Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 106




Lão tộc trưởng thấy tình cảnh này thì dừng quải trượng đầu cá lại, trong miệng phát ra mấy tiếng "Tử đằng phổ kéo cổ trát" linh tinh, nghe như là chú ngữ.

Lão vừa thu lại, liền như mây tan trăng sáng, tiếng ầm vang ngừng lại, chấn động mãnh liệt cũng đình chỉ, phát sinh hết thảy vừa rồi dường như là Tiêu Đạc và A Nghiên nhìn sai.

A Nghiên nhìn Tiêu Đạc, thấy hắn nhíu mày đẹp, hai tròng mắt lợi hại nhìn chằm chằm lão tộc trưởng kia.

Nàng cúi đầu nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy chiêu số này hết sức quen thuộc, không phải là chính mình và Tiêu Đạc ở sơn động từng sử dụng sao? Nhất thời bỗng nhiên muốn cười, nàng vàTiêu Đạc dùng chiêu này hù dọa người khác, lão tộc trưởng lại dùng đúng như vậy hù dọa mình?

Nhưng mà vị lão tộc trưởng này dựa vào một cái quải trượng đầu cá, đã có thể khiến cho thần miếu chấn động không thôi, sợ là trong thần miếu này có cơ quan ám khí, nếu vội vàng xâm nhập, ngược lại sẽ bị ám toán.

Nếu không có cơ quan ám khí, thì có khả năng là đạo thuật huyền diệu. Dù sao Vọng tộc này ở ngay dưới Thượng Cổ Sơn, vì sao ngoại nhân không thể dễ dàng đi vào. Chỉ có mấy trăm thôn dân cứ như vậy thủ vệ thần miếu kỳ quái này, mấy ngàn năm vẫn không để ngoại nhân bước vào, tất nhiên là có chút bản lĩnh độc đáo.

Lập tức A Nghiên kéo kéo tay áo Tiêu Đạc, cùng ánh mắt ám chỉ, ý tứ là rời đi thôi.

Tiêu Đạc bản thân bị trọng thương, nếu cứ cậy mạnh, sợ là khiến cho thương thế tăng thêm, càng không dễ dàng khỏe lại.

Tiêu Đạc trầm mặc mím môi, nhìn chằm chằm lão tộc trưởng.

Lão tộc trưởng thản nhiên nhìn hắn, con ngươi già nua thâm thúy có quang mang làm cho người ta nhìn không hiểu.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí hết sức trầm trọng, ngay cả A Nghiên bên cạnh cũng cảm thấy ngực bức bối, hơi thở gian nan.

thật lâu sau, Tiêu Đạc nở nụ cười: "Lão tộc trưởng, đa tạ chiêu đãi, hôm nay ta đường đột vào cấm địa, nay nhận lỗi với lão tộc trưởng. Chúng ta lập tức rời đi, còn thỉnh lão tộc trưởng bớt giận."

Lão tộc trưởng nhìn chằm chằm Tiêu Đạc, cũng không có ý trách cứ, ngược lại cung kính cúi thắt lưng, như là làm một đại lễ với Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc thấy vậy, cũng cúi người đáp lại lão tộc trưởng, sau đó khẽ gật đầu, dẫn A Nghiên quay đầu rời đi.

một lần nữa từ thông đạo chui ra, A Nghiên mệt đến tê liệt ngã xuống tại chỗ.

"Xem thế này là không còn mặt mũi trở về Vọng tộc nữa, đáng tiếc những người đó có nhung hươu và các thứ tốt, cũng không mang theo mấy cái!"

Nàng chưa quên, Tiêu Đạc vẫn là người bệnh, phải điều dưỡng, bằng không đi ra ngoài gặp quân,Bắc Địch hai người đều phải chết.

Tiêu Đạc cũng như có đăm chiêu, một lát sau, nâng tay lên đặt bên môi, phát ra một tiếng kêu dài. A Nghiên đang buồn bực, liền thấy một bóng đen từ không trung bay đến, giương mắt nhìn chính là Phi Thiên.

Phi Thiên đầu tiên là bay tới, dừng trên vai A Nghiên, thân thiết cọ cọ mặt nàng.

Tiêu Đạc thấy vậy, nhướng mày, trên mặt có vẻ không vui.

Phi Thiên vội rời khỏi A Nghiên, ở bên cạnh Tiêu Đạc cọ móng lấy lòng.

Tiêu Đạc thản nhiên phân phó nói: "Trở về, tìm Sài Hỏa. Nếu hắn còn sống, liền bảo hắn đến gặp ta. Nếu đã chết, làm rõ chết khi nào, về báo cho ta."

Phi Thiên kêu ngao ngao vài tiếng, lại lưu luyến nhìn A Nghiên, rốt cục vươn người xòe cánh, lăng không bay đi, trong nháy mắt chỉ nhìn thấy một chấm đen, cuối cùng cũng biến mất trong màn đêm.

Đợi Phi Thiên đi rồi, Tiêu Đạc mới nói: "Vọng tộc này xem ra thập phần cổ quái, đời trước ngươi đã từng gặp tình huống thế này chưa?"

A Nghiên lắc đầu: "Chưa từng. Hơn nữa Thượng Cổ Sơn này, ta cũng chưa nghe nói tới bao giờ."

Những đời trước, nàng cũng từng đạp dấu chân khắp đại giang nam bắc, nhưng không biết Thượng Cổ Sơn, càng không cần nói một thôn Vọng tộc lánh đời như vậy.

Tiêu Đạc trầm tư một lát, mới thong thả nói: "tộc này có chút cổ quái, nếu chúng ta xông vào, sợ là đối phương đã chuẩn bị, phải bàn bạc kỹ hơn. Ta xem Sài Hỏa cùng Vọng tộc này có quan hệ sâu xa thâm hậu. Trước hết tra xem hắn còn sống hay không, nếu còn sống, đương nhiên dễ làm, nếu đã chết, chỉ có thể lại tính tiếp."

A Nghiên gật đầu, nhìn hắn nói: "Ngươi nói phải, thần miếu này và Vọng tộc cũng không trốn đi đâu. Nay mấu chốt là phải dưỡng thân thể rồi lại tới xem..."

Nàng nói tới đây, nhớ tới bên ngoài rối loạn, trong có nhân mã của tam hoàng tử và hoàng thượng đang đuổi giết hắn, ngoài có quân Bắc Địch nhìn hắn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

"Ngươi tính toán làm thế nào?"

Nàng có thể dự cảm, chờ hắn dưỡng tốt thương thế đi ra ngoài, tất nhiên làm chuyện lớn.

hắn tuy rằng đang thất thế nhất thời, nhưng vẫn luôn trọng chỉnh càn khôn, khiến thiên hạ này phải cúi đầu, cuối cùng vinh đăng ngai vàng, ngồi hướng nam nhìn hướng bắc, xưng đế thiên hạ.

Chỉ là, bên ngoài sẽ lại xuất hiện một hồi tinh phong huyết vũ.

Hơi hơi rũ mắt xuống, nàng khẽ thở dài ở trong lòng.

Nàng chỉ biết, hắn là một sát thần, mỗi một đời đều giết hết người bên trong để đi lên đế vị, đi một bước cũng là đao quang kiếm ảnh. Còn mình, từng là địch nhân với hắn, không phải cũng đều bi thảm chết đi sao?

Đời này, mình theo bên người hắn, cũng phải nhìn khắp thiên hạ bị giết, khiến thiên hạ này vì thế biến sắc sao?

A Nghiên trong lòng có chuyện, cũng không nói lời nào, chỉ ngơ ngác ngồi.

Tiêu Đạc thấy vậy, sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng, bên ngoài tuy có chút loạn, ta cũng sẽ thu thập xong, chỉ cần một ít thời gian thôi."

A Nghiên cũng không muốn nói tỉ mỉ chuyện trong lòng với hắn, chỉ gật gật đầu.

Hai người đỡ nhau đi ra khỏi núi, trong núi đường sá gập ghềnh, hai người đi đứng đương nhiên có chút gian nan, bất quá cũng may giúp đỡ lẫn nhau, không đến mức ngã sấp xuống. A Nghiên lo lắng thân thể Tiêu Đạc, sợ miệng vết thương hắn vỡ ra, cố ý yêu cầu đi chậm chút.

Tiêu Đạc nhìn nàng một cái, cũng không nói ra, chỉ thả chậm cước bộ.

Dọc đường đi, ngẫu nhiên thấy bên đường có chút quả dại dây leo, A Nghiên dừng lại hái, còn tìm trứng chim. Nhưng đáng tiếc là không thấy dược thảo tốt gì, nếu không hái một ít đem bán cũng có thể kiếm chút bạc.

"Ai cũng phải ăn cơm, hiện tại trên người hai ta không có bạc, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền bạc phòng thân, bằng không ăn cái gì uống cái gì?"

"Ngươi chỉ cần thế." bên môi Tiêu Đạc nổi lên chút cười, trêu tức nhìn nàng.

"Hừ, ngươi đương nhiên không hiểu, ngươi mỗi một đời đều là hoàng tử, chưa từng quan tâm chuyện củi gạo dầu muối. Ngươi nhìn ta, đều qua ngày như thế! Chỉ là kẻ đáng thương khốn cùng, thất vọng, thật vất vả làm công chúa, quý nữ cũng không được sống yên ổn qua ngày!"

Nàng oán giận như vậy, quai hàm và cổ đỏ bừng, búi tóc phía sau nhảy lên, thật sự là đáng yêu.

Tiêu Đạc nhịn không được nâng tay vuốt ve gò má nàng sinh động mềm mại: "Bằng không kiếp sau, ngươi làm nữ hoàng đế, ta làm thuộc hạ, mỗi ngày hầu hạ ngươi, cho ngươi hết giận?"

"Hừ hừ hừ, vừa nghe đã biết là không thành ý, còn nói kiếp sau cái gì!" Chuyện kiếp sau, nếu hắn nhớ được mới là lạ đấy. Đến lúc đó không bị hắn chém chết, nàng sẽ niệm một tiếng a di đà phật.

"Được, vậy đời này đi. Đời này nếu ta có thể chiếm được giang sơn, liền cho ngươi làm nữ hoàng đế." hắn hứa hẹn ra miệng.

"Vậy còn ngươi? Làm thừa tướng của ta sao?”A Nghiên nghe chủ ý này cũng không tệ —— tuy biết rằng tuyệt đối không có khả năng, nàng làm sao được làm nữ hoàng đế a.

"Ta a, đương nhiên là làm vương phu của ngươi, hôm nào cũng ngày đêm làm lụng vất vả, ban ngày giúp ngươi vất vả làm chính sự, buổi tối giúp ngươi vất vả làm giường sự... Còn ngươi, chỉ cần ở hậu cung tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ ta là được."

Nghe qua rất tốt đẹp, bất quá vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng...

A Nghiên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới hiểu được, nàng mỗi ngày tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ, thì tính là nữ hoàng đế cái gì, rõ ràng là nữ nô!

Tiêu Đạc nở nụ cười, thấy nàng bất mãn bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày tuấn mỹ hẹp dài càng nhu hòa, không còn lợi hại như xưa. Ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ lên môi nàng mềm mại, nói giọng khàn khàn: “A Nghiên, nếu có kiếp sau, chúng ta không làm nữ hoàng đế, không làm hoàng tử, chúng ta chỉ như thôn nữ, thôn phu nơi sơn dã, mỗi ngày chăm chỉ làm việc, mặt trời lặn thì về, sống ngày tháng vô tranh với đời, được không?"

Giọng hắn thanh lãnh, êm dịu khàn khàn, A Nghiên nghe ra trong giọng nói ôn nhu ấm áp, đến tâm cũng mềm nhũn.

Chuyện tới bây giờ, nàng mới biết, bao nhiêu khổ, bao nhiêu đau, hóa ra cũng có thể quên hết, chỉ cần một câu như vậy của hắn.

Nàng ngửa mặt, trong mắt mơ hồ ươn ướt, gật đầu nói: "Được, nếu có kiếp sau, chúng ta chỉ như thôn nữ, thôn phu nơi sơn dã."

Lúc này nàng nghĩ, tương lai nàng thật sẽ có thể trở thành một thôn nữ, nhưng còn hắn thì có chút không thể tưởng tượng được.

Dù sao đó cũng là chuyện thật lâu sau này, hiện tại hai người ôm nhau trong bóng đêm nơi rừng núi, tình ý nồng đậm, sầu triền miên, đúng là khó phân khó tách.

A Nghiên từng cảm thấy Tiêu Đạc thể hàn, cả người đều lạnh, bất quá giờ này khắc này, nàng lại từ trong ngực dày rộng của hắn cảm thấy một tia ấm áp.

Hóa ra hắn cũng có thể không phải là băng.

************************

Hai người một đường đi ra khỏi Thượng Cổ Sơn, bên ngoài đương nhiên là một mảnh tiêu điều, chung quanh cũng không có người ở.

"Chúng ta hiện tại nên đi đâu?"

"Trước không cần hỏi, đi theo ta là được."

A Nghiên thấy Tiêu Đạc nói đến đây nói, có bộ dáng nắm chắc, xem ra là đã tính trước kỹ càng, lập tức không hỏi.

Ai ngờ bọn họ đi về phía trước, ước chừng một canh giờ lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng gót sắt. Tiêu Đạc sắc mặt trầm xuống, lôi kéo A Nghiên nói: "Ngươi trốn đi, ta đến ứng phó bọn họ."

A Nghiên lo lắng xem vết thương của hắn: "Có thể chứ?"

Tiêu Đạc đẩy nàng ngã xuống ven đường.

Thiết kỵ rất nhanh chạy tới, quả nhiên là người Bắc Địch, những người đó đột nhiên thấy Tiêu Đạc, hết sức kinh ngạc, rất nhanh có người nhận ra, kinh hỉ hô: "Tiêu Đạc, bắt hắn!"

Nhất thời những người đó đều ra tay, Tiêu Đạc cũng không trốn, trực tiếp tung người, áo choàng huyền sắc phía sau bay lên không trung, tiếng gió phần phật. Thấy Tiêu Đạc giống như hùng ưng bay lên, tung đảo qua quân Bắc Địch, những người Bắc Địch đó đều rơi xuống ngựa, Tiêu Đạc đoạt lấy một thanh kiếm, đón đầu quét ngang.

Cái gọi là một kiếm nơi tay, hàn quang chiếu Cửu Châu, một đám quân Bắc Địch tất cả đều bị đâm trúng mi tâm, hộc máu ngã xuống.

A Nghiên theo bên cạnh, thật sự là nhìn ngây người, bất quá một lát, mấy chục mạng người đều ngã xuống đó.

Tiêu Đạc lưu loát thu hồi kiếm, lướt kiếm lên chiến bào của một người Bắc Địch, lau đi máu trên kiếm, lại lấy túi nước và lương thực từ những người đó.

Sau đó hắn mới tới nắm tay A Nghiên.

"Xem này ăn uống, ngựa cưỡi đều có."

hắn nói thật thản nhiên, A Nghiên đã có chút không chịu nổi.

Nàng không phải người cổ hủ, biết đối phương là địch nhân, hai quân giao chiến, đao thương không có mắt, đương nhiên sẽ có người chết.

Bất quá nhìn mấy chục người, chỉ khoảng nửa khắc ở trước mặt mình mất mạng, nàng còn có chút chấn động.

Xem ra một đời tướng quân kia của nàng thật sự là uổng phí, vẫn quá non...

Tiêu Đạc cũng không biết suy nghĩ trong lòng A Nghiên, hắn ôm lấy nàng, xoay người lên ngựa, quất roi phóng đi.

A Nghiên được hắn bảo hộ trong ngực, tâm thần có chút hoảng hốt, cứ đờ đẫn tựa vào trên người hắn.

Trong hoảng hốt, nàng lại nhớ tới rất nhiều điều, lưu dân nàng từng biết giờ thế nào, còn có tiểu cô nương Tiểu Linh nhi biết chuyện làm cho người ta đau lòng kia, hiện tại hết thảy ổn không?

đang nghĩ như vậy, nàng liền cảm giác được sau lưng có chút mềm nhũn ướt át truyền đến.

Trái tim A Nghiên khẽ nhúc nhích, nhất thời hiểu được.

"Ngươi, ngươi, miệng vết thương lại vỡ toang!"