Đời thứ sáu A Nghiên cũng biết, mình chết dường như thực sự không thể tính trên đầu Tiêu Đạc, nếu không phải chính mình tim có tật, căn bản sẽ không chết.
Nhưng đến đời thứ bảy, lúc nàng một lần nữa gửi hồn người sống vào một đứa bé sơ sinh oa oa khóc kêu từ trong bụng mẹ chui ra, nàng thật sự bất đắc dĩ.
Thật là có chút phiền, nhiều lần như vậy, mỗi một lần đều có người kinh hỉ vây quanh, mỗi một lần đều ôm nàng khen giống hệt bộ dạng "Cha mẹ", còn khen nàng đôi mắt nhỏ có tinh thần như thế nào.
Những người này sao không thể đổi một phương thức nói chuyện khác, thế nào cứ phải ngàn bài một điệu như thế?
Bé sơ sinh cũng biết phiền nha! Lỗ tai cũng kén nghe a!
Cho nên nàng cần phải tránh Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc là đại phôi đản (đồ trứng thối) tâm cơ thâm trầm, hắn thật lắm trò, vì để cho mình chết, thật sự là các loại biện pháp đều nghĩ ra được, hơn nữa cũng không cùng một dạng.
Xem đi, đến mỹ nam kế cũng đem ra dùng!
Thật sự là — cái này còn có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn!
A Nghiên cứ như vậy thất lạc suốt một tháng, đến cười cũng không cười một chút, mãi cho đến lúc đầy tháng, nàng rốt cục nghĩ thông suốt.
chết ở đời thứ sáu kỳ thật có thể lý giải, chuyện này ít nhất cho nàng khắc sâu một giáo huấn, phòng cháy, phòng cướp, phòng Tiêu Đạc, về sau phàm là giống đực không có điểm nào dễ coi, cho dù là muỗi, cũng phải rời xa, nói không chừng chính là Tiêu Đạc biến thành.
Suy nghĩ cẩn thận nàng hé môi cười một tiếng, trong tiếng cười này, ngọt tinh thuần, không biết kinh diễm bao nhiêu lão gia phu nhân chung quanh.
Mọi người kinh hô: "Xem đứa nhỏ này, ai nói nàng không cười, nhìn xem đang cười đâu, thật sự là bộ dáng tốt!"
Từ đây, vừa mới trăng tròn mỹ danh A Nghiên truyền xa!
**************
Tiêu Đạc đi tới bên giường của mình, xem trong mắt A Nghiên rưng rưng, ngồi ngơ ngác ở đó, trong mắt một mảnh hồi ức mờ mịt, hắn nhìn nửa ngày như vậy, rốt cục hơi hơi nhíu mi, khẽ mở môi mỏng, khàn giọng hỏi: "Ngươi thực không cần đại phu sao?"
A Nghiên trong giây lát tỉnh lại từ hồi ức, dùng cặp mắt to còn trầm mê trong "Ta là bé sơ sinh đầy tháng" ngây thơ không biết, kinh ngạc nhìn Tiêu Đạc.
Rất nhanh, nàng tỉnh ngộ lại.
"Cám ơn Cửu gia, nhưng ta thực sợ đại phu!" Nói đến đây, trong lòng nàng lại nhớ tới vì bệnh tim phát tác mà chết khổ.
Lúc này đây, nàng nhất định phải độc chết hắn, hơn nữa kiên quyết không thể để mạng mình bồi theo!
Nếu nói nàng sống tám đời tiếc nuối lớn nhất là cái gì, kia nhất định là không thể tận mắt thấy nam nhân đáng giận kia chết ở trước mặt mình — nàng thậm chí không biết, hắn sau này đến cùng có chết không?
Trước kia nàng chắc chắn hắn đã chết, bị chính mình hại chết, tuy rằng so với chính mình chết chậm một ngày, nhưng đến cùng là đã chết. Nhưng bây giờ, nàng có chút không xác định.
Vì sao chính là một khối gà chiên vừng mật ong thơm ngon nàng đặc biệt điều chế có thể làm cho mình thượng thổ hạ tả, đau bụng như xoắn, nhưng hắn rõ ràng ăn nhiều như vậy lại không chút nào có tác dụng gì?
Hắn là người sao, thực là người sao?!
Tiêu Đạc hiển nhiên cũng phát hiện nàng khác thường, hắn hơi hơi cúi thân hình thon dài cao ngất, như người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ngưng mắt nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn phô ra vẻ biến ảo phong phú.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" trong thanh âm khàn khàn thậm chí mang theo vài phần nhu hòa.
"Ta nghiền ngẫm trù nghệ, mười năm tinh lực tôi luyện, mất hai cái canh giờ tỉ mỉ chế biến mới ra món gà chiên vừng mật ong,."
"Cái kia vị thật không tệ." Tiêu Đạc thật sự là cho A Nghiên mặt mũi.
"Ngươi cũng cảm thấy ăn ngon lắm a?”A Nghiên cẩn thận thử.
"Ta thực thích, ngày mai lại làm đi." Tiêu Đạc hầu kết giật giật phi thường khả nghi, dường như đang nuốt nước miếng.
"Trong phòng bếp còn lại một ít đi?”A Nghiên con mắt chuyển a chuyển tiếp tục thử.
"Không còn." Tiêu Đạc phi thường khẳng định chuyện này.
"Ân? Ta nhớ là còn một mâm...”A Nghiên nhớ rất rõ ràng a.
"một mâm đó... Cũng bị ta ăn hết." Tiêu Đạc thanh âm thấp mà thong thả, ngữ khí là vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Đều ăn a...”A Nghiên ngửa mặt nhìn hắn, không nghĩ tới cái người này tham ăn như vậy, giống hệt một tiểu hài tử tham ăn.
Theo góc độ của nàng có thể nhìn thấy cằm người này, hắn sinh ra đẹp mắt, cằm cũng có mị lực, trên đời này làm sao có thể có cái cằm đẹp mắt như vậy đâu? Đẹp mắt như vậy làm sao có thể sinh ra ở trên người kẻ thù đâu?
A Nghiên đang nhìn đến nhập thần, đột nhiên trong lúc đó nhớ tới giáo huấn đời thứ sáu, vội vàng dời ánh mắt đi, cúi đầu.
Phi, này rõ ràng là xấu, xấu đến chết!
"Cửu gia đã thích ăn, ta đây ngày mai lại làm cho Cửu gia đi!" Đương nhiên phải làm, mỗi ngày làm, mỗi ngày ăn, cho dù thân mình ngươi làm bằng sắt đúc thành, ta cũng không tin ngươi ăn không chết.
Tiêu Đạc mặt mày nổi lên mỉm cười, buồn cười nhìn A Nghiên xấu hổ trên giường.
"Chờ ngươi hết bệnh rồi nói."
Hắn còn thực săn sóc a, A Nghiên trong lòng thế nhưng nổi lên một tia cảm động.
"Ngươi hiện tại thối như vậy, còn đang bệnh, làm ra đồ ăn nhất định không thể ăn."
Kết quả hắn nói câu tiếp theo, trực tiếp dập nát bong bóng trong lòng A Nghiên.
Ta phi, vẫn là ngươi ăn cho chết đi!
"Ta sẽ bảo thôn trang lại đưa xuống mấy con gà tam hoàng ngày hôm qua."
***********************
Đêm nay, A Nghiên nhọc lòng cân nhắc tiếp tục hạ độc Tiêu Đạc như thế nào, cái "Mỉm cười mười chín ngày" đời trước kia có thể dùng lại, bất quá dược liệu điều phối không dễ dàng tìm được. Đời trước nàng là thần y, trên người tự nhiên sẽ mang theo một ít dược thảo quý hiếm kỳ lạ, đời này cũng không có cách nào lấy được.
Vì thế nàng bắt đầu phát động đầu óc, nghĩ xem sửa lại cái phối phương thế nào, chẳng sợ nhất thời không thể độc chết, cũng phải làm cho một nửa người tê liệt hoặc là tàn tật vô năng.
Tóm lại không thể để hắn đắc ý!
Như thế suy nghĩ vẻn vẹn một đêm, nàng rốt cục tỉnh lại, một đôi vành mắt biến thành màu đen.
Ra khỏi phòng, đi vào sân, người nào nhìn thấy mắt nàng đều tràn ngập kính sợ, thật giống như nàng trong một đêm có thêm ba tay sáu chân.
Ách...
Nàng nâng tay sờ sờ mặt mình: "Phát sinh chuyện gì sao?"
Trên mặt cũng không bẩn a.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu, cung kính nói: “A Nghiên cô nương, không có gì."
A Nghiên sâu sắc cảm giác được, nàng lần này nói chuyện với mình, đằng sau còn bỏ thêm hai chữ cô nương, có vẻ cực kì kính trọng, trước kia cũng không phải như vậy a.
A Nghiên nghiêng đầu đánh giá nàng: "Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi tại sao bỗng nhiên thay đổi đâu?"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời A Nghiên nói, nàng nhìn A Nghiên trong ánh mắt có một tia nghiền ngẫm: "Ta không thay đổi, chính là A Nghiên cô nương."
Lời này thật sự là quá mức huyền diệu, tràn ngập thiên cơ. Nếu A Nghiên thật sự là cô nương ngốc ở nông thôn chữ to không biết, cũng không đến mức mơ hồ.
Bất quá cũng may A Nghiên không phải.
A Nghiên lại nhìn nhìn Mạnh Hán bên cạnh cúi đầu đến nhìn cũng không dám nhìn mình, nhất thời đưa ra một cái kết luận.
Bọn họ nhất định là hiểu lầm.
Mình ngủ ở trên giường Tiêu Đạc một đêm, bọn họ nhất định cho rằng mình đã hiến thân cho Tiêu Đạc, làm nha hoàn thông phòng của hắn.
Người khác hiểu lầm cũng thôi, nhưng A Nghiên không muốn để Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hiểu lầm, rồi tưởng rằng mình muốn cướp bát cơm của nàng a.
Vì thế nàng đi qua, chân thành nói: "Hạ Hầu tỷ tỷ, sự tình không phải như ngươi nghĩ."
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt yên lặng nhìn A Nghiên nửa ngày, cuối cùng bên môi thế nhưng nở nụ cười, nhíu mày nói: “A Nghiên cô nương làm sao mà biết ta nghĩ thế nào?"
A Nghiên nghe nói như thế, bỗng chốc không nói chuyện nổi.
Loại chuyện này, càng bôi càng đen, càng giải thích người khác càng hiểu lầm, nàng lại không thể lôi kéo Tiêu Đạc bắt hắn giải thích cho người khác đi?
Cho nên A Nghiên cái gì cũng không nói, dù sao thoạt nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng không có bộ dáng tức giận, vì thế liền nói sang chuyện khác, thuận miệng hỏi: "Hôm nay Cửu gia dùng xong đồ ăn sáng sao?"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu cười nói: "Đã dùng qua, là Hà Tiểu Khởi làm đồ ăn sáng, A Nghiên cô nương còn chưa dùng đồ ăn sáng đi, ta đã phái người đi lấy."
A Nghiên nghe xong lời này, thật sự là như tắm gió xuân, nếu không tại sao cái loại âm lãnh khủng bố người khác như Tiêu Đạc thế nào cũng chỉ thích dùng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt làm thị nữ, nguyên lai nàng muốn chiếu cố một người, thật sự là sẽ làm người ta thoải mái!
—— năm đó nàng là nam nhi, sao không biết đi tìm một thị nữ tốt như vậy hầu hạ cho thoải mái đâu?
Nàng vội vã cười gật đầu: "Tốt, ta thật đúng lúc đang đói bụng đâu!"
Vừa nói đến đây, người Hạ Hầu Kiểu Nguyệt phân phó đi lấy đồ ăn sáng cũng tới, vừa thấy, nhưng hơi có chút giật mình, đều là trước đây chính mình đã từng làm cho Tiêu Đạc, có một chút phong cách sáng tạo độc đáo của chính mình, nay cũng bị bắt chước làm ra.
Trong đầu nàng hiện ra đôi mắt nhỏ quật cường của Hà Tiểu Khởi, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Người này một bộ dáng khinh thường mình, kỳ thật ngầm vụng trộm học mình đi!
Ha ha!
Dùng xong đồ ăn sáng, A Nghiên thoải mái duỗi người, tính toán tiếp tục trù tính kế hoạch to lớn "Hại chết Tiêu Đạc", ai biết Ninh Phi lại tới.
"Cửu gia phân phó ngươi đến sau núi."
"Phía sau núi? Đi làm cái gì?”A Nghiên nhớ được tình cảnh chính mình bị hắn ném vào nước đâu, không rét mà run a!
"Không biết." Ninh Phi duy nhất lộ ra ánh mắt, vẻ mặt không biết có gì, mặt nạ sắt đen lóng lánh.
"Hảo, ta hẳn là phải đi." Nếu muốn đối phó một địch nhân, đầu tiên là phải hiểu biết hắn.
A Nghiên sâu sắc cảm thấy công phu của mình trước kia không đủ.
Hiện tại nàng biết rõ núi có hổ, lại cứ hướng núi có hổ mà đi.