Hoàng Phủ Thần Phong suy nghĩ một đêm vẫn không
thông Chỉ Ngưng vì sao đột nhiên không để ý đến hắn nữa!
Hôm nay hắn vừa đến công ty, liền trực tiếp chạy đến văn phòng, muốn hỏi rõ
ràng ngày hôm qua trong tiệc rượu rốt cục xảy ra chuyện gì! Thế nhưng khi Hoàng
Phủ Thần Phong đến văn phòng lại không thấy thân ảnh Chỉ Ngưng. Hắn nhanh chóng
lấy điện thoại di động ra gọi cho Chỉ Ngưng, chính là cô không bắt máy.
Một lát sau, Chỉ Ngưng nhắn tin cho hắn, Hoàng Phủ Thần Phong mừng rỡ nhấn nút
xem: tổng tài, cho phép tôi xin nghỉ một ngày, anh có thể trừ vào tiền lương
tháng này, ngày mai tôi nhất định sẽ đi làm đúng giờ. Mặt khác, tôi hi vọng có
thể đem văn phòng chuyển ra bên ngoài, bởi vì tôi ở bên trong có thể sẽ ảnh
hưởng đến tổng tài, làm cho ngài cảm thấy bất tiện! Thỉnh tổng tài thành toàn!
“Shit!” Hoàng Phủ Thần Phong đọc xong tin nhắn, tức giận ném di động xuống đất,
hắn lại càng không hiểu được chuyện gì xảy ra! Thế nhưng hắn hiện tại cũng
không có biện pháp, đành phải chờ ngày mai Chỉ Ngưng đi làm rồi tính.
Hôm nay phàm là người đến văn phòng Hoàng Phủ Thần Phong, không có người nào là
không bị mắng. Bởi vậy, mọi người ở công ty đều đoán được nguyên nhân gì có thể
làm cho tổng tài tức giận như vậy, trong đó hơn phân nửa mọi người đoán là vì
Chỉ Ngưng, bởi vì hôm nay cô không đi làm, mà tổng tài vừa vặn hôm nay nổi
giận.
Cả một ngày, Hoàng Phủ Thần Phong không làm việc, hắn đang đợi đến ngày mai,
hắn hi vọng ngày mai Chỉ Ngưng nói rõ với hắn rốt cuộc nguyên nhân gì làm cho
bọn họ đột nhiên bất hòa.
Một ngày gian nan cuối cùng kết thúc, Hoàng Phủ Thần Phong ngủ ở văn phòng trên
lầu, lúc hắn làm việc bận rộn thường qua đêm ở đây. Phòng nghỉ của hắn, cái gì
nên có đều có. Hắn ngồi trước quầy bar, uống một ly lại một ly Whiskey, trong
đầu hắn xuất hiện đều là thân ảnh của Chỉ Ngưng!
8h sáng, Hoàng Phủ Thần Phong an vị ở văn phòng chờ Chỉ Ngưng. 9 rưỡi, Chỉ
Ngưng đến, cô vừa mở cửa ban công đã bị Hoàng Phủ Thần Phong kéo vào bên trong,
Hoàng Phủ Thần Phong còn đem cửa khóa lại!
“Ngưng Nhi, nói cho anh biết, vì sao mấy ngày hôm trước đột nhiên không để ý
tới anh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lửa giận của Hoàng Phủ Thần Phong bị đè
nén sắp bạo phát, hỏi Chỉ Ngưng.
“Tổng tài, không có chuyện gì xảy ra, còn có, nơi này là văn phòng, mời ngài
tôn trọng tôi. Mặt khác, ngày hôm qua tôi đã nói với ngài chuyện tôi muốn
chuyển ra khỏi văn phòng của ngài, không biết ngài suy tính thế nào?” Chỉ Ngưng
giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đáng chết! Anh nói rồi, gọi anh là Phong, ngoại trừ chuyển ra khỏi phòng làm
việc của anh, em nói cái gì anh đều đáp ứng!” Hắn gầm nhẹ.
“Được, thỉnh tổng tài đáp ứng tôi, chúng ta chỉ là quan hệ thủ trưởng cùng cấp
dưới, không có bất kỳ tình cảm riêng tư nào ở bên trong! Nếu như tổng tài không
đáp ứng, tôi đành phải từ chức.”
Hoàng Phủ Thần Phon nghĩ nghĩ, nói: “Được, anh đáp ứng em.”
“Cám ơn tổng tài thành toàn, như vậy, tôi muốn đi làm việc.” Nói xong, Chỉ
Ngưng liền vào gian phòng của mình. Kỳ thật, thời điểm nói ra như vậy, cô cũng
vô cùng khổ sở.
Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng sẽ không nói chuyện với hắn, cho nên, hắn
muốn chủ động một chút!
“Ngưng Nhi, giúp anh pha một ly cà phê.”
Nghe được mệnh lệnh của tổng tài, Chỉ Ngưng liền ra ngoài pha cà phê.
“Tổng tài, cà phê của ngài.” Chỉ Ngưng đem cà phê đặt trên bàn Hoàng Phủ Thần
Phong, xoay người muốn đi.
“Đợt chút, cà phê sao lại ngọt như vậy?” Hoàng Phủ Thần Phong cố ý lộ ra một vẻ
mặt thống khổ.
“Thực xin lỗi, tổng tài, tôi lập tức đi pha một lần nữa.” Chỉ Ngưng nhanh chóng
cầm chén cà phê ra khỏi văn phòng, cô cũng không muốn đắc tội với vị tổng tài
này.
Mười phút sau, Chỉ Ngưng lần nữa mang theo ly cà phê vào.
“Em có biết anh không uống cà phê sữa hay không?” Hoàng Phủ Thần Phong cau mày
nói.
“Thực xin lỗi, lần sau sẽ không!” Chỉ Ngưng lần nữa đi ra ngoài văn phòng tổng
tài.
Một lát sau, Chỉ Ngưng mang cà phê không sữa vào.
Hoàng Phủ Thần Phong uống một ngụm, liền bất mãn nói: “Quên đi, anh bảo thư ký
pha cho còn tốt hơn.” Hoàng Phủ Thần Phong vừa nói vừa nhìn Chỉ Ngưng, “Thư ký
Giang, pha một ly cà phê mang vào đây.”
Qua năm phút đồng hồ, thư ký Giang cầm cà phê, lắc lắc thân hình như rắn nước
bước vào.
“Tổng tài, nếu như không có chuyện gì, tôi liền đi vào trước.” Chỉ Ngưng cho
rằng Hoàng Phủ Thần Phong cùng thư ký của hắn có cái gì, cô không muốn lần nữa
thương tâm, cho nên muốn trở về gian phòng của mình.
“Được rồi! Từ nay em học thư ký Giang cách pha cà phê đi, em trở về đi!” Hoàng
Phủ Thần Phong cố ý nói với Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng không để ý đến hắn, trực tiếp trở lại phòng làm việc của mình. Mà thư
ký Giang thì đang ở một bên cao hứng, cô cho rằng Hoàng Phủ Thần Phong khen cô
pha cà phê ngon, chính là có cảm giác với cô. Cô còn chưa cao hứng xong, liền
trực tiếp ngã xuống đáy cốc, “Cô làm sao còn không đi ra ngoài? Không cần phải
nói cho tôi biết cô thực sự ngây thơ nghĩ cà phê cô pha đích thực vô cùng dễ
uống! Tôi là đang giận Chỉ Ngưng, cho nên mới nói như vậy, nói cho cô biết, cà
phê của Chỉ Ngưng pha mới là uống ngon nhất. Được rồi, cô mau đi ra ngoài, tôi
không muốn lại bị Chỉ Ngưng hiểu lầm.”
Nghe xong những lời này, Giang Như Ngọc từ trong đáy lòng càng thêm hận Chỉ
Ngưng.
Thật vất vả bị Hoàng Phủ Thần Phong tra tấn, chống đỡ qua một ngày xui xẻo. Tan
làm, Chỉ Ngưng liền lập tức trở về nhà, sợ đụng phải Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong biết ngày mai mình không thể lại cố ý tìm Chỉ Ngưng gây
phiền toái, hắn nhìn ra được hôm nay ánh mắt của Chỉ Ngưng đã lộ vẻ không kiên
nhẫn, nếu như còn tìm cô gây phiền toái, cô tuyệt đối sẽ không để ý đến hắn,
hắn cũng không muốn kết quả như vậy.
Cho nên, mấy ngày kế tiếp, Hoàng Phủ Thần Phong đều không tìm Chỉ Ngưng kiếm
chuyện, thế nhưng hắn thực căm tức bởi Chỉ Ngưng mỗi ngày đều cố ý trốn tránh
hắn. Buổi sáng, đến sớm hơn hắn, sau đó chạy vào phòng khóa cửa lại; buổi tối
tan tầm, Chỉ Ngưng đứng phía trên cửa sổ nhìn xe Hoàng Phủ Thần Phong rời đi
mới trở về; nếu có việc gì xảy ra..., Chỉ Ngưng cũng sẽ không ra ngoài nói với
hắn mà gửi thư nói cho hắn biết...
Đến ngày thứ năm, Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục không thể nhịn được nữa.