Bọn họ đi tới phòng của Chỉ Ngưng, bên miệng Chỉ Ngưng
lộ ra tươi cười.
Hoàng Phủ Thần Phong ngồi trên ghế trước Piano, sau đó, kéo Chỉ Ngưng ngồi yên
trong ngực mình, Chỉ Ngưng ngồi xuống, mở nắp Piano, hai tay đặt ngang trên
đàn.
Những ngón tay thon dài của Chỉ Ngưng phảng phất như đang khiêu vũ, giai điệu
duyên dáng, nhịp điệu phiêu đãng cả tòa biệt thự.
Chỉ Ngưng đàn chính bài mà cô sáng tác, tên gọi ‘Mập mờ tổn thương’, đây là một
bài nhạc rất thương cảm. Đã thật lâu cô không đàn khúc này, hôm nay lại chơi,
ký ức ngày xưa từng chút một hiện về trong đầu cô, nguyên bản tâm can bình tĩnh
đã dậy sóng. Trong mắt của cô lại có nước mắt, nước mắt nhẹ nhàng lướt qua
khuôn mặt tuyệt mỹ.
Hoàng Phủ Thần Phong cảm thấy thân thể cô gái nhỏ trong ngực nhẹ nhàng run rẩy,
hắn vội vàng quay mặt Chỉ Nhưng lại, “Ngưng Nhi, làm sao em khóc?” Hoàng Phủ
Thần Phong ôn nhu lau đi nước mắt của cô.
“Không có! Chỉ là thời điểm đàn bài này, nhớ tới sự tình trước kia. Bài nhạc
này là em sáng tác, tên gọi “Mập mờ tổn thương”, lúc ấy là lúc em rất tuyệt vọng,
khi đó em cảm thấy mình không có động lực sống, khi đó em”
“Ô” không đợi Chỉ Ngưng nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền cúi đầu hôn xuống,
“Ngưng nhi, nhớ kỹ, từ nay về sau em còn có anh, em sẽ không cảm thấy cô độc
nữa, được không?”
“Cám ơn anh, Phong.” Chỉ Ngưng nghe Hoàng Phủ Thần Phong nói như vậy, hai tay
ôm chặt eo của hắn.
Hoàng Phủ Thần Phong ý thức được Chỉ Ngưng chủ động ôm chặt eo của mình, hắn
rất kích động. Hai người bọn họ cứ như vậy lẳng lặng dựa vào nhau.
Hoàng Phủ Thần Phong ôm chặt Chỉ Ngưng, giống như hơi chút buông lỏng, cô sẽ từ
trong ngực hắn chạy trốn mất.
“Được rồi, Ngưng Nhi, thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi đi! Anh còn muốn
đến thư phòng xem chút tài liệu.” Hoàng Phủ Thần Phong sợ còn không đi, sẽ
không khống chế nổi mình, cho nên mới viện cớ.
“Vâng, anh đi làm việc đi! Bất quá anh cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ
ngon!” Nói xong, còn nhẹ nhàng hôn một cái lên má Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong bất ngờ được hôn liền cao hứng đến hỏng rồi, “Uhm, ngủ
ngon! Sáng mai anh đưa em đến công ty.” Hắn cũng hôn đáp trả Chỉ Ngưng, sau đó
bước ra khỏi phòng cô.
Hoàng Phủ Thần Phong đi rồi, Chỉ Ngưng liền đứng dậy cẩn thận quan sát phòng
ngủ của mình. Cô thực rất thích gian phòng này, cả phòng cơ hồ đều là màu xanh
lam và màu trắng, chính giữa phòng là chiếc giường, chăn mền cũng là màu lam.
Trong phòng còn có một gian thay đồ, trong tủ treo đủ loại quần áo, thậm chí
ngay cả nội y đều có. Chỉ Ngưng nhìn thấy bên cạnh tủ quần áo có một tờ giấy,
trên đó viết: Ngưng Nhi, những quần áo này đều là mới, là dựa theo kích thước
của em, hi vọng em sẽ thích. Đồ đạc của em ở nhà cũng không cần lấy đến, ở đây
cái gì cũng có! Nhìn những quần áo này, Chỉ Ngưng thật cao hứng, không nghĩ tới
Hoàng Phủ Thần Phong chu đáo như vậy.
Hấp dẫn ánh mắt người ta chính là là bể cá thủy tinh, Chỉ Ngưng đứng trước bể
cá vuốt vuốt, còn nhìn thấy phòng ngủ của Hoàng Phủ Thần Phong. Phòng của hắn
đại bộ phận là màu xanh đậm.
Nằm ở trên giường, Chỉ Ngưng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đêm nay, người nào đó
vô cùng an ổn, đã rất lâu cô không ngủ ngon như vậy rồi. Xuyên thấu qua bể cá
thủy tinh, Hoàng Phủ Thần Phong nhìn cô gái nhỏ đang ngủ cũng lộ ra tươi cười.
Sáng sớm, Hoàng Phủ Thần Phong đến phòng Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng còn đang ngủ, còn
không muốn tỉnh dậy. Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve
hai má cô, Chỉ Ngưng vốn rất cạn ngủ (ý nói không ngủ sâu, dễ bị tỉnh), bị
Hoàng Phủ Thần Phong chạm vào như vậy, cô lập tức liền tỉnh, “Phong, sao anh
lại tới đây?” Bởi vì vừa tỉnh lại, cho nên thanh âm nghe có điểm khàn khàn.
“Vừa tới, vốn muốn gọi em xuống ăn điểm tâm, nhưng thấy em ngủ ngon như vậy,
không nhẫn tâm gọi em, muốn cho em ngủ thêm một chút.”
“Được, vậy anh xuống trước đi, em thay đồ xong sẽ xuống.”
“Ừ, quần áo ở trong tủ đều là đồ mới, anh cảm thấy cực kỳ thích hợp với em.”
“Vâng, em lập tức sẽ thay.”
Chỉ Ngưng thấy nhiều quần áo như vậy, ánh mắt loạn đảo, cô không biết nên mặc
bộ nào. Cuối cùng, cô chọn chiếc váy hoa liền áo, một chiếc khăn quàng cổ bằng
tơ màu tím, một dây đai lưng màu trắng cùng một đôi giày cao gót. Thay đồ xong
cô liền đi xuống lầu.
“Anh nghĩ những bộ quần áo này rất thích hợp với em, em xem! Đúng vậy a!” Hoàng
Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng đi xuống, hai mắt tỏa sáng.
“Cám ơn anh, Phong, anh suy nghĩ thực chu đáo.”
“Ăn cơm đi! Chị Lý làm bữa sáng rất ngon! Tuyệt đối sẽ không kém ngoài nhà
hàng.”
Trên bàn cơm, tràn đầy âm thanh vui vẻ, loại không khí ấm áp này thật lâu đã
không xuất hiện ở biệt thự này.
Ăn xong bữa sáng, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng đến công ty. Vấn đề của
hắn và cô đã giải quyết, kế tiếp, nên giải quyết tập đoàn Lăng thị rồi, hắn
từng nói tuyệt đối sẽ làm cho tập đoàn Lăng thị trả giá thật nhiều.