Sủng Dưỡng Nô Tỳ Ngốc

Chương 5




Khoảng cách từ lần Tiểu Thạch Đầu nói muốn đi Thiên Tương Tự dâng hương với Cung Diễm, đã cách đây ba tháng.

Nhìn tượng thần vô cùng nghiêm trang, nàng ngây ngốc không biết nên làm như thế nào, đành phải hỏi cô gái đi cùng tới.

“Nhu Lệ, dâng hương như thế nào?” Nhu Lệ là em gái của Nhu Xuân, khi Nhu Xuân về nhà đã bị bệnh lạ, không trị được mấy ngày đã mất, cho nên Nhu Lệ thay nàng trở lại làm việc.

Nhu Lệ thông minh lanh lợi, lại xinh đẹp minh diễm, cho nên quản sự liền giữ nàng lại, tiếp nhận công việc ở Diễm Thiên Điện của Nhu Xuân.

“Sao, Anh tỷ tỷ, tỷ không biết sao?” Nàng bất ngờ hỏi. Nàng mười tám tuổi, còn nhỏ hơn Tiểu Thạch Đầu hai tuổi, thực tự động mà xưng hô với nàng như vậy, không giống người khác gọi nàng là Anh cô nương.

“Ta chưa bao giờ đi đến miếu dâng hương, đây là lần đầu tiên đến.” Tiểu Thạch Đầu ngại ngùng trả lời. Diễm chủ tử của nàng luôn luôn không tin quỷ thần, cho nên trước giờ, nàng chưa bao giờ dâng hương cúng bái.

“Thì ra là thế.” Nhu Lệ nhiệt tâm chỉ nàng biết làm như thế nào. “Anh tỷ tỷ lấy nhang xong, hai tay tạo thành hình chữ thập, quỳ gối trước thần, báo tên của mình, sau đó nghĩ chuyện muốn khẩn cầu, nhỏ giọng nói cho thần nghe là được.”

Tiểu Thạch Đầu nghe xong, thành kính quỳ lạy trước tượng thần, lấy giọng nói nhỏ chỉ có chính mình nghe được mà nói.

“Thần linh trên trời, tiểu nữ tên gọi là Cung Anh, hôm nay đến để khẩn cầu thần linh phù hộ Diễm chủ tử, trong chốn giang hồ có rất nhiều người nói xấu Diễm chủ tử, nhưng thật ra hắn là người tốt, hắn làm không ít chuyện xấu, nhưng cũng làm rất nhiều việc thiện, chỉ là hắn không nói ra, cho nên không ai biết.”

Dừng lại, nàng lại tiếp tục: “Ít nhất hàng tháng hắn đều quyên năm trăm lượng bạc bố thí làm việc thiện, hắn đã cứu rất nhiều người, như Tình Nhi tỷ, Bạch Tiêu Diêu, Kỳ Ngọc Đường, bọn họ đều chịu ân cứu mạng của Diễm chủ tử, đương nhiên không chỉ như thế…”

Nàng cố gắng nghĩ, cuối cùng cũng có một chuyện để nàng nói, vì thế khẽ mở môi phấn nói, “Còn có nạn lụt lần trước ở Hoàng Hà, hắn đã mở chỗ phát lương thực, tuy rằng hắn chỉ là nhất thời vui chơi nên chạy đến mở kho lúa của thái thú, muốn nhìn bộ dáng giơ tay giơ chân của thái thú, nhưng lượng gạo này đúng là thật cứu không ít người, cho nên thỉnh thần linh phù hộ Diễm chủ tử có thể sống bình an, trường mệnh trăm tuổi, đừng giáng tai họa cho hắn.”

Nói xong hai tay nàng tạo hình chữ thập lạy lạy, trước đó còn thì thào nói nhỏ: “Nếu thật sự có tai họa, xin ngài hãy giáng xuống người ta đi, ta tình nguyện chắn tai chịu kiếp cho Diễm chủ tử, bởi vì hết thảy đều là lỗi của ta, không phải Diễm chủ tử không tốt, chuyện xấu này thật ra đều do ta làm, không phải Diễm chủ tử làm, ngài đừng đem chuyện này ghi trên đầu hắn, tính món nợ nhân quả gì.”

Cuối cùng nàng còn dập đầu vài cái mới đứng lên.

“Như vậy được rồi sao?”

“Như vậy là được, Anh tỷ tỷ vừa cầu cái gì với thần linh vậy?” Nhu Lệ thu dọn tốt vật phẩm tế bái, đi tới hỏi.

“Khẩn cầu thần linh phù hộ Diễm chủ tử.”

“Anh tỷ tỷ thật có lòng với lâu chủ.” Trước khi nàng đến đây, sớm đã nghe Nhu Xuân nhắc qua không ít chuyện ở Niễu Bạt Lâu, nhất là chuyện của Cung Diễm cùng Cung Anh, cho nên vô cùng quyen thuộc với tất cả chuyện liên quan đến bọn họ.

“Không, là Diễm chủ tử đối đãi với ta quá tốt.” Vừa ra khỏi Thiên Tương Tự, Tiểu Thạch Đầu đã tinh mắt phát hiện thân ảnh của Cung Diễm dưới tàng cây, nàng vui vẻ chạy nhanh qua. “Diễm chủ tử, sao lại ở trong này?”

“Việc ngốc của ngươi làm xong chưa?” Cung Diễm liếc mắt ngắm nàng một cái.

“Vâng, lạy tốt rồi.”

Cung Diễm đỡ nàng lên ngựa, quay qua hai gã hộ vệ Niễu Bạt Lâu đi theo để bảo vệ nàng nói: “Các ngươi về trước đi.” Nói xong liền giục ngựa rời đi.

Tiểu Thạch Đầu phát hiện hắn không phải đang đi đường về Niễu Bạt Lâu, kỳ quái hỏi: “Diễm chủ tử, chúng ta muốn đến nơi nào?”

“Mang ngươi đi một chỗ.” Hai canh giờ sau, bọn họ đi lên một ngọn núi, đi vào một chỗ bí mật trong rừng cây, nơi đó có một cái hồ nhỏ.

“Nơi này thật thanh u, hồ nước màu xanh thật đẹp.” Ánh nắng ngày hè như thiêu đốt, Tiểu Thạch Đầu nhìn phong cảnh quanh hồ, không kiềm được mà ngồi xuống, lấy tay vọc làn nước mát lạnh trong hồ, đột nhiên thoáng nhìn qua Cung Diễm đã cởi hết quần áo, trần trụi xuống nước.

“Còn không xuống dưới, phát ngốc cái gì.”

“Giữa ban ngày ban mặt, còn muốn thoát y xuống hồ…” Gương mặt nhỏ của nàng đỏ lên, làm sao cũng không dám ở nơi hoang dã như vậy mà để lộ thân thể. “Diễm chủ tử, người tẩy là được rồi, ta ở một bên giúp người xem là được.”

“Hôm nay lúc dâng hương, ngươi cầu cái gì với thần linh?” Đột nhiên hắn hỏi.

“Dạ, ta cầu thần linh phù hộ Diễm chủ tử bình an.” Nàng giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị bắt được, không dám nhìn thẳng hắn.

“Sắc mặt ngươi không tốt lắm,” Cung Diễm híp mắt cười nhìn nàng. “Không phải là nói cái gì không đúng với thần linh, cho nên cảm thấy chột dạ đi?”

Mặt nàng hơi đổi sắc.

“Ta, ta nào có.” Diễm chủ tử biết?! Làm sao có thể?

Cung Diễm đi lên kéo xiêm y của nàng xuống rồi kéo nàng xuống hồ.

“Có hay không, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết.” Hắn thổi khí bên tai nàng xong, cắn lấy vành tai nàng đùa, một bên trầm giọng nói: “Nói dối nhiều như vậy, ngang nhiên lừa gạt thần linh, ngươi không sợ a tì địa ngục chờ ngươi sao?”

“Ta, ta, ta…” Gương mặt nhỏ nhắn của nàng liền trắng bệch.

Cái đó cũng không xem là lừa gạt thần linh đi, nàng cũng không nói quá nhiều, chỉ vài câu mà thôi, ít nhất thì với nàng, Diễm chủ tử là người tốt đấy, hơn nữa năm trăm lượng bạc kia cũng là hắn cho nàng, đương nhiên cũng xem là hắn bố thí.

Cung Diễm hôn lấy cái miệng nhỏ của nàng mà trằn trọc mút lấy, bàn tay dao động quanh người nàng, trêu chọc đốt lửa.

“Diễm, Diễm chủ tử, đừng như vậy, ở bên ngoài không ổn.” Nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, tay hắn không an phận mà vỗ về, chơi đùa với thân thể nàng.

“Ngươi đã quên ngươi nói ta muốn đùa ngươi như thế nào, ngươi đều theo ý ta, hừ, hay là ngươi cũng gạt ta?” Tiếng nói trầm nhu của hắn vang lên trước ngực nàng.

“Không phải, chỉ là ban ngày ban mặt, cũng không có che phủ, chúng ta cứ như vậy ở trong hồ, không, không – a a ưm, Diễm chủ tử, a, đừng –” Nàng ôm chặt hắn, yêu kiều không thôi.

“Thực mới mẻ đây, xem ra ngươi thật thích.”

“Diễm chủ tử –” Miệng nàng trừ bỏ kêu tên hắn ra, không thể nói được cái gì khác, đương nhiên còn có tiếng rên rỉ lưỡng lự không dứt của nàng.

Sau một lúc lâu, thân mình nàng yếu ớt vô lực dựa vào hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

“Làm sao vậy?” Cung Diễm cẩn thận nhận thấy nàng không khỏe.

“Không có gì, chỉ là toàn thân không có chút sức lực nào.” Nàng uể oải nói. Từ một tháng qua sau khi vết thương của nàng khỏe hẳn, gần như là mỗi ngày hắn đều muốn nàng, mãnh liệt vô cùng, khiến cho nàng thực chịu không nổi.

Hắn ôm nàng lên bờ, phát hiện thật sự nàng có chút suy yếu, đi đến bên ngựa lấy khăn đến lau thân thể rồi mặc tốt quần áo cho nàng, cũng lấy ra quần áo cho chính mình mặc vào, hai người ngồi xuống dưới gốc cây, để cho nàng tựa vào trước ngực hắn.

“Có thể là ngâm lâu trong hồ, ngươi nghỉ ngơi trước một chút.” Cầm lấy khăn lau khô mái tóc ẩm ướt của nàng, Cung Diễm dùng tay chải mái tóc đen cho nàng.

“Diễm chủ tử!” Tiểu Thạch Đầu thấp giọng. Nàng cực kỳ yêu cách đối đãi như vậy của hắn, theo ngón tay của hắn phủ lên, tự nhiên nảy sinh một cảm giác vô cùng hạnh phúc, lấp thật đầy vào tất cả tri giác của nàng.

Đây không phải lần đầu tiên, hắn thường lau tóc cho nàng, mà mỗi lần thì trái tim của nàng sẽ luôn bị cử chỉ dịu dàng của hắn khiến cho như bay trên mây, lâng lâng đến mức quên chính mình là ai.

Nàng muốn lấy khăn lau tóc cho hắn, nhưng cả người mệt mỏi, khiến nàng lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể dựa vào người hắn, hy vọng có thể khôi phục sức lực. A… Buồn ngủ quá đi.

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi có nguyện vọng gì?” Cung Diễm khẽ hỏi bên tai nàng.

Nàng trả lời theo trực giác: “Ta hy vọng cả đời đều có thể ở bên Diễm chủ tử.” Nàng vừa trả lời xong đã buồn ngủ đến mức nhịn không được mà nhắm mắt lại.

Khẽ hôn đôi môi đỏ của nàng, Cung Diễm nói nhỏ, “Ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.”

Đáng tiếc Tiểu Thạch Đầu đã mơ màng đi vào giấc ngủ, không thể nghe hắn nói, nếu không thì nàng có thể đã hưng phấn đến nhảy dựng lên.

※※※

Liếc mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu nằm trên giường, Cung Diễm cười thật hòa ái nhìn Quỷ Kiến Ưu.

“Lời ngươi vừa nói là có ý gì?”

“Ý nghĩa như bốn chữ kia, không có hàm ý sâu sắc. Lâu chủ không hiểu sao?” Quỷ Kiến Ưu cũng trả lại cho hắn một gương mặt tươi cười hòa khí.

Ánh mắt Cung Diễm lộ ra vẻ nguy hiểm, vẫn cười tươi nói: “Quỷ Kiến Ưu, ngươi đang chỉnh ta? Hay là đang nói giỡn?”

“Không có, ta không dám.” Vẻ mặt hắn nghiêm túc trả lời.

“Nhưng ngươi nói là miệt mài quá độ, ta nghĩ là không phải ta nghe lầm, hay là ngươi lỡ lời? Quỷ Kiến Ưu.”

Hắn khẳng định lại, “Lâu chủ không nghe lầm, ta cũng không nói sai, bệnh trạng của Cung Anh quả thật là miệt mài quá độ khiến cho âm hư hỏa vượng, tốt nhất là hai tháng này nàng phải cấm dục, đừng quá mệt nhọc.”

Cung Diễm chống cằm ngồi bên giường, nhìn gương mặt đã hồng như tôm luộc của Tiểu Thạch Đầu.

“Ngươi bày mưu với hắn có phải không?”

Nàng vội vàng giải thích, “Ta không có, Diễm chủ tử.” Bị người ta nói miệt mài quá độ, nàng sớm xấu hổ đến chết, không có mặt mũi gặp người, nào dám lấy loại chuyện này ra cùng thông đồng với người khác chứ.

“Vậy nếu nói đến miệt mài quá độ, cũng phải là ta đây, làm sao có thể là nàng?” Vẻ mặt hắn chất vấn. Ánh mắt giữ chặt nàng, nắm chặt chăn không cho nàng giấu gương mặt hồng như muốn cháy rồi.

Quỷ Kiến Ưu trả lời thay nàng, “Lâu chủ, ngươi thân cường thể kiện, nội kình mạnh mẽ, trụ cột thâm hậu, cho dù hàng đêm cuồng hoan cũng sẽ không có trở ngại, nhưng thể chất Cung Anh không thể so được, không chịu nổi yêu cầu không có tiết chế.”

Cung Diễm cười đến vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Vậy Quỷ Kiến Ưu, ngươi nói cái này phải làm thế nào cho tốt? Thân mình suy yếu này của nàng, có phương pháp gì có thể chữa khỏi?”

“Ta sẽ giúp nàng điều chế một ít thuốc bổ, nhưng phương pháp để nàng hồi phục lại nhanh nhất chính là…” Quỷ Kiến Ưu nhịn cười nói: “Tốt nhất là nhẫn nại hai tháng. Được rồi, ta đi lấy thuốc để người ta mang đến cho nàng.” Nói xong hắn toàn thân rồi đi.

Ai cũng biết Cung Diễm ngoại trừ Tiểu Thạch Đầu ra, cũng không có nữ nhân khác, khi nàng bị thương, hắn đã tự động cấm dục hai tháng, lúc này lại muốn hắn hai tháng không được phép chạm vào nàng, không phải khiến cho hắn muốn phát điên hay sao, Quỷ Kiến Ưu đương nhiên phải nhanh chóng tránh đi, miễn cho bị hắn phân thây.

Đôi mắt âm u của Cung Diễm nhìn chằm chằm Tiểu Thạch Đầu trên giường, đưa tay vỗ vỗ gương mặt đỏ hồng của nàng.

Hắn thấp giọng hỏi: “Thực sự ta đã làm quá đáng như vậy sao?” Ngày hôm qua trở về, nàng nghỉ ngơi cả ngày, khí sắc vẫn không tốt, cho nên mới tìm Quỷ Kiến Ưu đến chẩn trị cho nàng, nhưng hắn tuyệt đối không dự đoán được, lại nhận được đáp án buồn cười như vậy.

Nàng thành thực gật đầu.

“Mỗi ngày người đều muốn mấy lần, hơn nữa chẳng phân biệt ban ngày hay buổi tối.” Nàng bĩu môi nói, cái này làm sao nàng có thể gặp người đây, vậy mà lại bị thần y chẩn ra là miệt mài quá độ, thực như nói nàng là một nữ tử vô cùng dâm đãng vậy.

“Ngươi phải dưỡng cho tốt thân thể này cho ta, ngay cả chút nhu cầu đó của ta mà cũng không thể thỏa mãn, ta thật không biết hòn đá như ngươi còn có thể làm gì nữa?” Âm trầm nhìn nàng, Cung Diễm phát ra tiếng nói thuần nhu, gương mặt tuấn mỹ cười đến khiến người ta hoa mắt.

“Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu kinh hoảng vội vàng ngồi dậy, đưa tay ôm chặt lấy eo hắn, vội vàng muốn chứng minh với hắn mình vẫn là người hữu dụng, “Ta không sao, Diễm chủ tử, chỉ cần Diễm chủ tử muốn… Lúc nào ta cũng có thể đáp ứng người.”

Hắn khẽ vuốt tóc nàng. “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy võ cho ngươi, hòn đá ngốc ngươi đừng để ta nhàn hạ, nếu hai tháng sau thân thể vẫn không khỏe một chút, ngươi xem ta sẽ trừng trị ngươi như thế nào.”

“Luyện võ?” Nàng ngẩn ngơ.

“Bắt đầu từ tối mai.” Nếu không thể làm tình, chỉ có thể dùng thời gian đó làm chuyện khác.

“Ta thực ngốc, có thể học được sao?” Nàng chần chờ, đem lo lắng nói ra trước. “Diễm chủ tử, người cũng biết Tiểu Thạch Đầu không quá thông minh, người không thể vì dạy ta không tốt mà tự giận mình.”

Cung Diễm mỉm cười hà khắc nói: “Ta biết tư chất của ngươi rất kém cỏi, ta cũng không có kỳ vọng gì với ngươi, ngươi chỉ cần có thể lực tốt là được.”

Thoáng nhìn quyển sách trên bàn, hắn lật lên xem một lát.

“Ngươi chính là đọc loại sách này, cho nên mới muốn đi dâng hương?”

Tiểu Thạch Đầu cúi đầu không nói. Nàng biết hắn mới không tin lời nói thiện ác có báo, báo ứng nhân quả tuần hoàn trong cuốn sách kia, đối với những cái này hắn chỉ giễu cợt, lời lẽ độc ác mà bình luận một phen.

“Ngươi nhàn rỗi như vậy, có thời gian đọc sách kỳ quái như vậy, không bằng làm một bộ quần áo cho ta.”

“Cái gì?” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu.

“Ngươi nghe rõ rồi chứ, mười ngày sau, ta muốn nhìn thấy một bộ quần áo do tự tay ngươi làm ra, có vấn đề gì không?” Hắn mỉm cười hỏi.

“Diễm chủ tử!” Tay Tiểu Thạch Đầu đổ đầy mồ hôi. Từ nhỏ nàng không học qua nữ hồng, đi theo bên cạnh hắn lại càng không có người dạy nàng, chờ đến khi hai năm nay nàng muốn học, dường như là không kịp nữa.

Nàng không phải không nghĩ đến làm cho hắn, nhưng tay nghề của nàng vô cùng vụng về, đừng nói là quần áo thanh nhã, quả thực là ngay cả nhìn cũng nhìn không được, cho nên tới bây giờ nàng cũng không dám tự bêu xấu, ít nhất nàng còn hiểu được đạo lý nên che giấu cái xấu.

Cung Diễm cười tươi nói: “Ngươi biết ý của cái gì gọi là tự tay làm đi, khó có dịp để ngươi cống hiến nho nhỏ cho ta, nói vậy ngươi sẽ không làm ta thất vọng đi?”

Đừng như vậy, Diễm chủ tử! Tiểu Thạch Đầu kêu gào trong lòng, nhưng không có can đảm nói ra.

※※※

Quỷ Kiến Ưu nghe tháy tiếng cười điên cuồng phát ra từ Thiên Lư Lý, quả thực là lúc này Bạch Tiêu Diêu cùng Kỳ Ngọc Đường đang ôm bụng, không để ý hình tượng mà cười đến không thở nổi.

“Này, hai người các ngươi kiềm chế một chút, cười đến điên cuồng như vậy, chẳng may để cho lâu chủ nghe được thì các ngươi còn dễ chịu sao.” Quỷ Kiến Ưu có lòng tốt nhắc nhở hai người kia.

Bạch Tiêu Diêu cười đến chảy nước mắt.

“Hắc, cái này thật sự là chuyện đáng cười nhất từ lúc ta sinh ra tới giờ, ha ha ha, nếu loại chuyện này truyền đi ra ngoài, không biết có người tin hay không.”

Kỳ Ngọc Đường cũng cười đến mỏi miệng.

“Bởi vì vết thương lần trước của Cung Anh, lâu chủ mới cấm dục hai tháng, lúc này lại… Chúng ta tốt nhất là nên cẩn thận chút, nam nhân chưa thỏa mãn dục vọng thì tính tình sẽ rất cáu kỉnh, cẩn thận đừng chọc giận hắn vào lúc này.”

Bạch Tiêu Diêu cười nói: “Sợ cái gì, là Cung Anh phải cấm dục chứ không phải lâu chủ, thủ hạ của ta có nhiều nữ nhân như vậy, tùy tiện tìm một người đến là giải quyết được vấn đề của lâu chủ, hoặc là có thể để chính lâu chủ tự lựa chọn.”

Quỷ Kiến Ưu lắc đầu.

“Lâu chủ không có khả năng tìm nữ nhân khác, dưới trướng kinh doanh của chúng ta thì thanh lâu cũng được tám, chín cái, nhiều năm như vậy, nhưng lâu chủ chưa bao giờ chạm vào những nữ nhân này, nếu ta nhớ không lầm, lâu chủ vẫn đợi đến khi Cung Anh mười sáu tuổi mới muốn nàng.”

Bạch Tiêu Diêu cười nói: “Trước Cung Anh cũng chưa từng thấy hắn chạm qua nữ nhân khác.”

“Ta đoán Cung Anh cũng có thể là nữ nhân đầu tiên của lâu chủ đấy, không tưởng tượng được nam nhân như hắn lại ngây thơ như vậy, nên phong hắn là thiên hạ đệ nhất tình thánh.”

“Đúng vậy, so với con bướm lạm tình như ngươi, lâu chủ không thể ngờ là mây trắng thuần khiết trên trời, ngươi thì giống như là bùn lầy trên đất mặc người ta giẫm lên.” Kỳ Ngọc Đường nhịn không được mà giễu cợt hắn.

Bạch Tiêu Diêu mở miệng cười xấu xa. “Ta là bùn lầy, vậy dân cờ bạc như ngươi xem là gì? Nam tử si tình? Sao, ba mươi vạn lượng đã chuẩn bị tốt sao? Kỳ hạn ta cho ngươi chỉ còn không đến hai mươi ngày đấy nha.”

Kỳ Ngọc Đường dùng ánh mắt giết người liếc nhìn hắn một cái.

“Bạch Tiêu Diêu, đại ân lần này của ngươi ta nhất định sẽ nhớ kỹ, lần sau nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại cho ngươi.”

“Ha ha ha, ta chờ ngươi báo ân, nhưng ngươi phải qua được cửa này trước rồi mới nói.” Hắn trả lại một ánh mắt khiêu khích.

※※※

Mấy tấm vải nằm trên bàn, trên mặt đất thì rơi xuống không ít vải hư.

“Không được, ta vẫn làm không tốt, ta thực sự rất ngốc.” Tiểu Thạch Đầu uể oải nhìn cái áo bị khâu đến lộn xộn, liên tục thở dài.

“Đừng lo, Anh tỷ tỷ, từ từ sẽ được, chuyện này không thể gấp, tỷ không phải học từ nhỏ, đương nhiên là tạm thời làm không được thuận tay.” Nhu Lệ nhẹ giọng an ủi nàng, trong mắt lại hiện lên tia cười nhạo.

“Chỉ còn lại có hai ngày, ta không thể làm kịp, nhất định là sẽ bị Diễm chủ tử phạt.”

“Đáng tiếc lâu chủ lại không cho người giúp tỷ, bằng không, muội có thể giúp Anh tỷ tỷ làm một ít.” Nhu Lệ tiếc nuối nói, rót một chén nước đến cho nàng, “Uống miếng nước nghỉ một lát đi!”

Tiểu Thạch Đầu lấy ra hai tấm ngân phiếu giao cho Nhu Lệ.

“Mấy ngày nay ta không rảnh đi ra ngoài, ngày mai muội giúp ta đem số tiền này đến Liên Hoa thiện đường được không?”

“Hai ngàn lượng! Nhiều tiền như vậy, là để bố thí cho bọn họ sao?” Nhu Lệ nhận lấy, mắt sáng ngời.

“Ừ, đại nương trong thiện đường lấy nhà của mình ra, thu dưỡng không ít cô nhi không nơi nương tựa.”

“Đây là tiền tiêu vặt của lâu chủ cho Anh tỷ tỷ?” Lúc trước nàng nghe nói không phải là năm trăm lượng sao? Sao bây giờ lại biến thành hai ngàn lượng?

Tiểu Thạch Đầu cũng không giấu diếm mà gật đầu. “Lúc trước Diễm chủ tử đều cho ta năm trăm lượng, nhưng tháng này không biết vì sao Diễm chủ tử lại đưa ta hai ngàn lượng? Muội đem hết đi đi, để cho mấy đứa nhỏ có thể ăn thêm vài món ngon, làm thêm vài bộ quần áo để mặc.”

“Anh tỷ tỷ, tỷ thật sự rất thiện lương.” Nhu Lệ cẩn thận cất ngân phiếu vào tay áo.

“Không phải ta, tất cả đều là tiền của Diễm chủ tử, làm chuyện tốt là Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu vội nói.

“Hắn đối đãi với tỷ thật tốt.” Nàng cực kỳ hâm mộ nói: “Hắn cho tỷ ngủ cùng phòng với hắn, ăn, mặc cùng với hắn, có lẽ cả thiên hạ đều không tìm được chủ tử tốt như hắn.”

Tiểu Thạch Đầu gật đầu. “Ừ, đời này chuyện ta may mắn nhất, chính là gặp được Diễm chủ tử.” Nàng cười đến gương mặt sáng lạn.

Nhu Lệ nhìn chăm chú vào món đồ trên cổ cùng cổ tay của Tiểu Thạch Đầu.

“Anh tỷ tỷ, vòng cổ phỉ thúy trên cổ tỷ, ta có thể mượn xem một chút được không? Ta chưa từng thấy qua vòng cổ đẹp như vậy, cả vật óng ánh màu xanh, từng sợi đều là dùng phỉ thuý quý giá thượng đẳng mà khảm thành.”

Tiểu Thạch Đầu do dự. “Diễm chủ tử đã dặn dò qua, vòng cổ trên cổ ta không được phép tháo xuống.”

“Vì sao?” Nhu Lệ có chút mất hứng, nghĩ nàng luyến tiếc cho nàng mượn nên mượn lời từ chối.

“Bởi vì trên gáy ta có một vết sẹo rất xấu.” Nàng khẽ đẩy ra vòng phỉ thúy che trên cổ, lộ ra vết sẹo kia.

“A!” Nhu Lệ nhớ tới chuyện nàng bị thương lúc trước. “Lâu chủ đối với Anh tỷ tỷ thật tốt, lại cố ý làm ra vòng cổ phỉ thúy quý giá như vậy để Anh tỷ tỷ che vết thương.”

Tiểu Thạch Đầu mỉm cười hạnh phúc. Đúng vậy, Diễm chủ tử đối xử với nàng thật sự rất tốt.

Nhu Lệ ngược lại nhìn vòng tay bạch ngọc trên cổ tay nàng, “Vậy chiếc vòng tay trên tay tỷ ta có thể mượn xem không?”

“Cái này có thể.” Tiểu Thạch Đầu gật đầu, tháo vòng tay xuống.

Nhu Lệ nhận lấy, ánh mắt nóng rực si mê nhìn đi nhìn lại.

“Vòng bạch ngọc này thật sự là vô cùng xinh đẹp, không chút tỳ vết nào, nhất định là rất quý báu đi?”

“Ta nghĩ là vậy.” Nàng cũng không biết giá trị thật sự.

Nhu Lệ vỗ nhẹ lên vòng tay ấm áp trắng mịn, luyến tiếc mà trả lại nàng, lại nhìn hồi lâu mới lưu luyến không rời mà trả lại.

Bất tri bất giác trời đã tối, nha hoàn phụ trách đồ ăn mang tới hai cái giỏ trúc.

“Anh cô nương, ta mang bữa tối đến đây.”

Tiểu Thạch Đầu vội vàng đặt vải dệt trên bàn sang một bên, để cho nàng đặt thức ăn trong giỏ lên bàn.

“Thúy tỷ vất vả.” Tiểu Thạch Đầu hiền lành nói.

“Không có, ta đi làm việc, sáng mai lại đến dọn.”

Chân trước nàng vừa đi, chân sau Cung Diễm đã vào tới.

“Nhu Lệ bái kiến lâu chủ.” Nàng vội vàng cúi người.

“Không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.” Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Cung Diễm liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Lâu chủ, Nhu Lệ có chuyện muốn cầu ngài.” Nàng cúi mắt không dám nhìn hắn, dịu dàng nói.

“Hử?” Cung Diễm ngồi xuống, đưa tay ôm Tiểu Thạch Đầu ngồi lên đùi mình.

Nhu Lệ hơi giương mắt lên nhìn hắn, vẻ mặt khẩn cầu nói: “Cầu lâu chủ cho Anh tỷ tỷ thêm một ít thời gian, trước kia Anh tỷ tỷ ít có cơ hội chạm vào châm tuyến nữ hồng, tạm thời còn làm chưa thuận tay, nhìn Anh tỷ tỷ đã gấp nhiều ngày như thế, Nhu Lệ thật sự không đành lòng.”

Nàng không hiểu, nam nhân tuấn mỹ xuất sắc như hắn, vì sao lại vừa ý loại nữ nhân bình thường như Cung Anh? Ít nhất tướng mạo của nàng cũng xinh đẹp hơn nàng ta, lại thông minh lanh lợi hơn nàng ta.

Khóe môi Cung Diễm cong thành nụ cười, nhìn người trong lòng.

“Ngươi muốn mấy ngày mới đủ?”

“Ta…” Tiểu Thạch Đầu trong chốc lát không ngờ Nhu Lệ lại nói vậy, có chút kinh ngạc nhìn nàng, mới nhỏ giọng trả lời, “Năm ngày.”

Cung Diễm gật đầu.

“Được rồi, vậy cho ngươi thêm năm ngày,” Hắn nắm mũi nàng nói: “Đến lúc đó ngươi đừng tìm cớ nữa cho ta.” Hắn ngẩng đầu nhìn Nhu Lệ vẫn còn đứng ở nơi đó.

Không cần hắn mở miệng, ánh mắt của hắn đã khiến Nhu Lệ biết mình không nên lưu lại, vì thế nàng vội vàng lui xuống.

“Diễm chủ tử, hôm nay ta cũng có thể không cần hay không…” Tiểu Thạch Đầu mở miệng, trước mặt là một chén canh màu đen như mực, vẻ mặt nàng đau khổ. Mấy tháng nay vì sao nàng vô cùng có duyên với chén thuốc này, thật vất vả vết thương mới tốt, bây giờ lại bị buộc uống thuốc bổ.

“Ngươi không muốn nghe lời sao?” Cung Diễm mỉm cười hỏi.

“Tiểu Thạch Đầu không dám.” Nàng đành nhận lệnh, bưng chén thuốc, nhíu mày uống xong.

Thức ăn trên bàn cũng làm hỏng cả khẩu vị của nàng, mỗi món ăn đều là dùng dược liệu hầm nấu.

Cung Diễm gắp một miếng thức ăn đút nàng.

Nàng bất đắc dĩ há miệng ăn. Xem ra, Diễm chủ tử là uống thuốc, ăn dược thiện đến nghiện.

“Ta nghĩ một biện pháp.”

“Cái gì?” Nàng ngây ngô hỏi. Không hiểu ý hắn khi đột nhiên nói ra những lời này là gì.

“Là ngươi đang cấm dục, không phải ta, đúng không?” Cung Diễm càng cười tươi hơn, hiển nhiên vì chuyện mình suy nghĩ đến mà vô cùng vui vẻ.

Nhắc đến việc này, trên mặt Tiểu Thạch Đầu liền hiện lên hai đám mây đỏ, nhưng một ý nghĩ khác trong thoáng chốc đã xuất hiện trong đầu, khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

“Diễm chủ tử, chẳng lẽ người muốn…” Nàng khàn giọng hỏi: “Tìm nữ nhân khác sao? Diễm chủ tử, ta có thể hầu hạ người, người đừng tìm người khác!”

Hai tay Tiểu Thạch Đầu ôm chặt lấy hắn.

“Cái này quả thật cũng là một phương pháp, nhưng mà, ngươi vừa nói ngươi có thể đúng không?” Cung Diễm mang nụ cười giả tạo nhìn nàng.

Nàng cuống quýt dùng sức gật đầu.

“Đúng, chỉ cần Diễm chủ tử muốn, ta lúc nào cũng có thể.” Chỉ sợ hắn thật sự không cần nàng.

“Tốt, không hổ là hòn đá ngoan của ta.” Hắn vừa lòng cúi đầu nói vài câu vào tai nàng, cười khanh khách nói: “Đã hiểu chứ? Không hiểu cũng không sao, đợi chúng ta thử xem xem, ta nghĩ…” Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay vỗ về mặt nàng, “Ngươi sẽ không làm ta thất vọng đi?”

Mặt Tiểu Thạch Đầu ầm một cái, đỏ bừng.

“Ta, ta…” Nàng ngượng ngùng đến nói không nên lời.

“Sao? Trả lời của ngươi?”

“Tiểu Thạch Đầu sẽ cố, cố hết sức thử xem, hy vọng… Sẽ không khiến Diễm chủ tử thất vọng.” Rốt cuộc nàng cũng lắp bắp hết lời.

Không bao lâu sau, trên giường là một nam tử tuấn mỹ với quần áo nửa mở đang nằm, con mắt cúi xuống giống như không được thỏa mãn, hắn kéo nữ tử nằm giữa hai chân hắn, xoay người đè nàng xuống, hung hăng hôn nàng, bàn tay thô lỗ cởi đi quần áo của nàng.

“Diễm chủ tử.” Nàng thấp giọng, không kháng cự, ngăn trở gì.

Cung Diễm bất ngờ thanh tỉnh chút ít, đẩy Tiểu Thạch Đầu đã gần như trần trụi ra, đưa lưng về phía nàng sửa lại quần áo, đi đến cửa trước. Không lâu sau, một thân hình mềm mại liền đánh vào hắn từ phía sau, tay nàng ôm chặt hắn từ phía sau.

“Buông tay.” Cung Diễm thấp giọng ra lệnh.

“Diễm chủ tử, ta có thể hầu hạ người, người đừng quan tâm lời của thần y, Tiểu Thạch Đầu không có chuyện gì, Tiểu Thạch Đầu vẫn có thể thỏa mãn Diễm chủ tử, người đừng đi tìm nữ nhân khác.” Nàng dùng hết sức ôm lấy hắn, chết cũng không chịu buông tay, sợ rằng chỉ cần buông ra, sẽ mất đi người yêu mến nhất.

Cung Diễm chậm rãi mở miệng, “Tiểu Thạch Đầu, ta bảo ngươi buông tay.”

Hai tay nàng cột chặt lại lại trước eo hắn, thân hình dán dính vào sau lưng hắn, kiên quyết cự tuyệt, “Đừng, ta không sao, Diễm chủ tử đừng đi, người muốn làm gì Tiểu Thạch Đầu cũng được cả.”

Thầm thở dài một hơi thật sâu, Cung Diễm nhẹ giọng nói: “Ngươi mặc quần áo vào trước đi.” Vốn nghĩ rằng nàng dùng tay, dùng miệng, ít nhất hắn có thể được an ủi tạm thời, ai biết rằng dục hỏa của hắn bị nàng trêu chọc càng bốc lên cao hơn.

“Diễm chủ tử?” Nàng chần chừ, sợ hắn sẽ thừa dịp lúc mình mặc quần áo sẽ rời đi.

“Còn không đi mau.” Giọng nói của hắn có chút không kiên nhẫn.

“Vâng.” Biết rõ nếu nàng không làm theo lời hắn, chỉ càng khiến hắn thêm tức giận. Tiểu Thạch Đầu vội vã quay về giường nhặt quần áo lên, lấy tốc độ cực nhanh mặc quần áo vào, đôi mắt to tròn ngay cả chớp mắt cũng không dám mà nhìn chằm chằm về người đang đưa lưng về phía nàng, sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất.

“Lại đây đi.” Cung Diễm không xoay người mà lên tiếng kêu.

Nàng nhanh chóng chạy đến bên người hắn, hắn cầm tay dẫn nàng ra ngoài.

“Diễm chủ tử, chúng ta muốn đi đâu?” Tiểu Thạch Đầu mở to mắt, sợ hãi nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của hắn.

Trên mặt Diễm chủ tử xưa nay luôn lộ vẻ mỉm cười, nhưng lúc này hắn lại khiến người ta bất an.

“Ngắm sao.” Cung Diễm đáp lại.

Chỉ chốc lát, hắn mang nàng đến một cái dốc nhỏ cách Niễu Bạt Lâu không xa, hắn cùng nàng nằm xuống trên bãi cỏ.

Tiểu Thạch Đầu tựa vào hắn, nhìn bầu trời đầy ánh sao trời, bốn phía còn có chút ánh sáng của đom đóm khi có khi không bay quanh bọn họ, trong trời đêm tràn đầy mùi hương thơm ngát nhè nhẹ, nàng ngửi thấy mùi hương cách đó không xa, dưới ánh trăng là mỹ nhân được xưng danh hoa quỳnh, lặng lẽ nở rộ thành dung mạo thuần trắng không chút nhiễm bẩn cùng hương thơm ngào ngạt.

“Đẹp quá!”

Cung Diễm cúi xuống hôn tóc nàng. “Tiểu Thạch Đầu, ngươi nhanh dưỡng thân mình tốt một chút, sao.”

“Thực xin lỗi, Diễm chủ tử, đều là Tiểu Thạch Đầu không tốt, hại Diễm chủ tử không thể thoải mí, kỳ thật người có thể không cần để ý đến lời của thần y, Tiểu Thạch Đầu có thể…” Môi nàng bị hắn dùng môi chặn lại.

Sau một lúc lâu, hắn trầm nhu mở miệng, “Ngươi không phải là muốn đi theo ta cả đời sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nhanh bị ta đùa đến hỏng như vậy sao?”

“Diễm chủ tử!” Dù cho lời của hắn có chút chua ngoa, nhưng nàng cảm nhận được là trong lòng hắn đau xót cho nàng, nàng thỏa mãn gối đầu lên hắn, thật lòng nói: “Tiểu Thạch Đầu sẽ cố gắng uống thuốc, chăm chỉ luyện võ, để thân mình dưỡng thành tráng kiện chút, không để cho Diễm chủ tử nhẫn nhịn đến khó chịu.”

“Tráng kiện?” Cung Diễm giống như nghe được lời nói buồn cười, nắm mũi nhỏ của nàng nói: “Ngươi đừng biến mình thành một đại lực sĩ dũng mãnh, hay là một bà béo cường hãn mà hù chết ta.”

“Diễm chủ tử, ta…”

“Ngươi cứ duy trì dáng người này là được, chỉ cần để cho thể chất tốt hơn, sao.”

“Chỉ cần Diễm chủ tử thích, tất cả Tiểu Thạch Đầu đều nghe lời của Diễm chủ tử.”

Ngón tay hắn sủng nịch xoa mày, mũi, mắt, môi của nàng. Gió thổi chầm chậm, nàng dần dần ngủ say trong lòng hắn với vẻ mặt hạnh phúc.

Cung Diễm ôm nàng trở về phòng, để cho nàng ngủ yên trên giường, mà dục hỏa khó nhịn lại dày vò hắn, trong đêm dài này, đành phải đi đến tiền đình của Diễm Thiên Điện, ra sức luyện võ, phát tiết cho hết tinh lực dư thừa trên người.

Đời này hắn còn chưa chăm chỉ như vậy bao giờ, mấy ngày qua, hàng đêm hắn đều dùng cách này để tiêu hao thể lực, mới có thể ức chế dục hỏa thiêu đốt, còn tiếp tục như vậy, không đến hai tháng, vốn đã có ít người có thể đánh lại hắn, chỉ sợ cuối cùng cũng khó mà có địch thủ đi.

Nhưng hắn tình nguyện nằm trên giường mềm mại ôm lấy Tiểu Thạch Đầu của hắn, làm chuyện ân ái, cũng không muốn sống trong ngày tốt cảnh đẹp như vậy, làm hỏng sinh mệnh.

Nếu hòn đá này không xông vào cuộc sống của hắn, cuộc đời này chắc hắn cũng sẽ không nếm thử mùi vị của nam nữ hoan ái, cá nước thân mật này, bởi vì sinh sống mười lăm năm trong Lại bộ thượng thư phủ, biết đến nam dâm nữ đãng, nam đạo nữ xướng, hắn đã nhìn thấy nữ nhân lộ ra vẻ giả tình giả ý, thủy tính dương hoa, âm độc dối trá này nọ. Về sau nếu không phải vì không biết Tiểu Thạch Đầu là nữ trước, liền thật lòng tiếp nhận nàng, chỉ sợ hắn đã sớm không chút lưu tình mà vứt bỏ nàng. Ai biết hòn đá này lại trong lúc bất tri bất giác mà càng lúc càng quan trọng với hắn, thậm chí chỉ bởi vì người khác gọi nàng một tiếng là què, nhìn thấy trên mặt nàng hơi hiện ra chút thương tâm, mà mang nàng lên núi Đoạn Hồn.

Bốn năm trước, nhìn thấy nàng nói cười với một gã hộ vệ, hắn càng nhìn càng chói mắt, không những đuổi đi hộ vệ kia, đêm đó hắn liền đòi lấy tấm thân xử nữ của nàng, nàng cũng không phản kháng mà ngoan ngoãn giao ra. Đã biết mình chính là ông trời của nàng, là tất cả của nàng, nhưng hắn lại tuyệt không muốn nàng hiểu được hắn đã đáp lại tất cả tình ý giống như nàng, hắn không cho nàng danh phận, vẫn chỉ đem nàng trở thành nô tài của chính mình, đó là bởi vì hắn muốn trừng phạt nàng, vậy mà lại khiến cho hắn động chân tình, khiến cho trên đời này có người ràng buộc hắn, có người khiến hắn muốn cẩn thận quý trọng, che chở.