Câu lạc bộ Dạ Mị, là nơi nhân vật nổi tiếng hội
tụ. Hoàng Phủ Thần Phong là ông chủ của nơi này, mỗi ngày ngoại trừ đi làm, hắn
sẽ ở trong này buông lỏng.
Đêm nay Hoàng Phủ Thần Phong một mình buồn bực uống rượu, hiển nhiên, hắn còn
đang vì chuyện Chỉ Ngưng cự tuyệt hắn mà tức giận!
“Phong thiếu, đã lâu không gặp, sao anh không tới tìm người ta?” Tức thì, trong
ngực Hoàng Phủ Thần Phong xuất hêện một cô gái diêm dúa lẳng lơ, mùi nước hoa
nồng đậm kích thích cái mũi mẫn cảm của Hoàng Phủ Thần Phong.
Vừa vặn đêm nay còn chưa tìm ai, đúng dịp người này tự mình tới trước cửa. “Vậy
tối nay em có rảnh không?” Vừa nói vừa ôm eo cô gái.
“Đương nhiên là rảnh, chỉ cần Phong thiếu nói một câu, em khi nào cũng rảnh a!”
Hoàng Phủ Thần Phong chính là khối vàng, nếu có thể lên làm Tổng tài phu nhân,
nửa đời sau cũng không cần rầu rỉ, đương nhiên phải bắt lấy cơ hội.
Tại khách sạn quốc tế ‘phòng cho tổng thống’.
“A... Nhanh... Nhanh chút! Phong... Phong thiếu, cầu anh mau... Nhanh chút...”
Cô gái nằm dưới thân Hoàng Phủ Thần Phong không chịu được mê hoặc.
Ngay tại thời điểm cô gái đạt tới cao trào, Hoàng Phủ Thần Phong kịp thời từ
trong cơ thể cô lui đi ra. Muốn mang thai con nối dõi của hắn, cô không có tư
cách.
Lập tức, Hoàng Phủ Thần Phong lấy ra chi phiếu hắn sớm đã chuẩn bị ném vào mặt
cô gái, “Cút! Từ nay về sau không cần lại để tôi nhìn thấy.” Vung tay lên, cô
gái ngã nhào trên mặt đất nhưng không dám nhiều lời, nhặt lên quần áo bị xé,
chật vật chạy ra khỏi phòng.
Hoàng Phủ Thần Phong đứng trước cửa sổ lớn sát sàn đất, mặt không biểu tình
uống rượu Italy đỏ đã
ủ 87 năm.
Buổi sáng, Chỉ Ngưng buông lỏng thân thể mệt mỏi đến công ty, vừa vặn đụng phải
Hoàng Phủ Thần Phong: “Anh... Làm sao anh ở đây?” Chẳng lẽ hắn cũng là nhân
viên của ‘Earl’ sao?
“Như thế nào? Chẳng lẽ tôi không thể ở trong này sao? Hửh?” Hoàng Phủ Thần
Phong lộ ra một tia cười tà tà, xem ra, cô còn không biết mình là tổng tài của
công ty.
Những người khác nhìn thấy tổng tài cho tới bây giờ cũng chưa từng thoáng cười
hôm nay rõ ràng nở nụ cười, bọn họ đều cảm thấy rất nghi hoặc.
“Không... Tôi không phải ý tứ này, tôi... Tôi đi làm trước.” Nói xong, Chỉ
Ngưng bước vào thang máy, mà Hoàng Phủ Thần Phong cũng đi vào thang máy chuyên
dụng.
Chỉ Ngưng vừa ra khỏi thang máy, đã bị Hà Hàm Vân kéo qua một bên, sau đó vung
tay lên liền tát một cái vào mặt Chỉ Ngưng, lập tức, Chỉ Ngưng cảm thấy trên
mặt nóng bừng đau rát, cô còn không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra!
Hà Hàm Vân lôi tóc Chỉ Ngưng, hung dữ nói: “Tiện nhân này, cô làm sao không
biết xấu hổ như vậy? Vì sao cô muốn nói chuyện phiếm với tổng tài? Vì sao tổng
tài lại cười với cô? Cô có biết hay không? Tôi tới công ty này đã hơn hai năm
rồi, tổng tài cũng không liếc mắt nhìn tôi một cái! Chớ nói là cười với tôi.”
“Tổng... Tổng tài là ai a? Tôi... Tôi không biết!” Chỉ Ngưng bị dọa đến thanh
âm đều là run rẩy.
“Hừ! Không cần giả bộ đáng thương, ở đây không có người thương hại cô, tổng tài
của chúng ta chính là người đàn ông vừa nói chuyện phiếm với cô ở đại sảnh, như
thế nào? Cô dám nói cô không biết hắn sao??” Nói xong lại giơ tay lên muốn đánh
Chỉ Ngưng.
Ngay tại lúc tay Hà Hàm Vân hạ xuống, trong nháy mắt, một đôi thon dài tay bắt
được tay của cô. Hà Hàm Vân vừa định mắng, nhưng ngẩng đầu nhìn lên lại bị sợ
đến cháng váng: “Tổng... Tổng tài, ngài... Làm sao ngài lại đến đây?” Cô vội
vàng buông tóc Chỉ Ngưng ra.
Hoàng Phủ Thần Phong không trả lời cô, chỉ là nghiêng đầu nhìn nhìn Chỉ Ngưng,
thấy được mặt Chỉ Ngưng sưng đỏ, đừng nói hắn có bao nhiêu đau lòng. “Nói, ai
cho cô đánh cô ấy ?”
“Tổng... Tổng tài, ngài hiểu lầm, tôi... Tôi không có đánh cô ấy! Ngài... Ngài
nhất định phải tin tưởng tôi a! Tôi thật sự không đánh cô ấy!” Hà Hàm Vân không
nghĩ tới tổng tài lại giúp Chỉ Ngưng.
Hoàng Phủ Thần Phong đi đến bên người Chỉ Ngưng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt
của cô, sau đó ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực: “Có đau hay không? Không sao chứ,
không phải sợ!” (Hỏi
thừa, anh thử bị tát xem có đau ko TT_TT)
“Từ giờ trở đi, cô đã bị khai trừ, cô có thể đi!” Dám khi dễ bảo bối của hắn,
hắn nhất định sẽ không nhẹ nhàng tha thứ.
“Tổng tài, tôi... Tôi cầu xin ngài không nên khai trừ tôi, tôi có thể xin lỗi
tiểu tiện nhân kia... Không, là… Hàn tiểu thư.”
“Ba!” Hoàng Phủ Thần Phong hung hăng tát một cái lên mặt Hàm Vân: “Cô vừa mới
gọi Chỉ Ngưng là gì? Cô gọi lại một lần nữa xem.”
Tất cả mọi người thật không ngờ tổng tài của bọn họ lại phát hỏa lớn như vậy.
“Đúng... Thực xin lỗi!”
“Vô dụng, cô lập tức đi ngay, tôi không muốn gặp lại cô.” Nói xong, Hoàng Phủ
Thần Phong liền ôm Chỉ Ngưng đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài. Chỉ để
lại một đám người trợn mắt há hốc mồm.
“Anh... Anh là tổng tài của ‘Earl’ sao?” Chỉ Ngưng không nghĩ tới người tối hôm
qua cứu cô là tổng tài của ‘Earl’.
“Như thế nào? Không tin sao?”
“Không... Không phải, làm sao có thể không tin!” Chỉ Ngưng cúi đầu, không dám
nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, “A, đúng rồi! Cái kia, tổng tài, tôi làm việc ở bộ
phận thiết kế, là ở tầng dưới?” Chỉ Ngưng lúc này mới nhớ tới nguyên lai mình
đi theo Hoàng Phủ Thần Phong vào thang máy.
“Từ giờ trở đi, em là trợ lý riêng của tôi, từ nay không cần làm ở bộ phận
thiết kế!” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn khuôn mặt hồng hồng của Chỉ Ngưng, “Còn
có, gọi tôi là Phong! Biết không?”
“Ách... Cái kia, tổng tài, ở công ty gọi tên của anh hình như không tốt lắm,
còn có, tại sao phải làm trợ lý riêng của anh?”
“Gọi Phong, đây là công ty của tôi, sẽ không có người nói! Em quá thiện lương,
bị người khác đánh cũng sẽ không đánh trả, em như vậy rất dễ dàng bị khi dễ,
cho nên, em ở cùng một chỗ tôi sẽ an toàn một chút, hiểu chưa?” Hoàng Phủ Thần
Phong dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Chỉ Ngưng.
“A, đã biết! Nhưng tháng sau tôi muốn tham gia cuộc thi D&L.” Chỉ Ngưng lo
lắng bị điều chức từ nay sẽ không thể tham gia cuộc thi.
“Yên tâm, Ngưng Nhi, cuộc thi kia em vẫn có thể tham gia!” Hoàng Phủ Thần Phong
sờ sờ đầu Chỉ Ngưng.
“Thật vậy sao? Cám ơn!”
“Đối với em, cuộc thi kia quan trọng như vậy sao?”
“Uh! Tôi thật sự rất xem trọng cơ hội lần này, đối với tôi rất quan trọng, cho
nên, tôi sẽ không buông tay!” Chỉ Ngưng dùng một loại ánh mắt kiên định nhìn
Hoàng Phủ Thần Phong.
“Uh, hi vọng em cố gắng lên! Tôi sẽ ủng hộ em. Đến rồi, đi ra ngoài đi!”
Hoàng Phủ Thần Phong đưa Chỉ Ngưng tới phòng làm việc của mình, “Ngưng Nhi, từ
nay về sau em thiết kế ngay tại phòng làm việc của tôi! Chỗ này của tôi cái gì
cũng có, sẽ rất thuận tiện cho em.” Hoàng Phủ Thần Phong muốn Chỉ Ngưng luôn
luôn ở bên cạnh mình, như vậy, hắn mới có thể thấy yên tâm!
“A! Thiết kế tại phòng làm việc của anh, không tốt lắm đâu?”
“Tôi nói tốt là tốt rồi, không ai dám nói gì, được không?”
“A! Vậy được rồi! Cám ơn anh!” Chỉ Ngưng không biết Hoàng Phủ Thần Phong tại
sao phải tốt với cô như vậy.