Chốc lát sau, Liễu Nguyệt Phi đã đổi xong quần áo bước ra, nàng lúc này mặc áo ngủ hiện đại sửa thành bảo thủ một chút mà lúc trước đã nhờ Thanh Nhi làm.
Hoa Khanh Trần thấy nàng khôi phục tướng mạo sẵn có, tâm tình càng thêm thoải mái, vẫn là khuôn mặt này nhìn thuận mắt hơn.
Nhìn thêm vài lần nữa, sau đó lắc lắc đầu. Đồ nhi này từ nhỏ đã vô cùng cổ quái, loại quần áo này được nàng gọi là đồ ngủ, hắn cũng đã thấy rất nhiều lần! Bước lên kéo nàng đi ăn cơm “Đói bụng rồi chứ, mau ăn một chút, khoảng thời gian này chắc không có nghỉ ngơi tốt?”
Liễu Nguyệt Phi ngồi bên cạnh Hoa Khanh Trần, nhìn đầy bàn đồ ăn, bụng cũng kêu vài tiếng, trên đường đi cho dù đã ăn sạch sẽ gà mang theo, so ra cũng còn kém bữa ăn này. Từ trưa đến giờ nàng vẫn chưa ăn, đúng là đã đói bụng.
Hiện tại nhìn đầy một bàn đồ ăn mình thích, nàng liền vùi đầu vào lòng Hoa Khanh Trần làm nũng “Vẫn là sư phụ yêu ta nhất!”
Hoa Khanh Trần nhìn cái đầu nhỏ trong lòng, vuốt tóc Liễu Nguyệt Phi, đau lòng nói “Đói bụng liền ăn đi!”
“Dạ được!” Liễu Nguyệt Phi lập tức nảy lên, vùi đầu chiến đấu với cơm chiều.
“Nghe nói Lâm Bình Chi được cứu đi rồi?” Hoa Khanh Trần nhìn tướng ăn của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng càng thêm thoải mái, này mới là thiên hạ bảo bối của hắn.
“Dạ, còn là một cao thủ!” Liễu Nguyệt Phi vừa ăn vừa trả lời, nói vậy việc này Cực Thiên cũng đã báo cho sư phụ!
Hoa Khanh Trần híp mắt suy nghĩ xem ở thế giới này còn có ai có thể cứu người đi từ tay đồ đệ của hắn?
“Bản đồ của sơn trang ta đã để Cực Thiên cùng Diệt Thiên đi tìm! Bất quá, ta thật không biết sơn trang có bản đồ gì!” Hoa Khanh Trần giải thích, nói cho Liễu Nguyệt Phi hắn đã an bài người đi làm.
“Câu thơ kia, âm dương luân hồi, trăm sông đổ biển. Ta thật không hiểu là có ý tứ gì?” Liễu Nguyệt Phi vừa ăn vừa nói, chỉ có ở trước mặt Hoa Khanh Trần nàng mới thừa nhận chính mình ngốc. Nàng là sinh viên khoa Lý, văn chương gì gì đó đều không hiểu được.
“Không vội, từ từ nghĩ!” Hoa Khanh Trần nói xong liền ngã cho Liễu Nguyệt Phi chén nước, rất sợ nàng ăn đến bị nghẹn.
~
Vì diễn trò, buổi tối Liễu Nguyệt Phi tất nhiên cũng là cùng Hoa Khanh Trần ngủ, dù sao ngủ chung nhiều năm như vậy, cũng không còn e lệ nữa, bất quá sư phụ ôm ấp chính là thoải mái, ngủ một giấc thẳng đến hừng đông!
Sáng sớm, Hoa Khanh Trần đã chuẩn bị vào triều, vốn Hoàng đế muốn thả cho hắn mấy ngày, nhưng vì chuyện ba Trắc phi kia nên Hoa Khanh Trần tiến cung cho Hoàng đế chút khó khăn.
Mà Liễu Nguyệt Phi bên này vừa khéo rời giường, để Thanh Nhi Hoàng Nhi lúc mang nước đến cho nàng rửa mặt cũng mang một ít máu gà nhỏ lên giường. Thanh Nhi Hoàng Nhi đối với chuyện này còn có chút thẹn thùng, còn Liễu Nguyệt Phi da mặt dày không thèm để ý mặc quần áo vào.
Vừa rửa mặt xong đã nghe nói tam phi đến tìm nàng! Được, điểm tâm không cần ăn, trước đối phó ba người này đi! Sân của nàng là Mai viện, để Thanh Nhi mời bọn họ vào sảnh trước, nàng sẽ ra hầu sau.
Bước một bước vào phòng khách liền nghênh đón ba ánh mắt. Ánh mắt tàn nhẫn vô cùng đến từ một nữ tử toàn thân đỏ rực, nữ tử này mặt trái xoan, mắt tam giác giống y như hồ ly, trên là áo bó sát có thêu hoa hồng, dưới là váy thêu hoa rơi màu xanh, bên hông dùng tơ vàng kết thành một cái nơ bướm thật to, tóc mai buông xuống cắm một cây trâm phượng ngọc bích nghiêng nghiêng, thân thể thon dài yêu diễm câu hồn phách người. Nhìn bộ dáng, Liễu Nguyệt Phi liền biết đó là Đường Hương Nhã, đương kim đệ nhất tài nữ, phụ thân là Hàn lâm viện Học sĩ, quả nhiên tư thái cao ngạo, trong mắt không nhìn được người khác.
(R: suy nghĩ lúc edit: giống cái đèn giao thông quá vại, đỏ vàng xanh:v).
Ánh mắt nữ tử bên cạnh lại lạnh nhạt hơn nhiều, áo màu lục bích, váy dài màu xanh có thêu hoa rơi mờ ảo, thân khoác áo sa mỏng xanh biếc, vai như cắt gọt, thắt lưng như tố, da thịt nõn nà, khí chất tựa lan, kiều mỵ không xương lại mấy phần xinh đẹp. Xem khí chất này, hẳn là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư, Triệu Nhu Nhi, quả thực rất nhu*.
(R: nhu: mềm mại, nhu hòa).
Một nữ tử khác, mị hàm xuân thủy, gương mặt nõn nà, áo trắng thêu mẫu đơn, váy dài uốn lượn thêu trăm hoa, khoác áo sa mỏng, thật đúng là đáng yêu mềm mại. Này hẳn là nữ nhi của trấn quốc Tướng quân, Đỗ Chân Chân!
Lúc Liễu Nguyệt Phi đánh giá ba người, đồng dạng bọn họ cũng đánh giá nàng, nhìn thoáng qua nhau một chút liền dời tầm mắt, giống như chuyện vô lý lúc trước chưa hề xảy ra.
Liễu Nguyệt Phi một bộ dáng chủ nhân ngồi xuống chủ vị, nói với ba người“Ba vị tỷ tỷ cũng thật sớm a, muội muội tối hôm qua mệt muốn chết rồi mới để các vị tỷ tỷ đợi lâu!”
Một câu này vừa nói xong, ngay cả nha hoàn của ba người cũng đều đỏ mặt. Thanh Nhi Hoàng Nhi ở một bên cũng có chút ngượng, được, thiếu chủ của các nàng đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.
Đường Hương Nhã hừ một tiếng, trong lòng cực kì khinh bỉ, quả thực Bắc Sát là mọi rợ, loại chuyện này cũng có thể nói ra miệng.
Liễu Nguyệt Phi biểu cảm ba người, thấy các nàng đều không nói chuyện, liền tiếp tục “Ba vị tỷ tỷ ăn sáng chưa? Nếu không ăn ở Mai viện luôn chứ?”
Nói ra để Hoàng Nhi biết mà đi chuẩn bị. Đỗ Chân Chân hai mắt tỏa sáng“Ta muốn ăn bánh hoa quế!”
“Vô dụng!” Đường Hương Nhã bên cạnh cực kì khinh bỉ nói. Đỗ Chân Chân hoàn toàn không đem ả để vào mắt, chỉ nói với Liễu Nguyệt Phi “Ta buổi sáng đều sẽ ăn thứ đó, không ăn sẽ không thoải mái!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cười nhẹ, không ngờ Đỗ Chân Chân này còn có mấy phần hồn nhiên, liền phân phó Hoàng Nhi “Đi chuẩn bị cho Đỗ Trắc phi đi.”
“Không cần, chúng ta trở về!” Đường Hương Nhã không vừa ý nói. Sau đó liền bị Đỗ Chân Chân phản bác “Ngươi không ăn thì thôi, ta là muốn ăn!”
“Ngươi!” Đường Hương Nhã vốn muốn giữ bộ dạng cao quý cũng bị Đỗ Chân Chân làm hỏng.
Liễu Nguyệt Phi cười đến bụng có chút đau. Đỗ Chân Chân này, còn chưa bắt đầu nhất trí đấu với người ta đã ‘có thực mới vực được đạo’, đúng là hồn nhiên, khờ khạo một cách đáng yêu.
Triệu Nhu Nhi vẫn yên lặng đứng một bên lúc này mở miệng, giọng nói dịu dàng mềm yếu tựa như bọt biển “Không cần phiền toái Lâm Trắc phi, hôm nay bọn tỷ muội đến cũng chỉ là bái kiến ngài một chút. Hôm qua Vương gia tuyên bố ngài là đứng đầu tứ phi, bọn tỷ muội hẳn là nên thỉnh an!”
Nãy giờ không nói gì, vừa mở miệng thật đúng là câu chữ đều có lý, Liễu Nguyệt Phi sờ sờ mũi, cười nói “Đứng đầu tứ phi cũng là Vương gia nói cho người ngoài nghe, hậu viện này đông người, vẫn là nên tìm một quản sự. Kỳ thực cũng không có gì, chúng tỷ muội cũng đừng để trong lòng!”
Lời này của Liễu Nguyệt Phi nghe có vẻ hòa ái, nhưng ba người đều hiểu được Liễu Nguyệt Phi đây là đang ám chỉ vị trí đứng đầu tứ phi này của nàng là Vương gia tuyên bố trước mặt người ngoài, đồng dạng nàng cũng là quản sự trong Ngạo vương phủ này. Vị trí Chính phi không có người, nàng chính là nữ chủ nhân Ngạo vương phủ!
Triệu Nhu Nhi nghe vậy trên mặt vẫn cười nhẹ như trước, còn Đỗ Chân Chân cùng Đường Hương Nhã đều là tức giận cùng không phục. Đỗ Chân Chân là trực tiếp viết hai chữ ‘khó chịu’ trên mặt. Đường Hương Nhã là nghẹn trong bụng, nhưng vẫn để Liễu Nguyệt Phi nhìn ra.
Chỉ có Triệu Nhu Nhi, không biết nàng là thật không thèm để ý hay là che giấu quá sâu, người này, khó đối phó!