậu hủ cần phải nguyên miếng mới tốt, nàng thế nào trực tiếp băm nát,
thật sự là ngại ngần. Phải biết rằng nấu ăn chú ý cả sắc hương vị ý
hình, một đống nát như bùn, còn đẹp mắt thế nào a!
A Nghiên lại không quan tâm: “Ta làm đậu hủ có hai cách, ngươi trước nhìn xem.”
Hà Tiểu Khởi nhớ tới các dạng mỹ thực trước kia A Nghiên làm, trong lòng đối với “Sư phụ” nho nhỏ cũng tín nhiệm, vì thế gật đầu, không hé răng, tiếp tục xem nàng làm.
A Nghiên đem non nửa bồn đậu hủ này chia thành hai phần, lấy ra một nửa
bảo Hà Tiểu Khởi cầm một miếng vải dệt sợi nhỏ để ép, còn một nửa kia,
thì cầm lấy vỏ đậu mỏng gói phần đậu hủ băm lại, giống như làm sủi cảo.
Nàng ngón tay tinh tế trắng nõn, gói ra sủi cảo cũng đẹp mắt, động tác
nhanh nhẹn gói một lát, sủi cảo vỏ đậu hủ tinh xảo linh lung đẹp mắt xếp la liệt một loạt ở đó.
Bên này Hà Tiểu Khởi đã ép tốt lắm, A Nghiên lại phân phó hắn đem đậu
này cắt thành miếng nhỏ dùng dầu vừng chiên thơm ngào ngạt.
Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, A Nghiên phân phó đầu bếp châm lửa, lửa tốt
rồi, trước đem sủi cảo nhỏ bỏ vào, xếp thành một vòng ở giữa đặt một cái âu sứ trắng tráng men tinh tế, bên trong trước đổ một tầng dầu vừng,
tiếp theo đem đậu hủ còn lại xếp đều trên mâm, mặt trên lại tùy tiện rắc lên nấm hương, củ cải xào đã cắt thành miếng nhỏ.
(PS: ta nấu ăn rất tệ, dịch những đoạn hướng dẫn nấu ăn này chủ yếu là chém linh tinh, đừng ai học làm theo nhé)
A Nghiên lại nói với Hà Tiểu Khởi ở bên cạnh: “Ngươi muốn chưng nguyên
khối đậu hủ, là vì để nó tươi mới, bảo trì đậu hủ nguyên nước nguyên vị, nhưng ta làm thế này, chẳng những thêm nấm hương cùng bát trân tiên
hương, lại không tổn hao hương vị tươi mới. Đương nhiên lúc chưng lửa
cũng rất trọng yếu, lớn không được nhỏ không được, lửa vừa tốt nhất.”
Hà Tiểu Khởi trầm tư một lát, giật mình: “Ta chỉ nghĩ ta làm có vấn đề, nguyên lai là giữ lửa không đúng.”
Thầy trò hai người lúc này chờ đậu hủ được chưng mềm, rảnh rỗi đến vô sự, A Nghiên không khỏi thuận miệng hỏi:
”Sao gần đây không gặp Đại Bạch thúc?”
Hà Tiểu Khởi nghe A Nghiên hỏi Đại Bạch thúc, lắc lắc đầu: “Ta cũng
không biết, hắn gần đây luôn phờ phạc ỉu xìu, hoặc là nói có bệnh, cũng
không đến phòng bếp.”
”Tiểu Khởi, ngươi cùng Đại Bạch thúc rất quen thuộc sao?”
Hà Tiểu Khởi nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Chúng ta từ lúc đi theo Cửu gia đến
huyện Thanh Thủy thì quen biết, nếu nói thân thiết, cũng chỉ là cùng làm trong phòng bếp thôi.”
Nói đến đây, hắn không khỏi tò mò: “Thế nào lại hỏi chuyện này?”
A Nghiên lắc đầu: “Chính là tùy ý hỏi một chút thôi, ta rất nhớ hắn.”
Kỳ thật là A Nghiên nhớ tới chuyện có người hại mình, nàng đem người
trong phủ cao thấp đều đánh giá một lần, vẫn nhìn không ra, gần nhất Hàn Đại Bạch đã lâu không gặp mình, khó tránh khỏi có chút hoài nghi, sẽ
không phải là có tật giật mình đi?
Hai người hàn huyên một lát, đậu hủ cũng chưng tốt rồi, A Nghiên lệnh
cho trù nữ tắt lửa, nàng mở vung ra, mùi hương đậu hủ nồng đậm xông vào
mũi, hương vị kia mang theo mùi bát trân làm cho người ta vừa ngửi thấy
đã thèm đến nhỏ dãi ba thước.
A Nghiên lấy đậu hủ ra, cho thêm một chút nước sốt, đồ ăn nóng đặt trên
đĩa thanh giang, như thế một phần đậu hủ nhất phẩm đã làm tốt rồi.
Đậu hủ hình tam giác, trắng noãn như ngọc, bên trong lộ ra màu vàng kim, mềm mại non mịn, mùi hương thơm lừng.
Hà Tiểu Khởi híp mắt tinh tế ngửi thử, trong mắt nổi lên kính nể.
”Quả nhiên... Sư phụ chưng đậu hủ, thật sự là...”
Hắn suy nghĩ tìm từ: “Là đậu hủ tốt nhất ta từng thấy.”
A Nghiên lúc này cố ý lấy ra một miếng nhỏ ở chỗ có nhiều nhất, nàng đem khối đó đặt lên bàn bạch ngọc, dùng dao nhỏ chia đôi, mỗi thầy trò thử
một miếng.
Hà Tiểu Khởi trịnh trọng gắp một miếng đặt vào trong miệng, thấy đậu hủ
này mười phần co dãn, vừa cắn vào một cái có một tầng da xốp giòn, bên
trong là đậu hủ mềm nhuyễn thơm lừng trong miệng, trong khoảng thời gian ngắn, miệng đầy hương đậu hủ, đậu hủ này mùi thuần hậu được gia vị bát
trân cùng nước sốt thêm vào, biến thành mùi vị khó diễn tả bằng lời,
thơm đến cực hạn, làm cho người ta hận không thể một ngụm nuốt vào,
nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái không ngấy.
”Ăn quá ngon!” Lúc này, làm một đầu bếp cầu tiền, không phải là nên
nhanh chóng nghiên cứu món ăn này vì sao mĩ vị như thế, cũng nhớ ghi lại rồi tổng kết kinh nghiệm sao? Nhưng hắn thế nhưng quên mất bổn phận đầu bếp, hắn thế nhưng lòng tràn đầy thưởng thức mĩ vị trong miệng kia.
”hương vị này, là đậu hủ ngon nhất ta từng ăn!” Hắn ánh mắt nhìn chằm
chằm đậu hủ kia đã bị A Nghiên cất vào khay men trắng, lưu luyến thưởng
thức hương vị tuyệt vời còn lại ở đầu lưỡi.
”Đây cũng không thể cho ngươi ăn, đây là cho Cửu gia.” Cảm giác được Hà
Tiểu Khởi dùng ánh mắt tham lam khát cầu nhìn chằm chằm một mâm đậu hủ
này, A Nghiên nhanh đem đậu hủ che lại, chuẩn bị đưa đi cho Cửu gia.
”Hảo, ngươi đi đưa đi.” Hà Tiểu Khởi xoa tay, hắn chuẩn bị chờ sư phụ đi rồi, hắn muốn mình tự làm một phần theo cách này.
Lần này tất cả đều để mình ăn!
Nga... hẳn cũng giữ lại một phần cho sư phụ!
***********************
A Nghiên nghĩ Tiêu Đạc tất nhiên là cực kỳ đói, liền vội lệnh cho trù nữ bưng hộp thức ăn, cùng đi đưa cho Tiêu Đạc. Đi vào trong viện, đã thấy
Mạnh Hán đang canh giữ ở cửa, thấy nàng tới, gật gật đầu, cũng chỉ chỉ
vào bên trong, ý bảo nàng đi vào là đến nơi.
A Nghiên hiểu được, liền tiếp nhận hộp thức ăn trong tay trù nữ, tự mình bưng vào phòng.
Đi vào, liền nhìn thấy Tiêu Đạc đang cầm một cái gì đó, cúi đầu đánh giá.
A Nghiên thấy hắn như vậy, đang không biết phải tiến hay lui, ai ngờ
Tiêu Đạc lại phát hiện ra nàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm dừng
trên mặt nàng, tiếp theo ánh mắt dời đi, dừng ở trên cái hộp thức ăn.
Môi hắn giật giật, thấp giọng hỏi: “Làm thức ăn ngon gì.”
A Nghiên bước lên phía trước nói: “Đậu hủ a, đậu hủ nhất phẩm, gia nhất định thích ăn!”
Tiêu Đạc gật gật đầu, A Nghiên liền lệnh cho thị nữ bên cạnh mang tới
một cái bàn thấp bằng gỗ đàn, sau đó chính mình đem sủi cảo vỏ đậu hũ và đậu hủ vừa mới làm xong, cùng với hai hộp cơm gạo tẻ trù nữ đã nấu bày
lên.
Nàng dọn xong, nhìn xem chỉ có một chút đồ ăn như vậy, chính mình cũng
cảm thấy có chút ngượng ngùng, hướng về phía Tiêu Đạc hổ thẹn nở nụ
cười: “Ta nghĩ gia đang sốt ruột chờ, cho nên mới...”
Tiêu Đạc lại không để ý, cái mũi động đậy, trong mắt liền có thần thái: “Rất thơm.”
Hắn đi tới, xem đậu hủ kia sắc màu vàng óng ánh, mềm mại non mịn, tự
nhiên thấy hưng trí, lúc này lệnh A Nghiên hầu hạ hắn ăn cơm.
A Nghiên vừa hầu hạ hắn ăn cơm, vừa bỗng nhiên nhớ tới lúc trước hắn hay để Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thử độc, lập tức không khỏi buồn bực.
”Gia, Hạ Hầu tỷ tỷ sao bỗng nhiên đi đâu?”
”Trong nhà có việc.” Tiêu Đạc đang thưởng thức đậu hủ thuần hương, đến đầu cũng không ngẩng lên, nói như vậy.
”Nga...”A Nghiên nháy nháy mắt, trong lòng không khỏi có chủ ý: “Ta xem
trước kia đều là Hạ Hầu tỷ tỷ phải giúp gia nếm thử đồ ăn an toàn hay
không? Hạ Hầu tỷ tỷ đi rồi, không bằng để A Nghiên làm đi?”
Lời này vừa ra, Tiêu Đạc ngưng dùng bữa, ngẩng đầu lên, nhìn A Nghiên
trong mắt có cảm xúc làm cho người ta khó có thể đoán được.
”Không thể sao?”A Nghiên bỗng nhiên ý thức được chính mình giống như nói lời không nên nói: “Ta, ta chỉ nghĩ là...”
”Không cần.” Tiêu Đạc nhìn A Nghiên thật sâu, trả lời như vậy.
”Được rồi...”A Nghiên bắt đầu cân nhắc nguyên nhân hắn cự tuyệt, nói đến cùng, hắn vẫn không đủ tín nhiệm bản thân đi?
Còn Tiêu Đạc đâu, lúc chính mình nói ra hai chữ kia rồi, liền nhìn thấy trên mặt A Nghiên có một tia thất lạc.
Nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đơn thuần, cùng với một đôi mắt trong suốt đến mức làm cho người ta liếc mắt là thấy đáy, tốt đẹp như
ánh dương rực rỡ trong ngày trời xanh chiếu xuống hồ nước. Nhưng chút
thất lạc kia hiện lên trên mặt nàng tựa như áng mây đen che khuất trời
xanh, quăng một cái bóng xuống nước.
Trong con ngươi đen sâu thẳm của Tiêu Đạc vốn làm cho người ta nhìn
không thấu dần dần nổi lên một điểm ảm đạm, hắn nhấp môi dưới rốt cục
nâng tay lên, sờ sờ tóc của nàng biểu lộ nôn nóng.
”Thực ngốc, nếu ngươi bị độc chết, ai tới nấu cho ta ăn.”
Tác giả có chuyện muốn nói: tiến vào giai đoạn yêu đương ~~~~