Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 74-3: A Vu, ôm (3)




Editor: Quỳnh ỉn

“Dựa vào cái gì? Tất cả những gì tốt đẹp nhất đều bị ngươi chiếm đi, vì sao lúc trước không phải là ngươi đi? Vì sao người bây giờ xưng vương không phải là ta?” Mộ Thiếu Khanh vung kiếm điên cuồng chém tới Mộ Phi Chỉ, Hắc Ưng luôn âm thầm nhìn chằm chằm bốn phía, hắn đáp ứng Mộ Phi Chỉ tuyệt đối không nhúng tay vào cuộc chiến của hai người, nhưng hắn muốn bảo vệ chủ tử, để ngừa có tên âm thầm giở trò.

Lúc này Tả tướng đã bị người kéo xuống, thị vệ bốn phía cũng được dẫn đi, trong bóng đêm, hai người đứng đối diện nhau, gió đêm thổi bay tóc đen của hai người, Mộ Thiếu Khanh ra tay trước, mang theo một cỗ tức giận từ trước đến nay chưa từng có, hận không thể gom hết tức giận của cuộc đời phát tiết lên người Mộ Phi Chỉ, hắn xuống tay vừa nhanh vừa mạnh, mỗi một kiếm hắn đều đánh tới chỗ hiểm. Dĩ nhiên Mộ Phi Chỉ cũng không phải ngồi không, hiện giờ tư tưởng của Mộ Thiếu Khanh quá mức hỗn loạn, hành vi rất dã man, nhưng chỉ cần thoáng động não đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở của hắn, vì thế mấy hiệp sau, một kiếm của Mộ Phi Chỉ đâm tới xương bả vai của Mộ Thiếu Khanh, khi mũi kiếm đâm vào da thịt hắn, Mộ Thiếu Khanh chỉ nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói: “Một kiếm này, là ngươi thiếu A Vu.”

Lưỡi kiếm đâm vào xương bả vai của cánh tay phải, do Mộ Phi Chỉ liên tục áp sát, Mộ Thiếu Khanh có chút lực bất tòng tâm đứng lên, lúc này, Mộ Phi Chỉ lại đâm kiếm thứ hai, hắn lạnh lùng nói: “Một kiếm này, là ngươi nợ nàng.”

Tốc độ của hai người cực nhanh, đứng xa nhìn, chỉ thấy một đen một trắng đứng đan xen nhau, căn bản không phân rõ được ai ở nơi nào.

“Ha ha, ngươi không thể tưởng được đâu? Ta còn để lại một chiếu cuối cùng, chỉ cần hôm nay ta không rời khỏi đây, ta sẽ cho ngươi mất đi người ngươi yêu nhất, cái loại đau khổ này nhất định sẽ đau đến khắc cốt ghi tâm đấy!” Một khắc cuối cùng, khi cả người Mộ Thiếu Khanh toàn là máu nằm xuống, khóe môi của hắn cong lên nói ra một câu như vậy.

Mộ Phi Chỉ lạnh lùng nhìn một cái, mặt mũi bởi vì nhớ tới người nọ mà hơi giãn ra một chút, chỉ nghe hắn tản nhiên nói: “Giữa hai chúng ta, ta luôn thắng.”

Trận “bức vua thoái vị này” đến thời điểm cuối cùng, Mộ Phi Chỉ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Trọng một thân áo choàng đỏ sậm từ xa tiến lại gần, rất nhanh liền đi tới trước mặt hắn.

“Gia đình đế vương thật là bi ai.” Đỗ Trọng ngồi xổm xuống, lật đi lật lại mí mắt Mộ Thiếu Khanh, rất cảm thán nói.

“Để người của Thiên cơ lâu trong vòng một canh giờ yên lặng tẩy sạch tất cả các phiến đá ở trong cung, ta không muốn để nàng nhìn thấy dù chỉ là một chút hương vị của máu.” Mộ Phi Chỉ xoay người, thầm nghĩ, bản thân mình cũng nên trở về đổi quần áo, bằng không cả người đầy mùi máu tanh đi đón nàng, không biết nàng có nôn ra hay không.

“Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc nha đầu kia có chỗ nào hấp dẫn ngươi, ha ha.” Đỗ Trọng đứng ở một bên, tóc bạc tung bay, giọng nói lạnh lẽo.

“Có đôi khi, không thể khống chế được trái tim!” Mộ Phi Chỉ nói xong lời này liền không quay đầu lại, lập tức đi đến điện Thái Cực, hắn nghĩ, nàng mới rời đi chưa đến một ngày mà hắn đã bắt đầu nhớ rồi.

Một lúc lâu sau, hai chiếc xe ngựa giống nhau đồng thời rời khỏi Vương cung, chạy đi theo hai hướng, một đường xe chạy, người ở Thiên Cơ lâu ngầm đi theo sau dọn dẹp chướng ngại, xem có người theo dõi sau lưng hay không, vi thế đoạn đường này đi rất an toàn.

Lại qua thêm nửa canh giờ, hai chiếc xe ngựa đồng thời chạy ra từ ngõ hẻm, hội họp trên đường cái ở kinh đô, gió đêm không cẩn thận thổi vào làm rèm cửa sổ bay lên, làm lộ ra khuôn mắt đang nhắm mắt yên tĩnh ngủ, người này không phải Thẩm Hành Vu thì là ai?

Đúng lúc này, không biết từ nơi nào xuất hiện mấy hắc y nhân, không ngừng bắn tên, động tác rất lưu loát, chỉ nghe thấy vài tiếng vèo vèo, cả xe ngựa nhanh chóng biến thành một tổ ong vò vẽ, đương nhiên, thời gian bọn họ bắn tên không dài, bởi vì những người này đã bị người của Thiên Cơ lâu giết. Thời điểm bốn phía khôi phúc lại yên tĩnh, xe ngựa này lại chở những mũi tên đó rời đi.

Khi Mộ Phi Chỉ thu được báo cáo này, hắn đang ôm Thẩm Hành Vu không mở mắt ra được ngồi ở trên giường trong biệt viện của Hữu tướng.

“Có người mai phục muốn đánh len?” Thẩm Hành Vu nhắm mắt, có chút bối rối lẩm bẩm nói.

“Đúng, hai chiếc xe ngựa đều bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Khiếm ta mất đi người ta yêu nhất, đây đại khái là lời cuối cùng của Thiếu Khanh, chẳng qua hắn thật không ngờ, ta vốn không có đưa nàng đến Thiên Cơ lâu, mà thi thể trong xe ngựa cũng chỉ để che dấu tai mắt của người thôi.” Tuy Mộ Phi Chỉ ngồi ở trong một chiếc xe ngựa đi ra ngoài, nhưng hắn lưu lại ở nơi đó, không có trở về, bởi vậy cho dù có mai phục, cũng chỉ là hắn cố ý dẫn người ẩn núp trong bóng tối ra ngoài mà thôi.

"Cũng may, đầu óc của chàng tương đối tốt." Bây giờ đã đến giờ tý, Thẩm Hành Vu không thể nào mở mắt nổi nữa, nàng lầu bầu vài câu, sau đó không lên tiếng nữa, lúc Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, nàng đã ngủ ngon lành. Ôm lấy nàng đi vào bên trong, sức nặng trên tay cũng không bởi vì nàng mang thai mà tăng thêm, hắn nghĩ, sau khi hồi cung nhất định phải nuôi nàng mập theo một chút nữa.