Ngay khi Mộ Phi Chỉ ra khỏi thôn trở về, hắn lập tứ ra lệnh đuổi Dư Thiếu Bình, đương nhiên vị Dư Thiếu Bình bây giờ là do Đỗ Trọng dịch dung thành. Đường đường là tổng quản quân cơ doanh lại bị trói lại và bị đuổi đi, khiến cho tất cả binh lính và thám tử của quân cơ doanh bị chấn động. Nhưng vì người của Đại Lý Tự quá thiết diện vô tư, chỉ cần là người xuất hiện trên danh sách, cho dù có quyền thế ngập trời cũng không được đối xủ khác biệt. (*thiết: sắt thép, diện: mặt, vô tư: không vì lợi ích của bất cứ cá nhân nào, việc riêng. Ý cả câu nói: không thiên vị cho bất cứ ai.)
“Vương thượng ra lệnh, mọi công việc của quân cơ doanh sẽ bị phong tỏa.” Giang Thành Nghiệp thay mặt Đại Lý Tự, tay cầm thánh chỉ, đứng tại đại sảnh tuyến bố thánh chỉ trước mọi người.
Người của quân cơ doanh đưa mắt nhìn nhau, trên mặt mỗi người một vẻ, có lúng túng hoảng hốt, có người với vẻ mặt trấn tĩnh không nói câu gì. Giang Thành Nghiệp nhìn tất cả vẻ mặt của đám người đó vào trong mắt nhưng cũng không nói thêm câu gì, mang người đi ra ngoài.
…..
Ngày tiếp theo, tin tức về việc tổng quản Dư Thiếu Bình của quân cơ doanh làm trễ nải việc quân đã lan truyền khắp nơi.
Mà lúc này, trong Đại Lý Tự, Giang Thành Nghiệp ngồi ở vị trí đứng đầu đoàn thẩm phán, đang định tuyên bố mở công đường xét xử, bên ngoài vang lên âm thanh lanh lảnh của Phúc Hải: “Vương thượng giá lâm, vương hậu giá lâm!”
Giang Thanh Nghiệp nghe thấy vậy, suy nghĩ nhanh chóng, rồi đứng lên, cung kính quỳ lạy đôi nam nữ đang vào cửa.
Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đều mặc y phục hoa lệ, hai người cùng nhau đi đến, áo choàng quý giá vượt qua thềm cửa, rơi trước mắt Giang Thành Nghiệp.
“Tất cử đứng lên.” Giọng nói của Mộ Phi Chỉ trầm thấp, đầy khí phách vang lên, sau đó liền lôi kéo Thẩm Hành Vu ngồi xuống một bên, nói với Giang Thành Nghiệp: “Giang ái khanh cứ tiếp tục, cô vương và vương hậu chỉ muốn nghe chân tướng của sự việc, dù sao Dư tướng quân cũng là người được Hữu thừa tướng cất nhắc đưa lên, là người được cô vương coi trọng.”
Giang Thành Nghiệp dập đầu một cái thật mạnh, âm thanh mang theo một chút kích động nói: “Tạ ơn vương thượng.” Một vụ án lớn như vậy lại giao cho một viên quan nhỏ của Đại Lý Tự như hắn, làm sao Giang Thành Nghiệp lại không kích động cho được.
“Khai đường, mang phạm nhân Dư Thiếu Bình lên.” Một tiếng gỗ đập vào bàn vang lên, Giang Thành Nghiệp sai bảo bọn thị vệ, một lát sau, “Dư Thiếu Bình” mặc quần áo tù nhân được dẫn lên.
Hai tay “Dư Thiếu Bình” bị trói, quỳ gối phía dưới, trên mặt không có biểu tình gì, bộ dáng rất bình tĩnh.
“Dư Thiếu Bình, việc trên người thám tử quân cơ doanh phát hiện độc dược khiến người ta bị ngu ngốc, phản ứng trì trệ, ngươi muốn giải thích như thế nào về việc này? Có người tố cáo ngươi liên kết với thôn trưởng thôn Thanh Hà ép buộc thôn phụ làm chuyện bất minh, chuyện này ngươi giải thích như thế nào?” Giang Thành Nghiệp hỏi Dư Thiếu Bình. (*thôn phụ: phụ nữ của thôn.)
Giọng nói của Dư Thiếu Bình nghe qua có chút khàn khàn, hắn ta ngẩng đầu lên nhưng lại không mở mắt nói: “Một ngày ở trong tù tối tăm, cho nên lúc đi ra mắt của ta vẫn chưa thích ứng được với ánh mặt trời mãnh liệt như vậy, Giang đại nhân có thế cho ta xin một miếng vải đen để che mắt ta lại rồi sau đó tiếp tục luận tội của ta.”
Giang Thành Nghiệp suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ. Thấy Mộ Phi Chỉ gật đầu, lúc này Giang Thành Nghiệp mới sai người tìm một miếng vải đen bịt mắt “Dư Thiếu Bình”.
“Vừa rồi, những tội danh mà ta nói, ngươi có cái gì muốn giải thích hay không?” Giang Thành Nghiệp thấy hắn đã chuẩn bị xong, mới hỏi lại lần nữa.
“Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Giang đại nhân, ngươi nói ta phạm những tội này, ngài có chứng cớ gì không?” ‘Dư Thiếu Bình’ ngẩng đầu, thái độ rất ngạo mãn, hỏi Giang Thành Nghiệp.
“Mang thôn trưởng thôn Thanh Hà lên.” Giang Thành Nghiệp liếc mắt ra hiệu cho thị vệ, ngay lập tức thị vệ liền dẫn người đang chờ ở bên ngoài vào. Chỉ thấy người đó mặc một chiếc áo choàng bằng gấm màu đỏ sậm, khoảng năm mươi tuổi, tóc bạc gần hết đầu, hai mắt rất nhỏ. Bởi vì già cả cho nên hai mắt giống như hai hạt đậu treo ở trên mặt. Người này đúng là tên nam nhân lén lút cạnh giếng nước mà bọn người Thẩm Hành Vu bắt được ngày hôm qua
Ánh mắt đánh giá của Giang Thành Nghiệp từ áo choàng bằng gấm có dính chút bụi trên người thôn trưởng chuyển lên trên gương mặt xấu xí của ông ta, nhìn vào hai mắt bằng hai hạt đậu xanh của ông ta, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Thôn trưởng, loại vải may quần áo của ông rất tốt? Quần áo của quan ngũ phẩm cũng không bằng ngươi được? Theo ta được biết, hằng năm thôn Thanh Hà không đóng được nổi thuế cho triều đình, ngược lại hình như nhà ngươi sống rất tốt. Thôn trưởng, ngươi nói lại những lời khai hôm qua ngươi khai đi.”
“Ngu ngốc.” ‘Dư Thiếu Bình’ đang che giấu suy nghĩ quỳ ở bên cạnh, đột nhiên mắng thôn trưởng một câu.
“Tất cả là do hắn, là Dư tổng quản.” Thôn trưởng mặc kệ việc giải thích quần áo của mình là do tiền bạc kinh doanh da thịt đổi được, lấm la lấm lét nhìn về phía Dư Thiếu Bình, tay chỉ vào hắn nói: “Đều là do Dư tổng quản bảo ta mỗi ngày chở thôn phụ đến của hậu viện quân cơ doanh, cái gì mà trụ cột của quốc gia, đều là một lũ háo sắc.”
Thẩm Hành Vu nghe đến đó, trong lòng chấn động. Nàng vốn chỉ cho rằng đám thám tử này chỉ thừa lúc nghỉ luân phiên để ra ngoài tầm hòa vấn liễu. Thật không ngờ là do thôn trưởng mang phụ nữ đến đây. Nàng không dám tưởng tượng những thôn phụ kia có tâm tình gì trong hoàn cảnh như vậy.
“Đồ vô dụng, hôm nay đến ngươi cũng dám bán ta? Haha, xem ta đã trở thành đồ bỏ đi đung không?” ‘Dư Thiếu Bình’ nở nụ cười, giọng nói âm lãnh như gió trong đêm rằm tháng bảy, lạnh đến tận xương tủy người khác, khiến thôn trưởng kinh sợ lùi sau một bước, sau đó cúi đầu khóe môi nở nụ cười, trong lòng thầm mắng: “Đúng thế, ngươi chính là đồ bỏ đi.”
“Dư tổng quản, việc này ngươi còn chối cãi gì nữa không?” Giang Thành Nghiệp hỏi.
“Tên phế vật kia! Ngươi dám coi ta làm đá kê chân.” ‘Dư Thiếu Bình’ bị trói lại đột nhiên nhảy lên. Sắp thấy một đá của hắn gần đến thôn trưởng, bóng đen sau lưng Mộ Phi Chỉ nhanh chóng tiến lên ngăn chặn lại.
“Người đến, ngày mai vào giờ ngọ kéo hai người này ra Ngọ môn chặt đầu.” Ngay tại thời điểm Hắc Ưng bắt giữ được ‘Dư Thiếu Bình” xong, liền ra lệnh. Sau đó quay đầu nhìn Giang Thành Nghiệp nói: “Ngay hôm nay cho dán cáo thị hành quyết ra, thuận tiện cho tất cả mọi người xem xét xử.”
“Tội chết?” Thôn trưởng không dám tin tưởng, bắt đầu lớn tiếng ồn ào: “Vương thượng, tội của tiểu nhân không đáng chết, tội không đáng chết.” Tội của ông ta nhiều lắm chỉ là đồng lõa. Vì sao cũng bị chém đầu, theo luật pháp của Hoài Nam, không chỉ là lưu đày sao? Chủ tử cũng đã chuẩn bị tốt mọi chuyện cho tình huống khi ông ta bị lưu đày.
“Cô vương chính là vương pháp, cô muốn ngươi chết, ngươi không được phép sống.” Nói xong Mộ Phi Chỉ không nói thêm câu nào, dẫn Thẩm Hành Vu ra ngoài.
…….
“Hành động hôm nay của Đỗ Trọng là do ngươi bắt làm.?” Ra khỏi Đại Lý Tự. Thẩm Hành Vu hỏi hắn.
“Không làm như vậy, việc hắn ta đóng giả sẽ bị lộ.” Mộ Phi Chỉ than thở.
“Mộ Phi Chỉ, ngươi có nghĩ tới việc thôn trưởng và Dư Thiếu Bình cùng thuộc tổ chức gì không? Người phía sau bọn chúng không thể lay động được.” Đột nhiên Thẩm Hành Vu có chút lo lắng, quan hệ rắc rối khó gỡ này, cái này nối tiếp cái khác, khiến cho người ta cũng không nhìn rõ được kẻ giật dây sau cùng là ai.
“Không thể lay động? Vậy thì chém đứt, Hắc Ưng, ngươi tìm hai tên tử tù để Đỗ Trọng cải trang cho bọn chúng thành Dư Thiếu Bình và thôn trưởng. Sau đó giao thôn trưởng cho Thiên cơ lâu thẩm vấn.” Mộ Phi Chỉ nói lời này có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Tuân lệnh” Hắc Ưng lĩnh mệnh lệnh, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
“Mộ Phi Chỉ, ngươi…” Hai người đi tới trước ngự liễn, Thẩm Hành Vu đang định hỏi thị đã bị Mộ Phi Chỉ bế lên. Trước mắt mọi người xung quanh, Hoài Nam vương từ trước đến nay được mệnh danh là lạnh lùng, tàn khốc, bây giờ lại có thể ôn nhu ôm một nữ nhân lên ngự liễn. (*ngự liễn: kiệu của vua)
“A Vu, về nàng nên thay đổi cách gọi?” Mộ Phi Chỉ ôm nàng lên xe, sau đó ôm nàng ngồi trong lòng mình.
“Umh?” Suy nghĩ của Thẩm Hành Vu vẫn chưa thoát ra khỏi vụ án trên công đường vừa nãy.
“Về sau nàng phải gọi ta là phu quân, đến, kêu thử một chút nghe xem.” Mặt Mộ Phi Chỉ tiến gần đến sát Thẩm Hành Vu, chop mũi đụng vào mặt nàng, vô cùng thân thiết.
Thẩm Hành Vu thở gấp một hơi, nét mặt già nua xấu hổ đỏ lên, ngay lúc đó không biết nói cái gì cho đúng.
“Mộ Phi Chỉ, vụ án này…” Thẩm Hành Vu có một tính xấu, một khi gặp phải chuyện mà không thể nói tiếp được nữa, ngay lập tức liền thay đổi đề tài nói chuyện.
“A Vu, nàng không gọi, lập tức ta sẽ kéo mành lên để cho dân chúng trên đường coi trộm phong cảnh trong ngự liễn này thật tốt.” Mộ Phi Chỉ càng thêm tiến gần vào Thẩm Hành Vu, trên người hắn tỏa ra hơi thở nam nhân nhàn nhạt, khiến Thẩm Hành Vu gần như hít thở không thông.
Thẩm Hành Vu cúi đầu, xem xét bộ dáng thân mật giữ hai người. Nàng đang ngồi ở trên đùi của Mộ Phi Chỉ, một tay Mộ Phi Chỉ gắt gao ôm chặt nàng, một tay vô cùng thân thiết di chuyển lưu luyến trên cằm của nàng. Hai người dựa rất gần, nếu bộ dáng này bị người khác nhìn thấy, a a a, chỉ cần nghĩ đến thế thôi mặt của nàng nóng đến mức không chịu được. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải sự sủng nịnh trong mắt Mộ Phi Chỉ đang nhìn chính mình. Bị ánh mắt ôn nhu nhìn như vậy, tay Thẩm Hành Vu để trước ngực của Mộ Phi Chỉ đột nhiên nắm chặt áo của hắn, nhỏ giọng, kêu một câu đến cả mình cũng không thể tin là bản thân có thể mở miệng gọi: “Phu quân.”
Trong lòng Mộ Phi Chỉ nhảy lên một cái, toàn thân tràn ra một cảm giác khoan khoái trước nay chưa từng có. Hắn cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mê người của nàng. Trong đầu nhanh chóng nghĩ: “Nữ nhân không ăn mềm cũng không ăn cứng này chẳng lẽ bị khuất phục trước mỹ nam kế?”
Răng môi dây dưa quấn quýt, bàn tay to của Mộ Phi Chỉ xuyên qua mái tóc dày của Thẩm Hành Vu, nhỏ giọng nói: “A Vu, chúng ta thành thân đi.”