*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Nghiên có được linh tính phật môn, chỉ Tiêu Đạc trước mắt này có linh hồn bị tàn phá mới có khả năng phá giải.
Tiêu Đạc tiếp nhận đao, xem kỹ một phen, lạnh nhạt hỏi: "Đây là cái gì?"
Hoắc Khải Căn cười nói: "một cây đao, là năm đó cùng vỏ kiếm A Nghiên vào lò luyện chế ra, nếu mộtngày tính mạng nàng bị đe dọa, mời ngươi dùng đao này đâm vào ngực mình, chỉ có máu trong tim ngươi mới có thể cứu nàng."
hắn nói đến đây, chỗ sâu trong đôi mắt có trầm tư: "Nếu ngươi không chịu cứu nàng, vậy để nàng chết đi."
Tiêu Đạc gắt gao nắm đao, nửa ngày sau, hắn cất đao vào trong tay áo.
"Được, ta đã biết."
Hoắc Khải Căn cười khổ: "Kỳ thật ta cũng hi vọng, cả đời này ngươi sẽ không dùng đến đao đó."
Khó được cả đời này hai người có thể hòa hợp ở chung như vậy, khiến cho A Nghiên hảo hảo mà hưởng thụ một đời đi.
Tiêu Đạc đưa tiễn Hoắc Khải Căn, nhìn theo bóng lưng dần dần biến mất, hắn cúi đầu nhìn tay áo mình.
Kỳ thật hắn không nói cho Hoắc Khải Căn, hắn sẽ không dùng đao kia, vĩnh viễn sẽ không.
Nếu lấy máu trong tim mình, mất đi tính mạng, như vậy A Nghiên vì sao phải sống một mình ở nhân thế này?
Bọn họ nên sinh tử một chỗ, sau đó lại một lần nữa cùng nhau tiến vào luân hồi.
Nên là như thế.