Một đời đó, Thiền Châu thành đại náo ôn dịch, nàng không để ý an nguy
của mình, còn tuổi nhỏ đi theo phụ thân vàoThiền Châu, cứu người, không
biết tạo bao nhiêu phúc báo, cơ hồ được người coi là ngọc nữ hạ phàm,
đemlại mĩ danh tiểu thần y Cố Nghiên.
thời điểm đó nàng kỳ thật cũng đã chờ mong, chết thì chết đi, nàng không xong, cũng chết lặng.
Nhưng mà lại chính là tại ngoài thành Thiền Châu, nàng gặp tiểu thiếu
niên phong hoa tuyệt đại kia, hai tiểu hài tử trò chuyện với nhau thật
vui.
thời điểm đó nàng thật ngu dốt a, thế nhưng không nhận ra thiếu niên
tuyệt sắc này, kỳ thật chính là cừu địch mỗi đời của nàng — nam nhân năm đời đều hại nàng thê thảm lìa trần.
Bất quá đây cũng không có gì kỳ quái, bởi vì chết năm đời, nàng vừa thấy hắn liền kinh hồn táng đảm, ở đâu có tâm tư đi thưởng thức cái gì dung
mạo tuyệt thế, cho dù thấy được khuôn mặt kia, cũng chỉ thấy âm trầm.
Thử hỏi, dù Hắc Bạch Vô Thường có đẹp đến trời, thì mấy người có thể thưởng thức đâu?
Cho nên một lần kia, nàng hồ đồ không biết cùng tiểu thiếu niên thành
bạn tốt, cũng trong lúc hai người tay cầm tay cùng nhau trở về thành,
hoảng hốt gặp một số người đông như ong vò vẽ theo tới, sau đó những
người đó rầm rầm rào rào quỳ gối trước mặt tiểu thiếu niên, miệng kêu
Cửu hoàng tử.
Lúc đó nàng vừa nghe Cửu hoàng tử, cả người liền treo lên.
”Ngươi, ngươi là Cửu hoàng tử?”
”Đúng vậy, tuy rằng ta tuổi còn nhỏ, nhưng là đến cùng sinh ở hoàng gia, Thiền Châu ôn dịch, ta cố ý thỉnh cầu phụ hoàng tiến đến tìm hiểu, vì
phụ hoàng phân ưu giải nạn, vì xã tắc mưu phúc.”
Còn tuổi nhỏ, nói đến nói đi cũng là đạo lý rõ ràng, hơn nữa ánh nắng
rất tươi sáng, đây quả thực là hoàn toàn bất đồng với Cửu hoàng tử âm
lãnh tàn bạo trong ấn tượng của nàng.
A Nghiên còn sót một tia hi vọng, thật cẩn thận thử: “Ngươi, ngươi gọi là A Nguyên?”
Hoàng tử nhỏ Tiểu Cửu lúc này đã phát hiện nàng khác thường, càng cầm
chặt tay nàng, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta nhũ danh gọi là A Nguyên, đại
danh, họ Tiêu tên Đạc.”
Thốt ra lời này xong, A Nghiên đang bị hắn cầm tay trực tiếp ngất đi rồi.
Đúng vào lúc này, phụ thân của A Nghiên cũng tới, mang A Nghiên đi, còn
Cửu hoàng tử thân là hoàng tử, cũng là có rất nhiều việc phải làm, trong lòng hắn nghi hoặc vì A Nghiên vừa rồi khác thường, bất quá đến cùng
rời đi trước, vừa lo lắng A Nghiên không hiểu sao té xỉu, vừa nghĩ chờ
lần sau lại gặp lại A Nghiên, nhất định phải hỏi cho minh bạch.
Nhưng hắn tính toán triệt để thất bại, bởi vì A Nghiên khi biết chính
mình trong lúc vô ý gặp hung thần ác sát tương lai, trực tiếp gói đồ
suốt đêm chạy trốn.
Trốn chạy đến chân trời góc biển, nàng cũng muốn.
Cho dù đây là số mệnh gặp lại, cho dù loại giãy dụa này không hề có hi
vọng, nàng cũng muốn cùng vận mệnh liều chết phản kháng đến cùng.
Từ đó, nàng bắt đầu trở nên bình thường, lưu lạc thiên nhai, hành y tế thế, lại cũng không lưu tên họ.
Nàng giống như lục bình, cũng không dám ở một chỗ quá mười ngày.
Mãi cho đến một ngày như vậy, lúc nàng lưng đeo sọt hự hự leo núi hái thuốc, một đôi quan ủng chặn đường nàng đi.
Người đến là một nam nhân tướng mạo bình thường.
”Nghe nói ngươi là thần y.”
”Ta không phải thần y.”
”Ngươi là Nghiêm Cố đi?” (lúc đó nàng đã cải danh đổi họ thành Nghiêm Cố, Nghiêm Cố, Cố Nghiên, chính là đọc ngược)
”Ta không phải Nghiêm Cố!”
”Ngươi... Là đại phu đi?”
”Không không ta không phải đại phu!”
”Vậy thuốc trên lưng ngươi?”
”Ta là người trồng thuốc, chữ to không biết lại càng không biết y thuật, đây là hái thuốc bán cho đại phu!”
Trầm mặc một lát, đối phương rốt cục nói:
”Hảo, ta đây đi tìm người khác.”
A Nghiên nhẹ nhàng thở ra.
Ai biết đối phương lại chợt xoay người, lạnh lùng nói: “Nghiêm Cố!”
A Nghiên sắc mặt đại biến, biến rồi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Gọi cái gì mà gọi?”
Đối phương cũng đã tính trước kỹ càng: “Ngươi chính là Nghiêm Cố.”
A Nghiên kiên trì nói: “Ta thực không phải.”
”Theo ta đi.”
”Không đi.”
”Không đi cũng phải đi.”
A Nghiên nghe thế, vội bỏ chạy, chạy thật nhanh, giống như phía sau có một con sói đuổi theo nàng.
Đối phương không chút hoang mang, ném ra một sợi dây thừng túm được A Nghiên.
Sợi dây thừng kia trực tiếp trói A Nghiên tại chỗ.
Mẹ nó, trực tiếp cắn một miệng cỏ.
Người này công phu rất cao, tuyệt đối không phải người bình thường a!
Đối phương thẳng tắp đi tới bên cạnh nàng:
”gia chủ ta trúng độc, cần phải có người giải độc, thỉnh cô nương thu
xếp công việc đi một chuyến. Cứu người một mạng bằng xây phù đồ bảy cấp, huống chi gia chủ ta thân phận phi phàm, nếu cô nương có thể cứu, ngày
sau chắc chắn báo ơn thật lớn.”
A Nghiên khóc không ra nước mắt, đem mặt chôn ở trong bụi cỏ không đồng ý ngẩng lên: “Ta không đi.”
Nhưng mà đối phương căn bản không nghe, túm lấy đai lưng nàng trực tiếp vội vàng chạy xuống núi.
chủ tử người này đương nhiên là oan gia mấy đời mấy kiếp của nàng, Tiêu Đạc.
Mấy năm không thấy, gặp lại Tiêu Đạc, hắn cũng đã thay đổi rất nhiều.
Khuôn mặt mơ hồ dường như có bộ dáng thiếu niên, dung mạo tuyệt đại,
ngọc thụ lâm phong, tôn quý phi phàm, nhưng mà hắn mặt mày hơi thở cũng
đã thay đổi.
Hắn trở nên đông lạnh điêu tàn, một ánh mắt cũng có thể làm cho người ta không rét mà run, cả người tản ra một loại hơi thở lạnh như băng.
hắn ngồi trên sạp, nâng con ngươi hẹp dài, ánh mắt hơi trào phúng quét về phía A Nghiên vừa vào cửa.
”Phi Tuyết, đây là thần y ngươi tìm?”
Hắn trong mắt đều là xem thường, hiển nhiên coi A Nghiên là thành bọn giang hồ bịp bợm lừa gạt.
Này cũng khó trách hắn sẽ nghĩ như vậy, lúc đó A Nghiên mặc áo choàng
màu vàng đất, bởi vì nhiều năm bôn ba bên ngoài, thậm chí lên núi hái
thuốc, trên mặt giống như trứng cháy đen nhẻm, huống chi trên bộ mặt đó
còn dính theo mấy cọng cỏ đuôi chó đung đưa.
bộ dáng này, thật sự là cùng thần y trong truyền thuyết cách nhau khá xa.
Hắn thậm chí không nhận ra đây là tiểu cô nương mười mấy năm trước hắn từng nắm tay luyến tiếc buông ra.
”Trên người ta trúng độc, sống không quá ba ngày.” Hắn nói với nàng như vậy.
Nàng cúi đầu, yên lặng nghĩ, xứng đáng...
”Trị không hết độc của ta, ngươi cũng theo ta cùng chết đi.” Lúc hắn nói như vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân lại nổi lên loại cười lạnh
trào phúng, trong con ngươi cũng có mịt mờ sâu không thấy đáy.
Lúc nghe tới chữ chết, nàng rốt cục nhịn không được ngẩng đầu lên.
Có đôi khi nàng thật là kỳ quái, đến cùng là vận mệnh thế nào, không nên để nàng cùng nam nhân này trong sinh và tử thắt một nút thắt.
Nàng ngửa mặt dũng cảm nhìn nam nhân trước mặt giống như diêm la đáng sợ:
”Vì sao ngươi muốn giết ta?”
Ngồi ở trên sạp Tiêu Đạc đột nhiên nhìn thấy trên khuông mặt trứng cháy
kia lại có một đôi con ngươi trong suốt thấy đáy,trong con ngươi đó mang theo nồng đậm không cam lòng, cứ như vậy thốt ra chất vấn.
Hắn hơi run sợ, sau đó liền nhíu mày, cười lạnh: “Bóp chết một con kiến, cần lý do sao?”
A Nghiên vì chuyện đã chết năm lần mà buồn bực, nay cố lấy dũng khí, nhưng lại được một đáp án như vậy.
Đúng vậy, bóp chết một con kiến, có đôi khi không cần thiết lý do, có lẽ chính là thuận tay, có lẽ chính là tâm tình không tốt mà thôi.
Dù sao bóp chết một con kiến là sự tình dễ dàng như vậy.
A Nghiên rầu rĩ cúi đầu, không bao giờ muốn nói thêm một câu nào nữa.
Nàng bị bắt đi giải độc chữa bệnh cho Tiêu Đạc.
Kỳ thật nàng càng muốn trực tiếp làm thịt Tiêu Đạc, nhưng chung quanh
một đám cấp dưới như hổ rình mồi xem nàng, còn có mấy đại phu muốn cùng
nàng thảo luận biện pháp giải độc, nàng nếu thực động cân não, sợ là
trực tiếp bị đâm một đao trước.
A Nghiên liền thực sự bắt đầu giải độc cho hắn, nàng đến cùng là về y
thuật rất được thiên phú, hai ngày hai đêm không ngủ, rốt cục nghiên cứu ra một biện pháp giải độc, mặc dù không triệt để giải hết độc, nhưng
cũng tạm thời không phải lo về tính mạng.
Bởi vì nàng coi như là lập công lớn, đám cấp dưới kia cuối cùng thả lỏng cảnh giác, bọn họ tôn xưng nàng là thần y, cho nàng cẩm y ngọc thực,
cũng không dám mắt lạnh đối với nàng nữa.
Nàng mượn cơ hội yêu cầu tự mình chăm sóc thân thể Cửu hoàng tử, đám cấp dưới kia cũng đáp ứng.
Nàng lúc đó thừa dịp này, bắt đầu ở trong thức ăn của Cửu hoàng tử hạ
độc mạn tính, cái loại độc này nàng đặt tên là “Mỉm cười mười chín
ngày”, ý tứ là, trúng phải độc này, có thể không chết sống qua mười
chín ngày, nhưng đến ngày thứ mười chín, nếu không dùng giải dược, như
vậy ngày hai mươi hẳn phải chết.
Nàng quyết đoán hạ loại độc này cho hắn, lặng yên không một tiếng động, không có người phát hiện.
Lúc nàng hạ độc như vậy, trong đầu cũng từng chợt lóe qua cảnh tượng tốt đẹp kia, thời điểm hắn còn nhỏ, cũng đã sinh ra tuấn mỹ tuyệt luân, cứ
như vậy dùng con ngươi ôn hòa mỉm cười nhìn nàng, nắm tay nàng, thế nào
cũng không chịu buông ra.
Bất quá một màn này rất nhanh đã bị năm đời chết thảm bao phủ hết.
Hắn đó là không giết người ta, người ta chung quy cũng vì hắn mà chết.
Chính mình hiện tại hạ độc với hắn, không oán.
Huống chi, tiểu thiếu niên từng nắm tay nàng kỳ thật đã không còn, hắn trưởng thành thô bạo, coi mạng người như cỏ rác.
Lúc hạ độc hắn một khắc kia, nàng liền triệt để bình tĩnh lại, giống như lão già bà mụ từ nay về sau ở bên người hắn.
Kia một chuỗi ngày thật sự là lòng tràn đầy hạnh phúc, xem dung nhan hắn tuấn mỹ tuyệt luân, mày kiếm bay xéo anh tuấn khí thế, cùng với hai
tròng mắt âm trầm lạnh như băng, nghĩ đến hắn không lâu sắp chết vào tay mình, nàng liền nổi lên một loại vui sướng không thể ức chế.
Một ngày lại một ngày, mặt trời mọc mặt trời lặn, nàng vẫn luôn luôn cùng hắn.
Nàng đếm trên đầu ngón tay mấy ngày còn lại, cuối cùng đếm tới ngày mười tám.
ban đêm ngày đó, cũng là một cái đêm buổi tối trời mát như vậy, hắn nằm
nghiêng ở trên sạp, nhìn trăng sáng treo cao trên trời, cũng không nói
chuyện, cứ như vậy mím môi yên lặng xem chấm nhỏ xa xôi.
A Nghiên cao hứng phấn chấn hầu hạ ở bên cạnh hắn, khóe môi không thể ức chế lộ ra nụ cười.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên mở miệng.
”Ngươi hôm nay thật cao hứng?”
”Có, có một chút...”
”Vì sao?” Hắn thanh âm bình tĩnh không gợn sóng.
”Cũng, cũng không có gì...” Này thế nhưng muốn cho nàng không biết xấu
hổ nói ra miệng, bởi vì ngươi phải chết, cho nên ta cao hứng đến độ ngủ
không yên sao?
Nàng nói không nên lời là nguyên cớ gì, bất quá cũng may, hắn không hỏi tiếp.
Vì thế nàng càng dè dặt cẩn thận, cứ như vậy cúi đầu theo dõi hắn.
Lúc này trong bụi cỏ vang lên tiếng dế kêu, ngày hè mát gió thổi qua,
trong viện yên tĩnh an tường, mà ngay trên sạp trúc, ánh trăng sáng tỏ
giống như một khối sa màu bạc phủ trên dung mạo tuyệt thế của hắn, hắn
khép hai tròng mắt lại, lông mi thon dài.
Không biết vì sao, nàng nhìn bộ dáng hắn yên tĩnh ngủ, nhưng lại cảm thấy trên khuông mặt kia có vài phần thanh lãnh tịch mịch.
Trong lòng nàng vừa khéo, lại nhớ tới thiếu niên mới mười tuổi kia.
thời điểm hắn còn nhỏ như vậy, tính tình so với hiện tại hoàn toàn không giống.
Mấy năm nay, hắn đến cùng phát sinh chuyện gì, lại biến thành bộ dáng hôm nay?
Đang lúc nghĩ như vậy, hắn hơi hơi nhếch môi mỏng, thanh âm khàn khan,
đạm thanh nói: “Nghiêm thần y, kỳ thật ngươi có đôi khi sẽ làm ta nhớ
tới một cố nhân.”
”Nga?”A Nghiên nhất thời tim đập gia tốc.
”Bất quá ngươi không phải nàng.” Hắn nói như vậy.
”Nàng, nàng hiện tại ở đâu?”A Nghiên nắm chặt góc áo, tận lực khắc chế kinh hoàng, ra vẻ bình tĩnh hỏi như vậy.
”Không biết.” Lúc hắn nói ra mấy chữ này, thanh âm bình tĩnh, không thèm quan tâm.
A Nghiên hít một hơi thật sâu, yên lặng nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Lúc này lại một trận gió thổi qua đình viện nho nhỏ này, không biết
không rõ truyền đến thanh âm hài đồng chơi đùa trong viện, theo đó còn
có mùi hoa sơn chi dễ ngửi.
Nằm ở trên sạp nam nhân bỗng nhiên như có như không nỉ non nói: “Người
ta căn bản không muốn gặp ta, ta vì sao còn phải đi tìm nàng...”
Trong thanh âm là nồng đậm cô đơn cùng bất đắc dĩ, thật giống như...
thật giống như hắn là một con chó nhỏ đáng thương, đã bị chủ nhân vô
tình từ bỏ.
A Nghiên một khắc kia, dường như nghe được tiếng tim mình vỡ ra.
Hắn phải chết.
Vĩnh viễn cũng không thấy được người hắn muốn tìm.
Một loại chất lỏng ướt át lướt qua gương mặt nàng, nàng lau đi, dĩ nhiên là lệ.
Nàng đến cùng là mềm lòng, đối với một cá sấu hung tàn lưu nước mắt sao?
Nàng thống khổ hơi ngồi xổm xuống, mặt đã không còn huyết sắc.
Ngoài nàng cùng cha mẹ, không có ai biết, nàng từ nhỏ trái tim có tật,
vốn không nên quá mức kích động, quá mừng rỡ đau buồn sẽ lấy mạng nàng.
Nàng run run môi, trong hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân kia nằm ở trên sạp trúc.
Đêm dài như nước, trăng sáng quạnh quẽ, gió thổi không lưu luyến, chỉ có liêm đăng trên mái nhà nhẹ nhàng lay động, ở trên khuông mặt hắn tôn
quý lạnh lùng rơi xuống bóng ma tịch mịch.
Hắn mệt mỏi, đang ngủ, có lẽ ngày mai sẽ không tỉnh lại.
Nàng đang thống khổ hít thở không thông, giãy dụa dùng một tia khí lực
cuối cùng, muốn chạm vào gương mặt hắn đầy tịch mịch kia, lại chung quy
không thể.
Đời này, nàng lại chết, vẫn là vì hắn mà chết.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ cũng không thể hoàn toàn trách hắn.
A Nghiên cánh tay không lực buông xuống, cả người như núi ngọc không chống đỡ nổi ngã xuống.
Trong một tia ý thức mơ hồ cuối cùng, nàng tinh tường nghe được tiếng nam nhân ngủ ở trên sạp trúc đang nỉ non.
“A Nghiên...”